Huyền Minh đại sư bị một gậy bắn trúng bay ra, bộ ngực phập phồng, bất giác phun ra một ngụm máu tươi đỏ sẫm, sắc mặt trắng bệch.
- Nếu như các ngươi tiếp tục cản lão phu, lão phu thật sự sẽ không khách khí!
Lão giả gầy gò quét mắt nhìn mấy người, lạnh lùng nói, dù sao nơi này cũng là Đan Phủ, hắn vẫn cố gắng không hạ sát thủ.
Xoạt! !
Khán giả cũng tức muốn nổ phổi! Tại sao lão đầu này có thể càn rỡ như vậy!
Đối mặt với năm vị luyện đan đại sư còn dám lên tiếng uy hiếp, chẳng lẽ người của Tu La cổ thành đều càn rỡ như vậy sao?
Thật sự xem thường Đan Phủ ta không có người nào sao!
- Mẹ kiếp ! Không nhịn được! Bây giờ ta phải đến Thiên Lam Thành!
- Lão đầu này thật càn rỡ! Lão tử phải dùng nguyên tinh đại pháo đánh chết hắn!
- Các ngươi tỉnh lại đi, người ta là cường giả bức đứt năm đạo gông xiềng Chí Tôn...!Đại pháo của ngươi làm sao mà đánh chết!
...
Khán giả tràn ngập phẫn nộ, các loại thanh âm cũng liên tiếp nổi lên.
Bộ Phương dĩ nhiên không quan tâm đến điều này, hắn giơ Tiểu Bát lên, khiêng nồi Huyền Vũ tính toán trở về tiểu điếm.
Dù sao cuộc tranh tài này cũng đã kết thúc, chuyện ồn ào ở đây không liên quan đến hắn...
Song, khi Bộ Phương sắp sửa rời đi, trên khán phòng đột nhiên bắn ra hai đạo thân ảnh.
Tốc độ của thân ảnh rất nhanh, có chút ngoài dự liệu của khán giả.
Trong đôi mắt Di Tát và Đồng Hoà đều toát ra vẻ hưng phấn!
Quá kích thích! Hai người bọn họ không nghĩ tới Thánh Nữ đại nhân lại có thể hạ lệnh trực tiếp hành động ở Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển!
Không hổ là Thánh Nữ đại nhân, quả nhiên lợi hại!
Tiểu tử này hôm nay chỉ có một mình, chính là cơ hội bắt được tốt nhất, chỉ cần bắt được tiểu tử này, là có thể lấy lại Tu La Tháp!
Tu La cổ thành của bọn họ có thể một lần nữa quật khởi, không cần chịu đựng uy hiếp của Tiềm Long Vương Đình!
Dĩ nhiên, Thánh Nữ đại nhân đã ra lệnh của bọn hắn bắt được đầu bếp này, tựa hồ là bởi vì...!đầu bếp này có thể thúc dục Tu La Tháp, Thánh Nữ đại nhân cảm thấy rất hứng thú với bí mật này.
Nhưng muốn bắt thì bắt...!Nữ nhân tóc đen không có ở đây, bọn họ muốn bắt tiểu tử này, quả thực là chuyện rất dễ dàng.
Di Tát và Đồng Hoà xuất hiện có chút ngoài dự liệu của Bộ Phương, thân thể hắn thoáng căng thẳng.
Thu hồi nồi Huyền Vũ, Long Cốt Thái Đao nơi tay.
Chân khí tràn vào, kèm theo một tiếng rồng ngâm, nhất thời Long Cốt Thái Đao trở nên to lớn, phóng ra quang hoa màu vàng, ánh sáng mê người.
Một thanh Thái Đao, quét ngang hết thảy.
Bá Vương Thập Tam Đao!
Bộ Phương nhíu mắt, một tay cầm Long Cốt Thái Đao khổng lồ, chém xuống.
Nhất thời hư không cũng run lên, phía sau Bộ Phương phảng phất xuất hiện một đạo thân ảnh khổng lồ, thân ảnh kia rất mơ hồ, nhưng lại tràn đầy uy nghiêm.
