Ở vị trí trung tâm Thiên Lam Thành có một tòa tháp tứ phương thanh đồng cũ kỹ.
Cả tòa tháp này giống như đều dùng thanh đồng đúc thành, trên vách tường của tháp khắc đủ loại trận pháp huyền ảo.

Vào mỗi thời khắc, những trận pháp này đều mở ra, tản ra dao động kỳ lạ.
Tòa tháp này là kiến trúc đặc trưng của Thiên Lam Thành, gọi là Đan Tháp.
Đan Tháp là tượng trưng của mỗi một tòa Đan Thành.

Trong phạm vi thế lực của Đan Phủ, thành thị có rất nhiều, nhưng có thể chân chính tính là Đan Thành thì chỉ có ba nhà Đại Thành có được Đan Tháp.
Mà Thiên Lam Thành chính là một tòa thành trong đó.
Chỗ mái ngói của tháp tứ phương Đan Tháp đều khoét một lỗ nhỏ, không ngừng có đan khí dày đặc dâng lên từ nơi này.

Những đan khí và đan hương này tràn ngập trong không khí, khiến cả Thiên Lam Thành đều thơm ngát vô cùng.
Ở phía dưới Đan Tháp, Dương Mĩ Cát nhìn lên Đan Tháp cao ngất, trong lòng cũng có chút hoảng hốt.
Sư phụ của nàng cũng chính là Huyền Bi đại sư, luyện đan sư tam vân, hiện giờ đang đứng bên trong Đan Tháp.

Mà nàng cũng là vì có thể thông qua khảo hạch của Đan Tháp, trở thành luyện đan sư nhất vân nên đến đây.
Một khi trở thành luyện đan nhất vân, địa vị của nàng ở Thiên Lam Thành cũng sẽ được nâng cao, xưng hô thành bề trên cũng không quá đáng.
Ở Đan Thành, luyện đan sư mới là nhân vật chính chân chính.
Hít sâu một hơi, trong lòng Dương Mĩ Cát bỗng nhiên có chút khẩn trương, nàng bởi vì quán ăn Vân Lam đã tiêu hao rất nhiều thời gian, không biết có thể thông qua khảo hạch lần này hay không.
Quán ăn Vân Lam hiện giờ lại làm sao rồi?
Ích Cốc Đan nhiều vị của gia tộc Nam Cung giống như khai trương rất nhiều cửa hàng ở gần quán ăn.
Quán ăn có thể nào sẽ trở thành trò cười trong mắt tất cả mọi người?
Dương Mĩ Cát không khỏi lo lắng cho tình cảnh quán ăn nhà mình.
Cọt kẹt…
Thanh âm trầm trọng, cũ kỹ vang vọng, đại môn thanh đồng của Đan Tháp kia nhất thời chậm rãi mở ra.
Đan khí nồng đậm dao động, trào dâng từ trong tháp kia, khiến cả người Dương Mĩ Cát run lên.
Sau đó, nàng mới lấy đủ dũng khí, bước vào bên trong, bắt đầu nhận khảo hạch luyện đan sư nhất vân khắc nghiệt.
…….
Nam Cung Uyển kỳ thật là một người ngạo kiều.

Thời điểm mới đi ra khỏi cửa hàng đan dược, nói ăn món ăn kia, nội tâm của nàng kỳ thật có chút hối hận.
Không bởi vì chuyện khác, thật sự là mùi hương kia quá thối rồi.

Nhưng nàng vẫn luôn nói chuyện không thông qua đại não, nói quá nhanh, không nghĩ gì đã tự ném bản thân vào trong hố.
Hơn nữa lòng tự trọng của nàng cũng đặc biệt mạnh mẽ, nếu đã nói ra miệng, nàng tuyệt đối sẽ không tự vả mặt thu hồi lại.

Cho nên nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nếm thử món ăn hôi ngập trời này.
Kỳ thật nội tâm của nàng là cự tuyệt.

Bởi vì nàng cũng không phải ngu ngốc, ăn vật quái quỷ này, thật sự quá tổn hại hình tượng nữ thần của nàng rồi.

