Thanh âm dịu dàng dễ nghe vang vọng trong hư không, khiến tất cả mọi người đều hơi sững sờ.
Hơi thở đáng sợ của Tu La Hoàng cũng bị ngăn chặn, bàn tay che trời tiếp tục trôi nổi trên hư không, không thể đánh xuống.
Năng lượng đáng sợ tàn sát bừa bãi, cuồng phong mênh mông dâng trào cuồn cuộn, một cảm giác áp bách đáng sợ bùng nổ.
Bộ Phương híp mắt, đứng lặng trên đầu thuyền U Minh Thuyền, tùy ý để cuồng phong thổi bay vào mặt hắn, mái tóc cũng bay phất phơ.
Trước đỉnh đầu của hắn, hư không rách toạc, một thân ảnh chậm rãi đi ra từ bên trong.
Tất cả mọi người trừng lớn mắt, vẻ mặt khó tin.
Đầu bếp nhỏ này… còn có giúp đỡ nào khác sao?
Thánh nữ hít sâu một hơi, sắc mặt căng thẳng vô cùng, ngoài U Minh Nữ, đầu bếp này chẳng lẽ còn có giúp đỡ khác?
Cẩu gia bước nhỏ ra, đi thật tao nhã, thịt béo cả người đều run lên.
Từng bước chân vốn tao nhã, hiện tại trông có vẻ hơi buồn cười…
Mọi người đều nín thở, nhìn hư không.
Chờ mong cường giả chân chính xuất hiện.
Thanh âm dịu dàng dễ nghe, chỉ sợ là một cường giả tuyệt thế, anh tuấn, đẹp trai ngời ngời.
Dám đối đầu với Tu La Hoàng, thực lực tuyệt đối không kém! Cho nên không ít người đều hơi chờ mong.
Nhưng dưới chờ mong của vạn chúng, sau khi từ bên trong khe nứt kia xuất hiện một con chó béo như heo, sau đó khe nứt khép lại, một trận gió thổi qua, không dậy nổi chút gợn sóng nào.
Hả? A?
Cường giả tuyệt thế đâu?
Mọi người kinh hãi, ngờ vực vạn phần, nhìn chằm chằm xung quanh hư không kia, cũng phát hiện ngoài con chó béo này, hoàn toàn không còn gì nữa.
Bộ Phương thấy thân ảnh của Tiểu Hắc, khóe miệng nhất thời hơi cong lên.
Con chó này rốt cuộc xuất hiện rồi…
Đôi mắt khổng lồ của Tu La Hoàng tập trung lại, nhất thời mâu quang lóe ra quang hoa mãnh liệt giống như vầng thái dương, ngay sau đó, năng lượng dao động bùng nổ, một chưởng tiếp tục vỗ xuống.
Ầm rầm rầm!
Mọi người hoảng sợ, con chó béo này sắp chết rồi! Đầu bếp hắc mã kia cũng sắp chết rồi!
Uy thế một chưởng này phi thường đáng sợ, dù sao đây chính là một chưởng của Tu La Hoàng.
Tuy chỉ là phân thân của Tu La Hoàng, nhưng cũng không yếu hơn một kích của Thần Hồn Cảnh!
Ai có thể kháng cự?
Không người nào có thể kháng cự! Trừ phi Tứ trưởng lão của Phi Đan Phủ hoặc là phủ chủ Đan Phủ xuất hiện!
Nếu không căn bản không có ai có thể ngăn trở một kích khủng bố này!
Năng lượng áp bách hạ xuống, thịt béo cả người Cẩu gia đều bị thổi bay phần phật, điều này khiến Cẩu gia rất không hài lòng.
Dưới ánh nhìn của vạn chúng, Cẩu gia giơ móng vuốt nhỏ nhắn lên.
Đối mặt với bàn tay lớn che trời bao trùm xuống, móng vuốt chó nhỏ nhắn của Cẩu gia kia lại trông vô cùng buồn cười… Tất cả mọi người đều hơi dở khóc dở cười.
Con chó này… là tên hề ai mời đến sao?
Nó nghĩ rằng bằng một móng vuốt của mình liền có thể ngăn trở cú tát của Tu La Hoàng sao?
Gà lớn rơi từ trên trời xuống mà!
Ầm!
Nhưng ngay sau đó, một chưởng của Tu La Hoàng cùng móng vuốt chó nhỏ nhắn va chạm vào nhau.
