Trong lòng Di Tát run rẩy, hoảng sợ nhìn Tiểu U, lôi kéo cánh tay Đồng Hòa.
- Cút.
Tiểu U lạnh lùng liếc nhìn hai người, đôi môi đỏ bụng khẽ mở, từng chữ lạnh như băng truyền ra từ trong miệng nàng.
Nàng có thể cảm nhận được trên người Đồng Hòa truyền ra ác ý, nếu ở trong bí cảnh, nàng đã sớm ra tay rồi.
Dù sao, người như thế, ở trước mặt nàng là không thể sống quá ba giây.
- Hả? Cút?
Đồng Hòa sửng sốt, cả gượng mặt âm trầm, kêu hắn cút? Nữ nhân này vậy mà không hề nể nang gì hắn… Hắn nhìn không thấu thực lực của Tiểu U, nhưng hắn cũng không sợ hãi, bởi vì bộ dáng của Tiểu U cũng không lớn, không giống các loại lão quái vật.
Trong cùng thế hệ, Đồng Hòa hắn chưa từng sợ ai.
- Chúng ta cút đi nay… cút ngay!
Di Tát bị dọa đến lá gan muốn nhảy khỏi vòm họng.
Đồng Hòa cười lạnh, giơ bàn tay lên, muốn xông về trước, hôm nay, hắn nhất định phải tìm về Tu La Tháp!
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy thời gian giống như lặng yên.
Một ngón tay thon dài, trắng nõn chậm rãi giơ lên trong ánh mắt hắn.
Sau đó một lóng tay điểm lên chỗ mi tâm của hắn.
Vù vù…
Đồng Hòa cảm thấy não mình muốn nổ tung, đau đớn kịch liệt lan tràn trong nháy mắt.
Lực đạo bùng nổ đáng sợ, cả người giống như viên đạn bắn nhanh ra, bị đẩy lui vài dặm!
Tâm thần của Di Tát cũng run lên, dưới ánh nhìn của Tiểu U, té chạy.
Vậy mà có U Minh Nữ tọa trấn… quán ăn này rốt cuộc là gì?
Tâm thần Di Tát run rẩy.
Đồng Hòa đứng lên từ trên mặt đất, cả người đều ngây ngốc, sắc mặt hoảng sợ.
Trên trán sưng phồng lên, mái tóc hồng rực, trong đầu giống như nổ nứt ra.
Một ngón tay! Chỉ cần một ngón tay, hắn con mẹ nó ngay cả bàn tay của nữ nhân kia cũng không nhìn thấy rõ đã bị đánh bay!
Quả thật đáng sợ!
Nữ nhân này rốt cuộc là ai?
Trong cùng thế hệ, có thể nghiền áp hắn căn bản không có, trừ phi… nữ nhân này đến từ Tiềm Long Vương Đình!
Chẳng lẽ bối cảnh của quán ăn này là Tiềm Long Vương Đình?
- Đại… đại nhân, ngươi không sao chứ?
Di Tát nhìn Đồng Hòa không chết, tảng đá lớn trong lòng mới buông lỏng.
- Quán ăn này có cổ quái… Từ hôm nay trở đi, ngươi giám thị nơi này đàng hoàng cho ta, chúng ta sẽ có ngày tìm được cơ hội đoạt lại Tu La Tháp!
Trong lòng Đồng Hòa uất nghẹn, mặt nghiêm lại, sau khi nói một câu với Di Tát, xoay người rời đi.
Di Tát thở ra, Đồng Hòa đại nhân vẫn là người có lý trí, không tùy tiện bước vào.
Nếu không… hắn khó có thể tưởng tượng, hai người bọn họ sẽ chết như thế nào.
Dù sao, nữ nhân kia là U Minh Nữ! Khó trách tiểu tử kia có thể thu phục Huyết Nhân.
Thì ra là U Minh Nữ giúp đỡ… xem ra chuyện này… phải bàn bạc kỹ hơn.
Di Tát đi phía sau Đồng Hòa, trong lòng suy nghĩ vạn dặm.
Bỗng nhiên, hắn nheo mắt, trong đôi mắt giống như ánh sao chợt lóe rồi biến mất:
- Nếu để người của Tiềm Long Vương Đình biết trong tiểu điếm này có U Minh Nữ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Tiềm Long Vương Đình, thánh địa đứng đầu Tiềm Long Đại Lục, so với tất cả thế lực hàng đầu đều mạnh hơn.
Tuy Tu La Cổ Thành mạnh nhưng vẫn thua kém Tiềm Long Vương Đình.
Nhưng nghĩ thử, Di Tát vẫn lắc đầu, tuy U Minh Nữ này không dễ chọc, nhưng những người đó của Tiềm Long Vương Đình… cũng không dễ chọc.
…….
Ba ngày thời gian rất nhanh trôi qua.
Sáng sớm, mặt trời ló dạng, bao phủ thân hình của Bộ Phương.
Mở mắt ra, Bộ Phương đứng lên giường, sau khi rửa mặt xong, đi vào trong phòng bếp, luyện tập đao công.
Sau khi nấu xong bữa sáng cho Cẩu gia và Tiểu Ưu, hắn đi ra khỏi điếm.
Lời nói cuối cùng Phúc Bá hét với hắn, hắn đều nhớ kỹ.
Hôm nay ở quảng trường trung tâm Thiên Lam Thành tổ chức chính là Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển, cũng không sai.
Bộ Phương mặc trường bào, sau khi đi ra tiểu điếm thân hình nhảy dựng lên, gỡ xuống tấm biển quán ăn Vân Lam kia.
Nhìn bốn chữ to trên tấm bảng, khóe miệng Bộ Phương cong lên, vác tấm biển đi đến trước quảng trường trung tâm Thiên Lam Thành.
Hắn phải dự thi, vác tấm biển đi dự thi, khiến tất cả mọi người đều biết về quán ăn Vân Lam của hắn.
Con đường quật khởi của quán ăn Vân Lam, từ hôm nay bắt đầu.
----------oOo----------