Không có nữ nhân nào không để ý đến hình tượng của bản thân.
Lúc ban đầu tiếp nhận bát đồ ăn thối ngất trời kia, nhìn thấy vật khô vàng bên trong, Nam Cung Uyển thật sự muốn vứt bát đồ ăn này lên mặt thanh niên bình tĩnh kia.

Nhưng nàng đã nhịn xuống, lời đã nói ra nhưng ly nước đổ đi, không thể thu hồi.

Cho nên nàng lựa chọn ăn vào.

Cùng lắm thì ghê tởm một chút, đợi lát nữa trở về dùng Tịnh Thể Đan rửa sạch tạp chất toàn thân là được.
Khi nàng cắn một ngụm món ăn gọi là đậu hủ thối kia, trong lòng Nam Cung Uyển có chút ngờ vực.

Bởi vì vật này cũng không quá ghê tởm giống như trong tưởng tượng, trong miệng vậy mà tràn ngập… hương nồng.
Đây… đây thật sự quá khó tin rồi!
Ngửi thối như vậy, vì sao ăn vào sẽ trở nên thơm ngon? Chẳng lẽ đầu bếp này nhồi hương liệu thơm ngon gì vào trong đậu hủ sao?
Trên mặt nhỏ của Nam Cung Uyển hiện ra một chút khiếp sợ, theo bản năng liếc mắt nhìn Bộ Phương, sau đó tiếp tục cắn một ngụm.

Lại là một ngụm, cảm giác hương vị là bất đồng, hương vị của đậu hủ lan tỏa ra ở trong khoang miệng giống như đang xoa bóp khoang miệng của nàng.
Hơn nữa khi đậu hủ thối rơi vào bụng, Nam Cung Uyển cảm thấy lỗ chân lông cả người mình giống như đều mở ra, dâng trào lên tinh khí, linh khí mênh mông từ trong đậu hủ thối tiến vào trong cơ thể nàng.
Sảng khoái này khiến nàng không nhịn được ngâm thành tiếng.

Một ngụm lại một ngụm, căn bản không thể dừng lại, nàng vậy mà có chút yêu món mỹ thực tanh tưởi này.
Mỹ thực chân chính, nàng chưa bao giờ thể nghiệm qua cảm giác của mỹ thực, vật này có thể nghiệm hoàn toàn bất đồng với sử dụng Ích Cốc Đan.
Loại cảm giác này khiến nàng say mê.
Một bát đậu hủ thối, nàng đã ăn xong rồi.
- Chuyện kia… thêm… một bát nữa cho ta.
Thời điểm Nam Cung Uyển nói ra những lời này, có chút ngượng ngùng.
Cả gương mặt đều nổi lên một vùng đỏ ửng.

Nàng vốn xinh đẹp, tư thái như vậy vừa xuất hiện, lại càng thêm trêu chọc nội tâm người khác.
Nam nhân chung quanh nhất thời giống như được cổ vũ, trừng lớn mắt, lỗ mũi phun khí.
Trời ạ! Nữ thần ăn một bát vậy mà còn ăn không đủ… còn con mẹ nó ăn đến nghiện rồi?
Nhưng mà người có lý trí cũng ngờ vực nhìn về phía bát đậu hủ thối, chẳng lẽ món ăn này thật sự có thể ăn sao?
Không! Hẳn là tuyệt đối có thể ăn, bọn họ tín nhiệm Nam Cung Uyển, nếu nữ thần đã ăn vui vẻ như vậy, vậy thật sự có thể ăn rồi!
Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ánh mắt nhìn về phía đậu hủ thối vậy mà không còn quá chán ghét.
Đó là món ăn nữ thần từng nếm thử a…
Bộ Phương nhắm mắt làm ngơ với tư thái tiểu nữ nhân của Nam Cung Uyển.
Khóe miệng hơi cong lên, vung tay thu vào Huyền Vũ Oa, mang theo thau gỗ trở về tiểu điếm.
- Nếu muốn ăn bát thứ hai, vậy thì vào trong tiểu điếm đi.
Nhìn thấy bóng dáng thon dài gầy yếu của Bộ Phương, Nam Cung Uyển cầm chặt bát sứ, cắn đôi môi đỏ mọng, cảm thụ mỹ vị bên trong khoảng miệng, ai oán liếc mắt nhìn bóng dáng của Bộ Phương một cái, vậy mà thật sự bước vào bên trong quán ăn.
Lúc này, chung quanh nhất thời ồ lên.
Nữ thần thế mà bước vào trong quán ăn Vân Lam, quán ăn đã suy bại này.
Quán ăn này sắp sống lại hay sao!
Người chung quanh nhất thời kinh ngạc vạn phần, châu đầu ghé tai vào nhau.
Nhưng mà bọn họ cũng không do dự lâu lắm, vài nam tử kiên trì, chịu đựng mùi hôi, bắt đầu rời khỏi đám người đông đúc, bước vào trong quán ăn.
Còn những người khác cũng bao vây chung quanh quán ăn chật như nêm cối.
Nam Cung Uyển tiến vào bên trong quán ăn, mùi hôi bên ngoài ngập trời, bên trong quán ăn lại không có chút mùi hôi nào, điều này làm cho đôi mắt xinh đẹp của nàng đột nhiên sáng lên.
Trong tiểu điếm vô cùng sạch sẽ, trong không khí thậm chí thoang thoảng mùi thơm ngát.

