Nam Cung Vô Khuyết khẽ ngâm nga, hành tẩu trong đại viện gia tộc Nam Cung, thần tình vui sướng.

Hoàn cảnh trong đại viện rất tươi tốt, các loại cây cối lượn lờ, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên từng lá cây, giống như mảnh vụn hoàng kim, chiếu lên đường nhỏ, sáng lấp lánh.

Bỗng nhiên, Nam Cung Vô Khuyết ngừng ngâm nga, cả người giống như sét đánh, run lên.

- Từ từ… ta không phải đã bỏ lỡ cái gì rồi, nha đầu Tiểu Uyển kia sắp đi vào điếm của lão Bộ? Vậy nàng… hẳn sẽ hội ngộ với nữ nhân đáng sợ kia?
Trong lòng Nam Cung Vô Khuyết bỗng trở nên bất an.

U Minh Nữ rốt cuộc đáng sợ ra sao, Nam Cung Vô Khuyết rõ ràng nhất.

Loại áp lực đáng sợ này khiến hắn hoàn toàn quỳ rạp trên mặt đất, đáng sợ đến không thể động đậy.

Quả thực đến bây giờ còn khiến hắn hơi sợ hãi trong lòng.

Nếu Tiểu Uyển không nhận ra mà trêu chọc nữ nhân kia… hậu quả quả thực khó có thể tưởng tượng nổi.

Nghĩ đến chuyện này, Nam Cung Vô Khuyết lại cảm thấy đau trứng.

Lúc trước, hắn chỉ lo ra vẻ trước mặt Nam Cung Uyển, ngược lại quên nói chuyện Nam Cung Uyển cho nàng.

Nha đầu kia, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may.

Cũng bất chấp mọi thú, Nam Cung Vô Khuyết xoay người rời khỏi đại viện, phóng ra bên ngoài.

Trong lòng thắp thỏm, tốc độ cũng bất giac nhanh hơn.

- Ai… gia chủ, thành chủ đại nhân gọi ngươi đến phủ thành chủ, có chuyện gấp cần bàn.

Một trưởng lão mới vừa từ cửa lớn đi vào, nhất thời thấy Nam Cung Vô Khuyết, nhanh phất tay chào hỏi.

- Ta đang có chuyện, ngươi giúp ta kéo dài thời gian a!
Nam Cung Vô Khuyết vội vàng xông ra ngoài, không dừng lại, trưởng lão kia mơ hồ nghĩ đến một câu.

Kéo dài thời gian? Làm sao kéo dài thời gian?
Trưởng lão này há hốc mồm, phủ thành chủ người ta tự mình phái người đến mời ngươi, ngươi cứ như vậy bỏ qua trọng trách mà chạy, còn để ta kéo dài thời gian.

Nam Cung Vô Khuyết quả nhiên là Nam Cung Vô Khuyết, vẫn là không đáng tin như trước.

…….

Tâm tình của Nam Cung Uyển đã bình phục lại, kiều mỵ nhìn Bộ Phương, cười nói:
- Bộ lão bản cần quà tạ ơn gì?
Các thực khách xung quanh đều run lên, quá quyến rũ rồi!
Nữ thần dùng thanh âm như vậy nói chuyện, làm người ta làm sao chịu nổi.

Bộ Phương kinh ngạc nhìn Nam Cung Uyển, nữ nhân này đang làm gì, ăn cơm thì ăn cơm, kéo theo nhiều chuyện như vậy làm gì.

- Không có gì, cứu Nam Cung Vô Khuyết cũng chỉ là chuyện thuận tay, ngươi muốn ăn cái gì, nói cho ta biết.

Bộ Phương mặt không biểu tình nói.

Quả thật lúc ấy cứu Nam Cung Vô Khuyết chỉ là chuyện thuận tay… Một chén cơm Long Huyết đã có thể thu phục, cũng không quá gian nan hiểm trở gì.

Nếu lúc trước cứu Nam Cung Vô Khuyết cần một trăm phần Phật Nhảy Tường,… vậy Bộ Phương khẳng định không nói hai lời, quay đầu bỏ đi.

Một trăm phần Phật Nhảy Tường… Bộ Phương cảm thấy bán tên hề Nam Cung Vô Khuyết kia đi cũng không đáng giá nhiều nguyên tinh như vậy.

Nam Cung Uyển còn muốn mở miệng nói gì, chỉ là con ngươi xịnh đẹp vừa chuyển, cười gằn nói:
- Được rồi, Bộ lão bản, cho ta một phần Phật Nhảy Tường đi.

Phật Nhảy Tường của Bộ lão bản đã là mỹ vị tuyệt đối, đó là món ăn ngon nhất Nam Cung uyển từng nếm.

- Được chờ đi.

Bộ Phương nói.

Nói xong, cả người xoay vào trong phòng bếp.

Thân hình Bộ Phương biến mất, ánh mắt Nam Cung Uyển lần nữa chuyển hướng về phía Tiểu U ngồi ghế xa xa.

Ánh mắt hai nàng va chạm nhau trong hư không, giống như có điện hoa lóe ra.

Có lẽ đây là địch ý của nữ nhân trong truyền thuyết.

Không khí trong tiểu điếm lập tức trở nên quỷ dị.

Vài thực khách còn lại, tuy rất muốn xem bát quái, nhưng bọn họ đã ăn xong rồi, trong không khí này, cảm thấy cả người khó chịu.

Hơn nữa, nữ thần tiểu điếm kia thỉnh thoảng nhìn mọi người với ánh mắt lạnh như băng, khiến cả người bọn họ run lên, nổi cả da gà.

Thật là đáng sợ…
Các thực khách này không do dự quá ba giây, xoay người rời khỏi tiểu điếm.

Bên trong tiểu điếm chỉ còn lại một mình Nam Cung Uyển ngồi trên ghế.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play