- Nếu như đan dược tiểu tử Nam Cung Vô Khuyết luyện chế ra, không đạt tiêu chuẩn, đừng mơ tưởng lên cấp.
Huyền Minh đại sư cũng nổi giận, ngồi trên đài cao, mặt lạnh nhìn Nam Cung Vô Khuyết.
Hắn là đại biểu của Thiên Lam Thành, dũ nhiên là biết Nam Cung Vô Khuyết, thật ra, Nam Cung Vô Khuyết cũng có thể gần xem như đệ tử của hắn, quan hệ cũng không tệ lắm.
Nhưng hôm nay hành động của Nam Cung Vô Khuyết khiến cho hắn có chút thất vọng...!Làm một Luyện Đan Sư, nếu như thực lực không đủ, dùng loại thủ đoạn này đạt được thắng lợi, vậy thì có ý nghĩa gì?
Tiểu đầu bếp người ta là vì mùi đồ ăn mới khiến người khác tạc lò, hơn nữa mùi vị món ăn của người ta cũng thơm vô cùng, hiệu quả cũng rất tốt, tiểu đầu bếp thật sự có thực lực.
Nhưng Nam Cung Vô Khuyết ngươi thì sao? Sử dụng Lưu Kim Hành căn bản cũng không có bất kỳ cần thiết...!Tiểu tử này, tuyệt đối là cố ý.
Bọn họ làm luyện đan đại sư, làm thế nào không nhìn ra âm mưu của Nam Cung Vô Khuyết.
- Nam Cung Vô Khuyết ! Ta phải giết ngươi!
Cả người Lâm Tam Pháo tựa hồ đóng băng, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, khắp người đen thui, y phục trên người bởi vì tạc lò, cho nên cũng rách nát.
Hắn vô cùng tức giận, giơ tay, dậm chân, tức đến phát run.
Nam Cung Vô Khuyết mỉm cười liếc nhìn Lâm Tam Pháo.
Khóe miệng co giật, hiện ra nụ cười tà mị.
Nụ cười này được trận pháp ghi hình bắt được, truyền đi khắp nơi, tất cả khán giả cũng hít vào một hơi.
Nam Cung Vô Khuyết trời sinh thân thể đẹp, vốn có không ít người hâm mộ, nụ cười tà mị này tự nhiên khiến không ít người kinh ngạc.
Nhưng nhiều người quan tâm hơn đến việc hắn giải quyết vấn đề kế tiếp như thế nào.
Nam Cung Vô Khuyết vì mất đi Thiên Địa Huyền Hỏa, không cách nào so sánh với Lâm Tam Pháo? Cho nên mới sử dụng loại thủ đoạn ti tiện này?
Mái tóc đỏ rực của Nam Cung Vô Khuyết tung bay, nhếch miệng.
Vung bàn tay lên, tinh thần lực dâng trào vung vẩy, hắn đập mạnh về phía lò luyện đan.
Nhất thời khí lãng cuộn trào, toàn bộ mùi hôi cũng tràn vào bên trong lò luyện đan, trong nháy mắt tản đi...
- A? Không thấy mùi thấy nữa?
- Thú vị… Nam Cung Vô Khuyết cố ý sao? Chỉ vì để đối phương tạc lò?
- A...!Như vậy có chút hèn hạ?
...
Không ít Luyện Đan Sư phát hiện ra dị trạng, nhất thời ồn ào nghị luận.
Còn Nam Cung Vô Khuyết tiếp theo cũng vùi đầu tập trung luyện chế đan dược, chỉ chốc lát sau, có mùi hương nồng đậm từ trong lò đan của hắn tràn ra.
Có một viên đan dược hình tròn trôi nổi trong lò đan, được đan hỏa thiêu đốt ngưng kết thành đan.
Ông...
Khi Nam Cung Vô Khuyết thu hồi đan hỏa, một viên đan dược đen nhánh bắt đầu sau lò luyện đan bay ra, rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Đan dược ấm áp, trong đó tựa hồ có quang hoa lưu chuyển.