Ánh mắt đảo quanh, nàng tìm được ngọn nguồn mùi thơm ngát kia, chỗ góc tường vậy mà trồng một gốc cây Ngộ Đạo ngũ văn?
Cây Ngộ Đạo đó, có thể đạt đến ngũ văn cũng là dược liệu chế thuốc hơi trân quý rồi, tiểu điếm này lại dùng làm bồn hoa.
Nàng tìm chỗ ngồi xuống, sau khi đặt xuống bát sứ, vươn một đầu ngón cái, lau lên mặt bàn một phen.

Cái bàn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nào.
Nỗi kinh dị trong lòng Nam Cung Uyển càng thêm nồng đậm.
Quán ăn Vân Lam này giống như có chút bất đồng với trong lời đồn a.
- Muốn ăn cái gì? Vẫn là đậu hủ thối sao?
Để thau gỗ phía sau phòng bếp, Bộ phương đi ra, nhìn thấy Nam Cung Uyển tao ngã ngồi ở một bên, hỏi.
Mắt đẹp của Nam Cung Uyển dừng trên người Bộ Phương, nhìn vào thanh niên bình tĩnh này, giống như có một tia kinh ngạc lóe lên từ trong đáy mắt.
Đôi mắt thanh niên này nhìn mình cũng thật bình tĩnh.
Đã quen với ánh mắt ái mộ của đám nam nhân, gặp phải loại lạnh nhạt này, thật ra có chút khiến Nam Cung Uyển hưng phấn.
- Ngoài đậu hủ thối… còn có món ăn khác sao?
Nam Cung Uyển nhấp nháy đôi mắt xinh đẹp, hỏi.
- Có, trên thực đơn phía sau người ngươi.
Gương mặt Bộ Phương không chút biểu tình, nói.
Nam Cung Uyển sửng sốt, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy được thực đơn, trên đó có bốn món ăn.
Món đậu hủ thối xuất hiện rõ ràng bên trên.
Nhưng mà… đậu hủ thối lại không phải là món ăn quý nhất sao!
Trong lòng Nam Cung Uyển cả kinh, sau đó đôi môi đỏ mọng mở ra, bàn tay ngọc ngà che miệng lại, thần tình khiếp sợ và không thể tin nổi.
Hôm nay tới quán ăn, nàng đã gặp phải rung động thật lớn.
- Một vạn nguyên tinh? Một món ăn của ngươi vậy mà bán đến một vạn nguyên tinh? Ngươi điên rồi sao! Đan dược bát phẩm cũng chỉ mới bán một vạn nguyên tinh mà thôi.
Nam Cung Uyển kinh hô một tiếng, là một thiên tài sắp trở thành luyện đan sư nhất vân, Nam Cung Uyển rất rõ ràng khó khăn trong luyện chế đan dược bát phẩm.
Một món ăn tương đương với giá cả của đan dược bát phẩm… đầu óc của lão bản này là bị lừa đá rồi sao?
Một bát đậu hủ thối hai mươi nguyên tinh thì không nói đi, tuy rằng đắt, nhưng cũng không quá đắt tiền.
Phật Nhảy Tượng này một vạn nguyên tinh… quả thật điên rồi.
- Giá cả chân thật, không lừa trên gạt dưới.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Nam Cung Uyển một cái, giống như đang nhìn một người nhà quê chưa từng trải sự đời.
Nhớ lúc trước hắn ở địa phương lạc hậu của Thanh Phong Đế Quốc kia, một bát Phật Nhảy Tường cũng đã bán một vạn nguyên tinh rồi…
Ở chỗ này chỉ bán một vạn nguyên tinh thì sao chứ? Bộ Phương còn cảm thấy đã quá hời rồi.
Hay cho câu không lừa trên gạt dưới.

