Tràng diện một lần rơi vào lúng túng...
Chỉ còn lại tiếng rống giận của Mao Thạch vang vọng khắp quảng trường, tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt sững sờ .
Con gà kia ỉa trên đầu Mao Thạch?
Sắc mặt mọi người cổ quái, có chút không biết nói gì.
Bỗng nhiên, tất cả mở to hai mắt, nhìn về phía Mao Thạch, ở chỗ này, một cổ ba động mãnh liệt không ngừng xao động, tựa hồ muốn nổ vang.
Trong lò đan, năng lượng sôi trào, giống như muốn nổ.
Bộ Phương mở to hai mắt, lui về sau một bước.
Trọng tài chính bụm miệng, thở dài bất lực, nhìn Mao Thạch, vẻ mặt bấc đắc dĩ.
Vẫn là không nhịn được...!Hậu quả của không nhịn được chính là tạc lò.
Một tiếng “ầm ầm” vang lên!
Năng lượng mênh mông từ trên võ đài mãnh liệt sôi trào, cuồn cuộn tản đi, ngọn lửa màu đen dựng lên, mang theo một trận sóng nhiệt mênh mông.
Lò luyện đan nặng nề trước người Mao Thạch chia năm xẻ bảy, thuốc bột tứ tán, tràn ngập bốn phía.
Tất cả mọi người sợ ngây người.
Mao Thạch...!thật sự tạc lò rồi!
Bộ Phương nháy mắt, người này thật sự tạc lò rồi? Nhưng tạc lò...!cũng không vì Bộ Phương, mà bởi vì một con gà, Bát Trân Kê cũng bị ba động tạc lò đẩy bay ra ngoài, một cánh mở ra, kêu quang quác trên không trung, vô cùng sững sờ .
Bộ Phương phục hồi tinh thần, tay mắt lanh lẹ, bước ra một bước, bắt lấy Bát Trân Kê.
Bát Trân Kê nhìn Bộ Phương rụt đầu, không nhúc nhích giả chết.
Bộ Phương có chút không biết nói gì, con gà này...!có độc.
Gió thổi qua, thổi tan khói đen bao phủ trên võ đài, một thân hình bị đè nén chậm rãi hiện lên.
Trong mắt Mao Thạch tựa hồ như phóng hỏa, hắn tạc lò rồi? Hắn thật sự tạc lò rồi!
Không phải bị món ăn của Bộ Phương ảnh hưởng, cũng không vì bản thân hắn sơ suất...!Mà bởi vì một con gà ỉa trên đỉnh đầu của hắn!
Hắn cảm giác trên mặt rát đau, bất kể nói thế nào, hắn cũng tạc lò rồi...!Mặc dù nguyên nhân không phải do Bộ Phương đưa đến, nhưng hắn nhớ tới câu nói kia của Bộ Phương, đã cảm thấy đau lòng.
- Con gà này...!phải chết!
Ánh mắt Mao Thạch rơi xuống người Bộ Phương, mang theo sát khí, lạnh lùng nói.
- Tuyển thủ Mao Thạch, ngươi bình tĩnh lại...!Ngươi hiện tại tạc lò rồi, còn muốn tiếp tục so tài sao?
Trọng tài chính nhìn Mao Thạch, lúng túng hỏi.
Bộ Phương sẽ không đạt được thắng lợi dễ dàng như vậy chứ? Trận tranh tài thu hút sự chú ý của bao nhiêu người bỗng trở nên không còn thú vị.
Mao Thạch liếc nhìn Trọng tài chính một cái, lạnh lùng nói:
- Dĩ nhiên muốn tiếp tục so đấu...!Ta còn chưa thua!
Ông...
Một trận ba động khuếch tán, trong tay Mao Thạch đột nhiên xuất hiện một lò luyện đan màu đen, lò luyện đan bị hắn nắm trong tay, hung hăng đập lên bệ đồng.
Tro bụi bị thổi tan, mặc dù Mao Thạch gương mặt có chút tối đen, nhưng vẫn nghiêm túc, hắn tựa hồ sớm có chuẩn bị, lại lấy ra linh dược.