Trên mặt đan dược, có hai đạo đan văn mơ hồ di động...!đan dược đen nhánh này lại là một viên Nhị Văn linh đan!
Lâm Tam Pháo ngây dại, không dám tin, tại sao có thể là Nhị Văn linh đan? ! Người này...!không phải không còn Thiên Địa Huyền Hỏa sao? Tại sao vẫn có thể luyện chế Nhị Văn linh đan? !
Trước kia hắn chính là dựa vào Thiên Địa Huyền Hỏa mới có thể luyện chế ra Nhị Văn linh đan, hôm nay...!lại có thể dựa vào thực lực của mình luyện chế Nhị Văn linh đan?
Trên đài cao các Thẩm Phán viên cũng sững sờ, Huyền Minh đại sư hé mắt, không nói gì nữa.
Tiểu tử Nam Cung Vô Khuyết biểu hiện ra thiên phú không làm hắn thất vọng.
Cho dù mất đi Thiên Địa Huyền Hỏa, dựa vào cố gắng của mình vẫn có thể luyện chế ra Nhị Văn linh đan.
Sau khi trọng tài dùng ngọc phù trận pháp giám định đan dược, cuối cùng cũng tuyên bố người thắng trận, Nam Cung Vô Khuyết .
Khán giả đồng loạt ồ lên.
Thì ra Nam Cung Vô Khuyết không phải vì thực lực kém hơn Lâm Tam Pháo mà sử dụng thủ đoạn...!Thì ra chỉ thuần túy là muốn làm đối phương chán ghét.
Mọi người cũng biết, Lâm Tam Pháo thích sạch sẽ, hắn muốn thơm tho, Nam Cung Vô Khuyết sẽ khiến hắn thối chết...
Đây là muốn đối nghịch, ác tâm đối phương đến tận cùng!
Nam Cung Vô Khuyết nghịch viên đan dược một lát, liếc nhìn Lâm Tam Pháo, mái tóc màu đỏ rực tung bay trong gió, cong ngón tay búng ra, viên đan dược bay về hướng Lâm Tam Pháo.
- Ngươi không tin thực lực của ta sao? Vậy ngươi nếm thử viên đan dược này đi.
Lâm Tam Pháo giơ tay lên, nhận lấy viên đan dược đen nhánh, nhìn hai đường vân vàng trên đan dược, tròng mắt không khỏi co rụt.
Hắn thật sự có thể luyện chế ra...!Lâm Tam Pháo hít một hơi thật sâu.
Hắn đưa đan dược tới trước mũi hít hà, có một mùi đan hương nhàn nhạt.
Người trọng tài nhìn động tác của Lâm Tam Pháo, định nói gì lại thôi, nhưng lại bị Nam Cung Vô Khuyết ra hiệu ngăn cản.
Cắn răng, Lâm Tam Pháo đút đan dược vào trong miệng, đan dược bể tan tành...
Sau một khắc...!tròng mắt Lâm Tam Pháo không ngừng mở lớn.
Nôn ói!
Đan dược vừa vào miệng, mùi thối bị che dấu nhất thời một lần nữa bộc phát...
Người trọng tài liếc nhìn Lâm Tam Pháo nằm úp sấp nôn mửa, thở dài, lắc đầu.
Đan dược dùng Lưu Kim Hành luyện chế, ngươi cũng dám tùy tiện nhét vào miệng...!Thật không biết ngươi ngây thơ hay là ngớ ngẩn.
Nam Cung Vô Khuyết nhìn bộ dạng Lâm Tam Pháo, nhất thời không chút lưu tình cười lớn.
Hắn vừa cười, vừa đi xuống võ đài.
Bộ Phương nhìn Lâm Tam Pháo nôn mửa không dứt, trong mắt cũng toát ra vẻ thương cảm, đậu phụ thối ngửi thì thối nhưng ăn lại ngon, nhưng đan dược...!khẳng định không thể có hiệu quả như đậu phụ thối, nhất định là ngửi thối, ăn...!cũng thối.