Nam Cung Uyển trợn mắt liếc nhìn Bộ Phương, ngón tay thon dài gõ lên bàn, cuối cùng vẫn gọi một phần đậu hủ thối.
Gương mặt Bộ Phương không chút biểu tình nhìn nàng, nhìn thẳng đến khi nàng có chút sợ hãi.

Nữ nhân này suy nghĩ cả ngày vậy mà chỉ gọi một món đậu hủ thối, thật đúng là keo kiệt, bủn xỉn.
Bộ Phương bĩu môi.
- Xin mời chờ đợi.
Nói xong, Bộ Phương xoay người tiến vào trong phòng bếp.
Mấy nam nhân cũng thật cẩn thận bước vào trong tiểu điếm, ngồi ở vị trí thật xa, từ xa thưởng thức bóng dáng yêu kiều của Nam Cung Uyển kia.
Đối với bọn họ, Nam Cung Uyển khẳng định còn hấp dẫn… ngon miệng hơn nhiều món ăn trong quán ăn này.
Nam Cung Uyển giống như đã quen thuộc với những ánh mắt này, vén những sợi tóc đen lất phất trên trán, hai tay chống cằm trắng nõn, im lặng chờ đợi.
Chỉ sau chốc lát, trong phòng bếp lan tỏa ra mùi thối quen thuộc kia.

Sắc mặt mấy nam nhân kia lập tức hóa đen.

Thật thối mà.
Nhưng đôi mắt Nam Cung Uyển cũng lập tức sáng ngời.
Sau khi thưởng thức được mỹ vị, ngủi lại mùi hôi thối này, thế nhưng bất tri bất giác đã quen thuộc rồi, hoàn toàn không cảm thấy ghê tởm gì nữa.
Tâm tính chuyển biến nhanh như thế cũng khiến Nam Cung Uyển có hơi khiếp sợ.
Chỉ sau chốc lát, Bộ Phương bưng ra bát sứ.
- Đậu hủ thối của ngươi đây, mời dùng từ từ.
Nam Cung Uyển vươn ra cái lưỡi đinh hương, khẽ liếm môi, không chút khách khí khởi động, mỹ vị của đậu hủ thối khiến nàng thật say mê.
Các nam nhân ở xa xa vì động tác lơ đãng này của Nam Cung Uyển mà phát điên!
Rất hấp dẫn người!
Thật không ngờ nàng lại là nữ thần như vậy!
Bộ Phương nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía đám nam tử đang khinh ngồi xa xa.
- Muốn ăn cái gì? Không ăn thì… cút.
Mấy nam nhân nhất thời bị phá bỉnh, nghẹn họng, giống như thấy chết không sờn nói:
- Mang ra cho chúng ta một bát đậu hủ thối cặp với nữ thần!
- Được rồi, chờ đi.
Bộ Phương dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu nhìn đám nam nhân này rồi xoay người tiến vào phòng bếp.
………….
Ngoài cửa điếm, một đám người bao vây chật như nêm cối, đều tò mò nhìn vào bên trong.

Từng luồng mùi thối lan tỏa ra, sau đó bọn họ nhìn thấy được cảnh tượng khiến bọn họ chết đứng người.
Mấy nam nhân kia vậy mà bộ dáng như quỷ chết đói mấy đời, cầm lên bát đậu hủ thối ăn chẹp chẹp như vũ bão, miệng dính đầy dầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play