Hàn Lê cười lạnh, hắn thân là đại thống lĩnh Đan Phủ, nếu không phải có một tồn tại Thần Hồn Cảnh như Cẩu gia, hắn đã sớm đánh bằng phẳng cả tiểu điếm này.
Làm sao còn để con rối này tùy ý càn rỡ!
- Lột đồ? Nhìn bổn thống lĩnh lột s.ạch sắt thép trên người ngươi!
Hàn Lê lạnh lùng nói, lập tức ra tay.
Cẩu gia nằm trên mặt đất, ngáp một cái, mở đôi mắt sâu, liếc mắt nhìn Hàn Lê, miệng chó nhếch lên, âm thầm hừ một tiếng.
Hàn Lê đang rất hăng hái, đối phó với một con rối, hắn không chút sợ hãi! Hắn tin tưởng với thực lực của hắn nhất định là dễ như trở bàn tay.
Một tiếng quát lớn, giống như du long phóng ra.
Bỗng nhiên, thân hình hắn cứng đờ.
Ở bên tai hắn, có một tiếng hừ lạnh giống như tiếng chuông sớm, đột nhiên vang vọng, cả người hắn đều cứng đờ trong tiếng hừ lạnh này.
Này…
Đôi mắt Hàn Lê co rụt lại, thân hình giống như bị hàn băng bao phủ, không thể động đậy.
Hắn gian nan quay đầu nhìn phía sau, chỉ thấy Cẩu gia đánh ngáp một cái thật sâu.
- Không thể như vậy… Cẩu gia ngươi đã ăn đan dược của ta rồi!
Hàn Lê cảm thấy thật uất ức.
Nhưng ngay sau đó, hắn càng thêm ấm ức.
Một thanh âm xẹt vang lên.
Bàn tay khổng lồ dừng trên người hắn, dựng cả người hắn lên, ngay sau đó, áo giáp màu ngân bạch sáng rỡ trên người hắn bị Tiểu Bạch vô tình lột sạ.ch.
Keng keng…
Áo giáp rơi xuống đất, cả người Hàn Lê cũng rơi xuống đất.
Da thịt trắng sáng nháy mắt bại lộ trong không khí.
Thật tức giận!
Nếu không phải một tiếng hừ của Cẩu gia! Con rối này làm sao có thể lột đồ Hàn Lê hắn!
Hàn Lê trợn mắt lên, lửa giận dâng trào, nhìn chằm chằm Cẩu gia.
Con chó béo này! Không nói đạo nghĩa! Ăn nhiều đan dược trân quý như vậy của hắn, vậy mà còn muốn chơi hắn!
Lúc này, tâm tình hắn quả thực tồi tệ!
Hàn Lê đứng lên từ trên mặt đất, cả người đều run rẩy.
Hắn nhặt lên áo giáp rách vụn trên mặt đất, che lấy bộ vị ngượng ngùng của mình, nhìn Bộ Phương thật sâu, nghiến răng nghiến lợi rời đi.
Nhìn thấy cái mông trắng lóa của đại thống lĩnh Hàn Lê biến mất trong tầm nhìn của bọn họ, các thực khách đều khiếp sợ vô cùng.
Tất cả mọi người đều ồ lên.
Đôi mắt Tiểu Bạch lần nữa khôi phục lại màu tím, hắn giơ lên bàn tay như quạt hương bồ, gãi đầu.
- Tốt lắm, tiếp tục xếp hàng buôn bán.
Bộ Phương lơ đãng liếc mắt nhìn vị trí biến mất của Hàn Lê, ngược lại tiếp tục nói với các thực khách.
Chuyện tình của Hàn Lê cũng chỉ là một bản nhạc đệm nho nhỏ.
Về việc Hàn Lê lấy đan dược thu mua Cẩu gia… trong lòng Bộ Phương chỉ muốn mắng hắn một câu thiểu năng.
Cẩu gia là đan dược có thể mua được sao? Đan dược đối với Cẩu gia chẳng khác gì kẹo đường?
Muốn thu mua Cẩu gia… phải là Túy Bài Cốt.
Chuyện xảy ra bên trong tiểu điếm rất nhanh truyền ra ngoài, quán ăn Vân Lam hiện giờ chính là trung tâm chú ý của cả Thiên Lam Thành, không ít người đều nhìn chằm chằm nơi này, chờ mong có sự kiện lớn phát sinh.
