Bộ Phương không ngờ rằng, đám người sau lưng hắn lại trở nên điên cuồng như vậy.
Linh thuyền chạy nhanh trên mặt nước, bọt nước cuồn cuộn văng tung toé.
Các cường giả trừng mắt nhìn Bộ Phương, đuổi theo ngay phía sau hắn.
Thật ra bọn họ đang thẹn quá hoá giận, bởi vì ở đây có nhiều cường giả Thần Cảnh như vậy, cuối cùng lại bị một Chí Tôn Cửu Phẩm ăn hết, đúng là có cảm giác mất mặt.
Vì vậy bọn họ dùng toàn lực thôi động chân khí, vì viên Tinh Nguyên trong tay Bộ Phương.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, viên Tinh Nguyên trong tay Bộ Phương chắc chắn không tầm thường, bởi vì trong một mỏ Nguyên Tinh lớn, thai nghén được ba viên Tinh Nguyên, nếu hai viên trước là đồ bỏ đi, vậy chắc chắn viên còn lại sẽ ẩn chứa tinh hoa của toàn bộ mỏ.
Loại đồ vật này, bất kỳ một cường giả Thần Cảnh nào cũng phải đỏ mắt.
- Đứng lại cho ta! Để lại Tinh Nguyên
Một tiếng rít gào vang lên, kèm theo khí tức mênh một, một luồng chân khí đánh về phía Bộ Phương, uy lực cực kỳ đáng sợ.
Sắc mặt Bộ Phương vẫn bình tĩnh, hắn khẽ liếc mắt nhìn về phía sau, chân khí vừa chuyển, linh thuyền vẫy đuôi lướt nhanh trên mặt biển.
Sóng nước ngập trời, nhẹ nhàng tránh thoát một kích kinh khủng kia.
Các cường giả phẫn nộ, một Chí Tôn mà cũng dám khiêu khích uy nghiêm của bọn họ!
Từng luồng chân khí từ phía sau đánh thẳng đến, ngập trời!
Sắc mặt Bộ Phương nghiêm túc hơn vài phần, chân khí khởi động như tơ như lũ.
Mặc dù sợi chân khí rất nhỏ, nhưng lại có năng lực kinh khủng, linh thuyền được hắn khống chế như có thêm sinh mệnh.
Oanh oanh oanh!!
Chân khí liên tục đánh xuống, nhưng tất cả đều bị Bộ Phương tinh tế né tránh, nhưng công kích kia đánh lên mặt nước, làm cho mặt nước nổ tung.
Bọt nước văng tung tóe, bay khắp nơi như mưa bão.
Trên người Bộ Phương tỏa ra ánh sáng mông lung, ngăn những bọt nước kia bên ngoài.
Trong phút chốc, trên mặt biển xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái.
Rất nhiều linh thuyền đuổi theo một linh thuyền.
Nhưng linh thuyền phía trước linh hoạt như cá trạch, qua trái qua phải, tránh hết tất cả công kích.
Có cường giả nổi trận lôi đình, có cường giả buồn bực muốn nôn ra máu!
Cái tên phía trước thật sự chỉ là một Chí Tôn sao? Vì sao khó chơi như vậy!
Ở phía trước có một hòn đảo nhỏ, sương mù bao phủ xung quanh.
Ánh mắt Bộ Phương sáng lên, thúc dục linh thuyền vội vàng đi về phía đảo nhỏ, đến bên bờ, ầm ầm một tiếng, linh thuyền giống như bay lên cao.
Bộ Phương túm chặt Tiểu Da, cả người lộn một vòng trên không trung, sau đó nhảy xuống đất.
Hắn quay đầu nhìn một đám cường giả Thần Cảnh như lang như hổ thần, lông mày nhíu lại, sau đó phóng về phía sâu trong đảo nhỏ.
Những người kia đuổi cho mù quáng rồi, hắn vẫn nên né tránh đi thì tốt hơn.
Oanh oanh oanh!!
Những chiếc linh thuyền lao vút lên như những mũi tên, tiếng sấm vang vọng, đánh xuống trên bãi cát.
Những luồng chân khí bàng bạc phóng lên cao, sau đó có mấy bóng người bay ra, đuổi theo hướng Bộ Phương tháo chạy.
Vì cơ duyên, ai cũng phải điên cuồng.
Nam Cung Huyền Hạc tham lam nhìn một gốc cây trước mặt.
Gốc đại thụ này to lớn, che khuất bầu trời, tán cây rậm rạp chằng chịt giương nanh múa vuốt.
Lá cây chi chít chập chờn, tạo ra âm thanh xào xạc.
Ánh sáng toả ra từ trên cây.
Đây là một gốc linh thụ Thần Cảnh.
Trên linh thụ có một đoá hoa xinh đẹp, cánh hoa màu hồng, chậm rãi nở ra, nụ hoa màu vàng hơi hé mở.
Mùi thơm nồng nàn tràn trập, làm cho cả người Nam Cung Huyền Hạc phải run lên.