Khán giả trợn mắt, vẻ mặt Trọng tài chính cũng không biết nói gì.
Bộ Phương xoa đầu Bát Trân Kê, vẻ mặt cũng kinh ngạc.
- Mao Thạch đã có chuẩn bị...!Chẳng lẽ là đã sớm dự liệu mình sẽ bị tạc lò?
- Không hổ là thiên tài Luyện Đan Sư của Thiên Diệu Thành thiên tài Luyện Đan Sư, làm việc quả nhiên chặt chẽ!
- Xem ra lần này đầu bếp thua chắc rồi, Tam Văn linh đan vừa ra, đầu bếp kia làm sao thắng?
...
Khán giả sau khi ngây người, lại hưng phấn, ồn ào nói không ngừng.
Trọng tài chính cũng phục hồi tinh thần, khẽ ho khan mấy tiếng, tuyên bố tranh tài tiếp tục.
- Con gà này...!phải chết!
Mao Thạch lạnh lùng nhìn Bộ Phương nói.
Hắn từ phía sau bệ đồng đi ra, đi tới hướng Bộ Phương, sát khí đã tập trung vào Bát Trân Kê .
Bộ Phương nhíu mày, tại sao hắn có thể để Mao Thạch giết Bát Trân Kê...!Mặc dù con gà này có chút nghịch ngợm, nhưng dù sao cũng là gà của hắn!
- Xin lỗi, con gà này không thể chết được.
Mũi chân Bộ Phương chĩa xuống đất, thân hình nhất thời lui về phía sau, hắn lựa chọn bảo vệ Bát Trân Kê .
Mao Thạch muốn Bát Trân Kê phải chết, Bát Trân Kê phải chết sao? Bộ Phương cảm giác nếu làm như vậy, mình thật mất mặt.
Mao Thạch đứng lại, cười lạnh nhìn Bộ Phương:
- Ngươi muốn bảo vệ con gà này sao? Vậy được...!Vậy trận này ngươi đừng dùng con gà này! Nếu ngươi muốn nó sống, phải để cho nó được sống!
- Sau cuộc thi, ta nhất định sẽ làm thịt con gà này!
Bộ Phương sửng sốt, nheo mắt, Mao Thạch không cho hắn đường lui, có lẽ hắn cũng nhìn thấy Bát Trân Kê bất phàm, dùng con gà này nấu nướng, món ăn dĩ nhiên cũng bất phàm.
Cho nên Mao Thạch khoá chặt Bộ Phương, không để cho Bộ Phương dùng Bát Trân Kê nấu nướng.
- Hai vị, mời trở về vị trí của mình, tranh tài tiếp tục...
Trọng tài chính nghiêm mặt nói.
Bộ Phương nheo mắt, Mao Thạch mắt lạnh, hai người cứ như vậy nhìn nhau, tròng mắt hai bên tựa hồ đều có ánh sáng va chạm.
- Được...!Dùng con gà này, coi như ta thua.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Sờ sờ đầu Bát Trân Kê, trở về bệ đồng của mình, hắn đặt Bát Trân Kê qua một bên.
Nhếch miệng, lấy từ trong túi không gian Hệ Thống ra một lồng sắt cực đại.
Một con Thiên Viêm Hoả Kê cả người là hỏa diễm thiêu đốt nhất thời bị Bộ Phương bắt ra ngoài.
Mặc dù Thiên Viêm Hoả Kê kém hơn Bát Trân Kê rất nhiều, nhưng Bộ Phương cũng không còn cách nào, hắn nhất định phải tìm được một con gà.
Con gà này là thương lượng với Hệ Thống, đổi lấy.
Bát Trân Kê nằm úp sấp phía xa, nhìn Bộ Phương lấy ra một con gà cả người là hỏa diễm thiêu đốt, tựa hồ hiểu được mình đã thoát được kiếp nạn, nhất thời kêu ục ục.
Bộ Phương không để ý đến Bát Trân Kê, bắt đầu tập trung nấu nướng.
Hắn hé miệng, nhất thời một ngọn lửa màu vàng dâng lên, hừng hực thiêu đốt.
Ông...