Tin tức Hàn thống lĩnh đến quán ăn Vân Lam bị lộ.t sạch, chật vật chạy trốn nháy mắt truyền khắp Thiên Lam Thành.
Lúc này, Hàn Lê trở thành trò cười của cả Thiên Lam Thành.
Thực khách đang biến đổi, Bộ Phương gặp không ít người quen.
Vài vị luyện đan sư đều tiến vào trong tiểu điếm gọi vài món ăn.
Mấy lão giả này hoàn toàn trở thành tên tham ăn, từ sau khi nếm được mỹ thực Bộ Phương nấu nướng trên lôi đài, bọn họ giống như bị nghiện, không ngừng lại được.
Trong đó, Cố Hạc đại sư ăn sung nhất, chỉ mới mấy ngày, trên mặt Cố Hạc đại nhân đã mọc thêm không ít thịt.
Lúc này Tiêu Hà và Tây Môn Hiên cũng đến tiểu điếm, tâm tình hoàn toàn bất đồng.
Tây Môn Hiên còn tốt, trong lòng Tiêu Hà lại gợn sóng cuồn cuộn không dứt.
Ở trong lòng hắn, hắn đã kết luận, Bộ Phương là người hành tẩu trên đại lục của Thao Thiết Cốc Tiềm Long Vương Đình.
Thân phận cao quý, hắn phải tạo mối quan hệ tốt với người này.
Cho nên mấy ngày nay, hắn mỗi ngày đều đến tiểu điếm ăn cơm.
Về mục đích ban đầu hắn đến Thiên Lam Thành này, hắn đã quên sạch, so với người hành tẩu đại lục của Thao Thiết Cốc, mục đích đến Thiên Lam Thành tự nhiên không tính là cái gì.
Nhưng mà hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến, Bộ Phương thật đúng không phải là người hành tẩu gì của Thao Thiết Cốc.
Trưởng phán quyết đã đến, lúc này, hắn mang đến tin tức trận đấu tổng chung kết của Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển.
Nhưng, Bộ Phương căn bản còn chưa nghe tin tức này của hắn, trực tiếp mở miệng:
- Tổng chung kết? Ta không đi… không có ý nghĩa.
Bộ Phương không chút biểu tình cự tuyệt, ba hạng đầu của tổng chung kết không có phần thưởng nguyên tinh gì, đối với Bộ Phương căn bản không có lực hấp dẫn nào.
Phần thưởng đan dược? Đan dược đối với Cẩu gia như kẹo đường, đối với Bộ Phương cũng khác gì kẹo đường.
Vì kẹo đường lãng phí thời gian buôn bán đi dự thi, Bộ Phương sẽ rất đau lòng.
Trưởng phán quyết nghe thấy câu trả lời này, cả người cũng ngây ngốc.
Làm sao lại muốn bỏ cuộc nữa a, đều giết đến tổng chung kết rồi, cũng không kém một chút thời gian như vậy đi?
Nhưng đáp án của Bộ Phương vẫn là bỏ cuộc như trước.
Trưởng phán quyết không cam lòng, đối với hắc mã lớn nhất của Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển này, hắn hy vọng Bộ Phương có thể hoàn thành cả trận đấu, thậm chí giành lấy vị trí quán quân.
Tuy hy vọng này thật xa vời, bởi vì đối thủ là Đan Vương Mộ Bạch, nhưng mọi người vẫn cần có hy vọng không phải sao? Ngộ nhỡ thành công thì sao?
- Bộ lão bản! Nếu ngươi không thích đan dược, ngươi có thể đổi đan dược thành nguyên tinh… Nhóm thẩm phán viên tuyệt đối đồng ý yêu cầu này của ngưới
Trưởng phán quyết cắn răng, nghiêm túc nói với Bộ Phương.
Bộ Phương vừa nghe, hai mắt sáng lên, xoay người đi về phía trưởng phán quyết.
- Ngươi sớm nói có thể đổi thành nguyên tinh… tổng chung kết, ta tham gia.
Vẻ mặt trưởng phán quyết cũng cạn lời, nhìn Bộ Phương.
Bộ lão bản, tiết tháo của ngươi đâu rồi?
Thật không ngờ ngươi là Bộ lão bản như vậy…