Móng vuốt chó so với một chưởng của Tu La Hoàng… liền giống như một điểm đen ruồi bọ nhỏ bé.
Ầm… dao động khuếch tán.
Vượt ngoài dự đoán của mọi người, một chưởng của Tu La Hoàng kia vậy mà bị chặn lại, không thể tiến thêm bước nào.
Ưm!
Tất cả mọi người hít sâu một ngụm khí lạnh, vẻ mặt sợ hãi cả kinh, thần tình không thể tin nổi.
Cho dù là Bộ Phương cũng hơi kinh ngạc, dũng mãnh của Tiểu Hắc này quả nhiên vẫn hoàn toàn không thay đổi gì…
- Chặn… bị chặn rồi?
- Trời ơi! Ta vừa nhìn thấy cái gì, đó là chó sao? Vì sao có thể có con chó mạnh như vậy?
- Móng vuốt chó có thể ngăn cản Tu La Chưởng, nói cho ta biết… ta là đang nằm mơ sao?
……
Bên trong phế tích, tất cả mọi người đều ngẩng đầu, dại ra nhìn cảnh tượng này.
Mỗi người đều cảm giác thế giới quan của bản thân xảy ra biến hóa mới.
Con chó này… nhìn qua chỉ giống như một con chó đen béo ú mà thôi!
Thánh nữ đã sớm ngây dại đứng trong hư không, bàn tay thanh tú che kín đôi môi đỏ mọng của mình, lông mi cong dài run động, tràn đầy khiếp sợ.
- Đây là chỗ dựa cuối cùng của hắn? Vậy mà là… một con chó!
Thánh nữ vẫn luôn nghĩ rằng U Minh Nữ mới là chỗ dựa của Bộ Phương nhưng ai có thể ngờ đến, bất ngờ lại xuất hiện một con chó như vậy.
Thế gian làm sao có thể có một con chó kỳ quái như thế!
Ầm…
Rầm rầm rầm!
Tiểu Hắc giương móng vuốt, chống lấy Tu La Chưởng, giống như đảo loạn một vùng trời.
Mũi chó hơi động đậy, ngay sau đó, móng chó dùng sức mạnh mẽ, nhất thời một tiếng vỡ nát vang lên, bàn tay khổng lồ che trời kia vỡ tan với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy rõ ràng!
Tiếng nổ vang vọng, thân hình khổng lồ của Tu La Hoàng vậy mà bị đánh bay ra sau, cả bàn tay đều nổ tan tành, vỡ vụn thành từng mảnh, hóa thành năng lượng lan tỏa đầy trời.
Huyết vân mặt người phía trên vòm trời rít gào, há to miệng, dường như đang tê rống.
Gió thổi phất qua, thổi tán năng lượng rải rác trước mặt Cẩu gia.
Thịt béo cả người Cẩu gia dập dờn trong gió, chậm rãi đặt xuống móng vuốt chó nhỏ nhắn, thân hình bay bổng đáp xuống, dừng trên U Minh Thuyền.
- Bộ Phương tiểu tử, ngươi lại nợ Cẩu gia ta một phần Túy Bài Cốt rồi.
Cẩu gia liếc mắt nhìn Bộ Phương, dùng thanh âm dễ nghe nói.
Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên, gật đầu.
Không phải chỉ là một phần Túy Bài Cốt thôi sao, dễ bàn.
- Hả? Con gà này vì sao lại còn sống? Là vì đặc biệt lưu lại cho Cẩu gia sao? Vậy đêm nay dùng con gà này nấu Túy Bài Cốt đi…
Cẩu gia bỗng nhiên đột nhiên nhìn thấy Tiểu Bát, mắt chó phát ra ánh sao, lè lưỡi nói.
Bộ Phương sửng sốt, Tiểu Bát bị dọa rồi.
Hai cánh vẫy phành phạch, Tiểu Bát khẩn cấp muốn chạy trốn, đây lại là một con chó muốn ăn gà à! Vậy mà là một con chó muốn ăn gà!
Gương mặt Bộ Phương tối sầm, đè xuống đầu gà của Tiểu Bát, trấn an một chút mới khiến Tiểu Bát bình tĩnh trở lại.
Cẩu gia trợn mắt, con gà ngốc này, thật là chút đùa giỡn thôi cũng không chịu nổi.