- Đây là Ma Trảo Kỳ Thụ ngàn năm! Một loại linh thụ cực kỳ quý giá, trăm năm nở hoa, trăm năm kết quả, là dược liệu quan trọng để luyện chế linh đan tứ văn!
Nam Cung Huyền Hạc cực kỳ kích động.
Hắn nhìn chằm chằm đoá hoa đang phát sáng, trái tim đập mạnh.
Hoa nở rồi tàn chỉ trong nháy mắt, vì vậy nên hoa sẽ tàn ngay trong chớp mắt, vì tinh hoa bên trong đã đạt đến trạng thái cực hạn.
Sau đó cánh hoa sẽ tàn, quả sẽ kết.
Đó mới là thời khắc quan trọng nhất, cũng là mục tiêu lúc này của Nam Cung Huyền Hạc.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, làm cho lá cây rung rinh xào xạc.
Mùi hoa trở nên rất nhạt, trong ánh mắt chờ mong của Nam Cung Huyền Hạc, cuối cùng cánh hoa cũng bắt đầu héo tàn, từng cánh từng cánh rơi xuống.
Một quả lớn bằng nắm đấm của gấu được kết xuống trên linh thụ.
Quả trái cây tỏa ra linh khí mênh mông, mùi hương tràn ngập, làm cho lòng người say mê.
Đúng là quá tuyệt vời!
Nam Cung Huyền Hạc híp mắt, cảm thán.
Bỗng nhiên.
Ở phía xa xa có tiếng động vang lên, Nam Cung Huyền Hạc ngẩn ngơ, tâm tình của hắn bị tiếng động lớn đánh vỡ.
Một bóng người từ xa bay nhanh đến, tốc độ quá nhanh, cát bụi bay tung tóe.
- Người nào?
Nam Cung Huyền Hạc ngẩn ngơ, quát lớn ra tiếng.
- Là ngươi!
Chỉ một lát sau, ánh mắt hắn trừng lớn, sát ý tỏa ra bốn phía.
Chuyến đi vào bí cảnh lần này, Nam Cung Huyền Hạc muốn giết hai người nhất, một là Nam Cung Vô Khuyết, người còn lại là Bộ Phương.
Nam Cung Vô Khuyết nửa chết nửa sống trốn thoát, không ngờ tên kia lại tự mình đưa đến cửa.
Đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại chui vào.
Nhưng phản ứng của Bộ Phương lại quá bình tĩnh, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hoàn toàn không bị khí thế của Nam Cung Huyền Hạc chấn nhiếp.
Bộ Phương tiếp tục bay nhanh về phía trước.
Bay qua người Nam Cung Huyền Hạc.
- A?
Bộ Phương nhìn thấy trái cây kia, kêu lên một tiếng kinh dị, trên mặt hiện lên mấy phần ngạc nhiên.
Nam Cung Huyền Hạc mặc kệ ngươi có ngạc nhiên hay không, hắn giơ tay lên, hỏa diễm màu trắng hóa thành quả cầu lửa, đập về phía Bộ Phương.
Đây là thiên địa huyền hỏa, một loại hỏa diễm có uy lực cường đại.
Bộ Phương dời ánh mắt ra khỏi trái cây kia.
Nồi Huyền Vũ bay lên, chắn trước người hắn, ngọn lửa kia đập vào nồi, ầm ầm tản ra.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Nam Cung Huyền Hạc, sau đó tiếp tục nhìn về phía sau, cuối cùng tiếp tục bước về phía trước.
Nam Cung Huyền Hạc nhíu nhíu mày, bỗng nhiên trong lòng hắn run lên, đôi mắt co rụt lại, nhìn về phía sau.
- Cmn tên khốn này!
Nam Cung Huyền Hạc tức nổ phổi!
Cường giả Thần Cảnh đông nghịt xông đến, làm cho trái tim Nam Cung Huyền Hạc như rơi xuống đáy cốc.
Trong lòng hắn hận không thể chém Bộ Phương thành trăm ngàn mảnh nhỏ.
Tên kia dẫn nhiều cường giả Thần Cảnh như vậy đến đây!
Những cường giả Thần Cảnh kia không phải là kẻ ngu, ngửi thấy được mùi thơm ngát, sau đó ánh mắt bọn họ đều bị trái cây kia hấp dẫn.
Một quả linh dược có thể luyện chế linh đan bốn văn có lực hấp dẫn không thua gì bảo vật mờ mịt trong Nguyên Tinh mà Bộ Phương lấy được.
Trong chớp mắt, hàng loạt tiếng kinh hô vang lên.
- Trái cây kia là do Nam Cung Huyền Hạc ta phát hiện đầu tiên! Ai dám bước lên một bước là muốn đắc tội Nam Cung Gia ta!
Khí tức trên người Nam Cung Huyền Hạc cuộn trào mãnh liệt, hai xiềng xích đen kịt chập chờn sau lưng hắn, khí tức gồng xiêng xiết chặt không khí.
