Nhìn thấy vật trong hộp gỗ, tất cả mọi người kinh hãi, sắc mặt khiếp sợ.
- Linh đan lục văn? Hàn Lê này điên rồi sao?
- Hắn thật cho rằng những đan dược này không cần tiền sao?
- Một viên linh đan lục văn chẳng lẽ lại đút cho chó sao? Quá đáng rồi… Hàn thống lĩnh!
…….
.
Vẻ mặt các thực khách như đau trứng, nhìn thấy đan dược trước mặt con chó kia, trong lòng run rẩy.
Nhưng trong mắt tất cả mọi người, Cẩu gia vẫn cuốn đan dược này vào miệng, nhai nuốt.
Trái tim của Hàn Lê cũng chảy máu, một viên linh đan lục văn, đó không phải linh đan bình thường mà là giá trị phi thường sang quý, còn sang quý hơn rất nhiều đan dược Cẩu gia ăn.
Cho dù là Hàn Lê cũng cảm thấy thịt đau không thôi.
Nhìn Hắc Cẩu kia không ngừng nhai nuốt, cuối cùng nuốt vào đan dược.
Hàn Lê cảm giác trái tim mình cũng bị móc hết…
Nhưng càng khiến hắn đau lòng là con Hắc Cẩu này sau khi ăn xong, lập tức trở mặt, tiếp tục ngủ say.
Mọi người dại ra, mọi người đều hết nói nổi.
Hàn Lê cũng ngẩn ngơ, sau đó lửa giận ngút trời, con chó này đang đùa giỡn hắn sao? Không thể ức hiếp người như vậy?
Chúng ta nói đạo lý được không, ăn nhiều đan dược trân quý như vậy, không nói gì với hắn, trái tim của Cẩu gia không áy náy sao?
Đúng vậy… sẽ không áy náy.
Cẩu gia mở mắt nhập nhèm, liếc Hàn Lê một cái, ngáp to, tiếp tục ngủ say.
Hàn Lê giận dữ, hắn bị một con chó đùa giỡn! Tuy con chó này rất ghê gớm… nhưng chơi xấu như vậy, thật sự sẽ bị sét đánh chết!
Lúc này, Bộ Phương cau mày đi ra từ trong phòng bếp.
Hắn vươn tay, vỗ lên cửa phòng bếp, mặt không thay đổi nhìn đám người Hàn Lê.
- Sao vậy? Không ai gọi món? Các ngươi bao vây nơi này làm gì? Muốn gây sự?
Các thực khách sửng sốt, bỗng nhiên nhìn nhau, mau chóng trở về vị trí của mình, bắt đầu vui vẻ thưởng thức món ăn.
Vẻ mặt của Hàn Lê và thủ vệ đều xấu hổ, đi hay là không đi đây?
Đan dược vô giá của bọn họ bị con chó ăn mất, chẳng lẽ bỏ đi như vậy?
Tuy Hàn Lê kính sợ con chó này nhưng hắn không phải đồng tử phá của!
- Khụ khụ… Bộ lão bản, tịa hạ vừa rồi tặng đồ vật cho Cẩu gia, Cẩu gia cũng ăn thật vui vẻ, ngươi có thể giúp ta nói lời hay trước mặt Cẩu gia không?’
Hàn Lê cười nói.
Các thực khách nghe lời này, âm thầm khinh bỉ.
Hàn Lê này thật không biết xấu hổ, không hỗ là nam nhân Đại thống lĩnh Đan Phủ!
Bộ Phương mặc Tước Vũ Bào, cả người uy nghiêm, chau mày, lạnh lùng liếc nhìn Hàn Lê.
- Nói cái gì chứ? Ta đếm đến ba, nếu ngươi không gọi món, vậy mời rời khỏi quán ăn.
Bộ Phương lạnh lùng nói.
Cái quái gì?
Con chó này không giữ lời hứa thì thôi đi, đầu bếp này cũng trở mặt, đầu tư của lão tử nhiều vậy đều không công?
Vẻ mặt Hàn Lê như dẫm phân, cảm giác nội tâm bị lưỡi dao vô hình cứa chảy máu…
- Ta…
- Ba.
- Bộ lão bản a, ngươi và Cẩu gia…
- Hai.
- Bộ Phương… chúng nói đạo lý được không?
- Một.
Hàn Lê nhíu mày muốn nói cái gì đó, nhưng Bộ Phương chỉ dựa vào cửa phòng bếp, nhìn mấy người Hàn Lê, bình thản đếm.
- Xem ra ngươi quả nhiên là đến gây sự.
Đối với Bộ Phương, Hàn Lê quả thật không để tâm, chỉ là một Chí Tôn mà thôi, có gì dám ngông cuồng.
Cho nên đối với uy hiếp của Bộ Phương, hắn thật không để trong lòng, Bộ Phương không thể để Cẩu gia vứt bọn họ ra ngoài.
Con chó này tốt xấu gì cũng gặm nhiều đan dược quý trọng của bọn họ như vậy, chút mặt mũi này cũng phải nể tình a.
Đã không có con chó này, vậy chẳng lẽ dựa vào U Minh Nữ kia?
Cho dù là U Minh Nữ thì cũng chỉ cùng cấp bậc với hắn, hắn thật đúng là không sợ.
Cùng lắm thì chiến một trận thôi!
Vì trong lòng Hàn Lê cũng thả long không ít, vẫn mỉm cười nhìn Bộ Phương, nói:
- Bộ lão bản, ngươi có biết tại hả đã phải bỏ ra bao nhiêu đan dược giá trị liên thành hay không?
- Tự ngươi muốn đút chó ăn, trách ta?
Bộ Phương nói.
Hàn Lê nhất thời bị cứng họng, ngay sau đó, trong đôi mắt cũng xuất hiện vài phần giận dữ.
- Ngươi…
- Ngươi cái gì ngươi… Tiểu Bạch, có người đến gây sự thì phải làm sao?
Bộ Phương vẫn dựa vào cánh cửa, liếc mắt nhìn Hàn Lê, xoay người đi vào trong phòng bếp nói một câu.
Hàn Lê sửng sốt.
Các thực khách của tiểu điếm cũng sửng sốt.
Tiểu Bạch? Sức chiến đấu của Tiểu Bạch chẳng qua chỉ là cường giả Thần Thể Cảnh mới phá vỡ hai sợi gông xiềng Chí Tôn… Bộ lão bản gọi nó ra thì có ích lợi gì?
Không phải nên gọi Cẩu gia ra bắt hắn sao?
Lựa chọn của Bộ Phương quả thật ngoài dự liệu của mọi người.
Nhưng Bộ Phương vừa nói xong, trong phòng bếp lập tức lan tỏa ra một luồng dao động.
Vù vù…
Một thân ảnh chậm rãi ló đầu ra khỏi phòng bếp.
Quang hoa trong đôi mắt màu tím lóe ra, mâu quang vừa chuyển, dừng lên người Hàn Lê vẻ mặt không sợ sệt.
- Người gây sự… lột đồ thị chúng!