- Hừ! Một Chí Tôn lại muốn ngăn cản ta sao? Quá coi thường chúng ta? Ngươi nghĩ ngươi là ai?
Đồng Hoà và Di Tát cười lạnh.
Ầm!
Đao mang chém xuống, Đồng Hoà tiện tay ngăn lại, chân khí dâng lên, trực tiếp bắn đao mang vỡ thành từng mảnh.
Song, đao mang thứ hai tiếp ngay sau đó.
Bá Vương Thập Tam Đao, đao sau mạnh hơn đao trước!
Thập Tam Đao chém xuống, uy năng vô cùng!
Đồng Hoà một lần nữa phá vỡ đao mang, chế nhạonhìn Bộ Phương chật vật, vô cùng hưng phấn!
- Chỉ là Chí Tôn...!nhỏ bé.
Sắc mặt Bộ Phương không thay đổi, đao thứ ba, đao thứ tư...
Liên tục chém xuống sáu đao, Bộ Phương cũng bắt đầu thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, lui về sau một bước, thu hồi Long Cốt Thái Đao.
Nơi xa, gương mặt Đồng Hoà cũng biến thành màu đỏ tím!
Chí Tôn gì vậy!
Đây là cái quỷ gì? !
Đạo đao mang thứ nhất hắn có thể đập vỡ, đạo thứ hai hắn cũng có thể đập vỡ...!Đạo thứ ba...!Đạo thứ tư...
Vẫn chưa hết sao?
Đao mang thứ sáu bị đập vỡ, Đồng Hoà trực tiếp bị chém quỳ một gối xuống mặt đất, bả vai bị cắt trúng, máu tươi ròng ròng...
Hắn đường đường là cường giả Thần Thể Cảnh, lại bị một Chí Tôn thiếu chút nữa chém giết!
Đây quả thực...!là chuyện khó tin!
Rầm rầm!
Trong khán phòng, lại có hai đạo thân ảnh lao ra.
Một đạo thân ảnh nho nhã vô cùng, sắc mặt anh tuấn, trường bào màu xanh lam, rất thanh tú.
Chính là Tiêu Hà của Phong Lôi Các.
Tên còn lại khiêng một thanh trọng kiếm, sắc mặt nghiêm túc, chính là Tây Môn Hiên của Đại Hoang Tông.
- Tây Môn huynh, Bộ lão bản rất có thể là truyền nhân của Thao Thiết Cốc, chúng ta phải xuất thủ tương trợ, không thể để Tu La cổ thành bắt người đi.
Tiêu Hà cười nói, thanh màu xanh trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang lóe lên.
Tây Môn Hiên bình thản liếc nhìn Tiêu Hà, giơ thanh trọng kiếm sau lưng lên, trên cánh tay bắp thịt nhất thời kích động, trọng kiếm bị hắn rút ra, mạnh mẽ chìm xuống.
- Được, sát.
Tiêu Hà nhếch miệng, mũi chân chĩa xuống đất, nhất thời sấm sét chấn động, thân hình như điện quang bắn ra, xông thẳng về phía Di Tát và Đồng Hoà.
Di Tát và Đồng Hoà không ngờ, hai người này lại xuất hiện, gầm lên, đại chiến với nhau.
Bộ Phương vỗ vỗ lồng ngực, nhìn Tiêu Hà và Tây Môn Hiên, không nghĩ hai người này lại tới cứu hắn.
Nơi xa, Nam Cung Vô Khuyết ôm mông lảo đảo đi đến, khuôn mặt ủy khuất.
- Lão Bộ, đi mau...!Nơi này thật đáng sợ.
Bộ Phương sắc mặt quái dị nhìn hắn, gật đầu.
Chẳng qua, khi hai người mới vừa cất bước, biến cố đột nhiên phát sinh.
Bởi vì trước mắt Bộ Phương và Nam Cung Vô Khuyết như bị bao phủ bởi màu đỏ, phảng phất như hóa thành biển đỏ.
Hồng sa quay cuồng, hương thơm lượn lờ.
Một thân ảnh duyên dáng thấp thoáng giữa những sợi tơ đỏ trên bầu trời, chặn đường Bộ Phương và Nam Cung Vô Khuyết.