Nhưng những cường giả Thần Cảnh kia đã bị lợi ích trước mắt làm mờ mắt, làm gì quan tâm hắn đến từ gia tộc nào?
Bọn họ gầm thét lao về phía trái cây kia.
Tiếng kêu rung trời!
Tròng mắt của Nam Cung Huyền Hạc đỏ lên, ra tay hung hãn, chân khí mênh mông cuộn trào mãnh liệt, đập cho một vị cường giả Thần Cảnh vỡ nát nửa người, máu tươi bắn tung tóe.
Mùi máu tràn ngập khắp đảo nhỏ.
Những giọt máu tươi bắn ra trong cuộc chiến điên cuồng này vẩy xuống mặt đất, sau đó bị mặt đất âm thầm hấp thụ.
Trong cuộc chiến, mọi người không ai phát hiện.
……….
Nam Cung Vô Khuyết có cảm giác cả người bị một ngọn núi lớn đè xuống, thở cũng khó khăn.
Chiếc thuyền đen kịt, trong khoang thuyền là xương cốt gãy vụn.
Một tiếng hát du dương từ trong buồng nhỏ bay ra, vang lên bên tai Nam Cung Vô Khuyết, làm cho da gà khắp người nổi lên.
Cót két.
Giống như có thứ gì đó bị nghiền nát.
Trong lòng Nam Cung Vô Khuyết giật thót.
Hình như U Minh Thuyền đã dừng lại, đứng vững trên mặt nước, không di chuyển nữa.
Nam Cung Vô Khuyết ngẩn người.
Sau đó hắn phát hiện khoang thuyền mở ra.
Một luồng gió lạnh như băng thổi đến, làm cho cả người Nam Cung Vô Khuyết run lên.
Sa sa sa
Một đôi chân dài xám trắng chậm rãi hiện lên trong bóng tối, bàn chân giẫm lên sàn tàu, phát ra tiếng vang khe khẽ.
Bên trong khoang thuyền có người?
Nam Cung Vô Khuyết không dám thở mạnh.
Hắn trừng to hai mắt nhìn bóng người xinh đẹp đi ra từ khoang thuyền.
Đó là một nữ nhân thướt tha, tóc dài ngang lưng, sợi tóc hơi bay bay.
Nhưng da dẻ nàng tái nhợt, Nam Cung Vô Khuyết không cảm nhận được khí tức sinh mệnh từ trên người nàng.
Chẳng lẽ là một người chết sao?
Nàng dẫm chân lên sàn nhà, cứng ngắc nghiêng nhìn qua chỗ khác, một ánh mắt lạnh lẽo vô tình nhìn lên người Nam Cung Vô Khuyết.
Thật đáng sợ!!
Nam Cung Vô Khuyết cảm giác máu trong người mình sôi trào, muốn lao ra khỏi cơ thể.
Nam Cung Vô Khuyết cắn chặt răng nín thở, không dám di chuyển một chút, sợ nữ nhân kia sẽ chú ý đến hắn.
Đát đát đát!
Liếc mắt nhìn Nam Cung Vô Khuyết một cái, sau đó nữ nhân kia nghiêng đầu qua chỗ khác, nàng đi ra ngoài khoang thuyền.
U Minh Thuyền dừng ở trước đảo nhỏ có mỏ Nguyên Tinh.
Dáng vẻ thướt tha của nàng đứng trên boong thuyền.
Tóc dài phất phới.
Từng làn máu tươi từ đảo nhỏ bay lên, nhỏ như sợi tơ.
Những thứ đó là máu của cường giả Thần Cảnh bỏ mạng trên đảo.
Máu tươi trong những thi thể kia bị rút ra, phiêu đãng đến gần nữ nhân kia, sau đó chui vào người nàng.
Chỉ một lúc, máu tươi bên trong bị hấp thu sạch sẽ.
Ông!
Cô nương kia rít lên, giống như đang kêu gọi gì đó, mỏ Nguyên Tinh run lên, nhưng không có gì đi ra.
Cô nương kia rít gào càng kịch liệt, hình như còn có sự phẫn nộ.
Ùng ùng!
Xung quanh là tiếng sóng biển nổ tung dựng lên.
Nữ tử kia giận dữ đứng dậy, xông vào trong phòng nhỏ trên thuyền, bịch, cánh cửa bị đóng lại.
Nam Cung Vô Khuyết lần thứ hai bị ép quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng cực kỳ bi phẫn, cái quỷ gì vậy?
Thình thịch!
Trong lúc U Minh Thuyền chậm rãi rời đi, toàn bộ đảo nhỏ bị một cỗ lực lượng vô hình đánh nát, đất đá bay khắp nơi, cuối cùng chìm xuống mặt nước biển.
Cánh buồm U Minh Thuyền căng lên, chiếc thuyền chậm rãi đi xa.
Mục tiêu chính là hòn đảo nhỏ nuôi lớn Ma Trảo Kỳ Thụ.