Chết rồi! Tất cả đều chết hết!

Cường giả đáng sợ này gần như muốn hủy trời diệt đất, lại bị một con chó trong quán nhỏ ở Đế Đô đập chết!

Trời ạ! Đây là giấc mơ sao?!

Thế gian làm sao có thể có con chó khí phách như vậy?

Sao một con chó mạnh như thế lại phải trông coi trước cửa hàng? Ông chủ của quán này làm sao dám để cho con chó này trông quán chứ?

Tất cả mọi người bàn tán xôn xao, không ngừng hét to để trút ra khiếp sợ trong lòng, tâm thần bọn họ run rẩy, trên mặt bọn họ lộ vẻ khủng hoảng và hưng phấn.

Nhưng không thể nghi ngờ, bởi vì con chó này tồn tại, Thanh Phong Đế Đô vốn phải trải qua một tai họa có nguy cơ sống còn đã được chặn lại.

Cường giả này mạnh mẽ giống như Ma Thần đã bị hoàn toàn loại bỏ, đế quốc Thanh Phong lại may mắn tránh khỏi khó khăn.

Có người mừng đến chảy nước mắt, quỳ xuống đất mà nước mắt rơi đầy mặt, cung kính bái lạy về phía Tiểu Hắc.

Có người mừng rỡ như điên, khoa chân múa tay.

Tuy nhà nghiền nát, tuy quê hương bị phá hủy thành đống đổ nát, nhưng những thứ bị phá hủy còn có thể xây dựng lại, nếu Đế Đô của đất nước không còn, đám dân thường bọn họ sẽ chẳng sống được bao lâu.

Cơ Thành Tuyết co người trên tường thành, hắn thoáng cười gượng nhưng trong đôi mắt phần nhiều vẫn là hưng phấn.

Một tảng đá lớn vẫn đè nặng trong lòng hắn cuối cùng đã ầm ầm rơi xuống, làm cho hắn cảm thấy dễ dàng hơn.

Từng đợt tai họa này tới, thật sự làm cho hắn lo lắng.

Giải quyết xong một con thú Chí Tôn lại có một con thú Chí Tôn khác tới, đánh chạy hai vị Chí Tôn, lại có một vị Chí Tôn càng ngang ngược hơn tới...

Trò này thật sự làm người ta hồi hộp muốn chết.

Tuy tuổi Cơ Thành Tuyết không lớn, nhưng cũng không chịu nổi sự giày vò như vậy...

Thái thượng trưởng lão và Vu Mục liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều thấy được sự chấn động trong đôi mắt của đối phương. Hai người đi xuống tường thành, chậm rãi tiến về phía vết nứt cực lớn kia.

Chỗ đó là nơi Đoạn Linh bị móng chó của con chó đen đập chết.

Hai người tới trước hố sâu này, nhìn thấy hình ảnh trong cái hố kia liền hít sâu một hơi.

Bởi vì hình ảnh trong hố sâu này thật sự quá chấn động.

Đoạn Linh với tu vi Thần cảnh thập phẩm, Thần Thể cảnh, thân thể này gần như vô địch. Nhưng ở trong hố sâu này, cơ thể của Đoạn Linh trực tiếp bị đập nát, giống như một bãi bùn nhão dính vào dưới hố sâu.

Đường đường là Thần Thể cảnh, vùng đất Nam Cương, tồn tại đầu tiên đột phá đến Thần Thể cảnh, lại có thể bị một con chó đập nát như vậy. Trong giờ phút này tâm trạng bọn họ thật sự có chút phức tạp, không biết nên nói gì.

Cơ Thành Tuyết run rẩy chống vào tường thành đứng lên, hai chân hắn vẫn còn đang run rẩy, hắn thật sự bị dọa rồi, liên tục có mấy đợt cường giả Chí Tôn tấn công Đế Đô, thật sự đã suýt nữa dọa chết hoàng đế là hắn.

Hắn lại buồn bực, làm một Hoàng đế lại khó khăn như vậy sao?

Trước đây khi cha hắn còn sống, có thể nhìn thấy Chiến Thần bát phẩm đã là chuyện vô cùng hiếm có. Hắn vừa kế vị.

Chiến Thánh Thất phẩm, Chiến Thần bát phẩm... đặc biệt nhiều như bắp cải vậy.

Bây giờ còn có một đống Chí Tôn tới gây chuyện, chơi trò giật gân... Hắn thật sự cảm thấy mình làm hoàng đế chẳng dễ dàng gì.

Thành Tuyết Cơ chống vào tường thành, nhìn về phía trong Đế Đô Thành trước điên.

Nhìn Đế Đô biến thành đống đổ nát, Cơ Thành Tuyết không nhịn được thở dài một hơi. Đế Đô có diện tích rất lớn, nhưng cuộc chiến đấu lần này gần như đã làm phá hỏng mất hai phần ba.

Cũng may là vị trí Hoàng cung không bị liên lụy, điều này vẫn làm cho Cơ Thành Tuyết thấy dễ chịu một chút.

Nếu ngay cả chỗ mình ở cũng bị phá hủy, Cơ Thành Tuyết cảm thấy mình làm hoàng đế thật sự chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Bá quan văn võ từ bên dưới chen nhau lên tường thành, tất cả đều cung kính nhìn Cơ Thành Tuyết, chờ đợi mệnh lệnh của Cơ Thành Tuyết.

Bây giờ, những bá quan văn võ này thật sự bội phục Cơ Thành Tuyết.

Thân vì Hoàng đế của đế quốc, lại có thể làm gương cho các binh sĩ, đứng ở khu vực nguy hiểm nhất của Đế Đô. Phần can đảm này cũng đủ để cho bọn họ cúc cung tận tụy.

Cơ Thành Tuyết bình tĩnh lại, sau đó sai người ta bắt đầu chuẩn bị các vấn đề tu sửa lại Đế Đô.

Chuyện này không có khả năng là hoạt động đơn giản của một công nhân lao động, cho nên Cơ Thành Tuyết cũng chỉ nói sơ qua.

Mà chuyện quan trọng hơn lại là bên ngoài Đế Đô Thành, là mấy vạn đại quân của Cơ Thành Vũ.

Có khoảng một nửa trong mấy vạn đại quân của Cơ Thành Vũ đã trực tiếp chết đi vì bị Đại Tế Tư rút đi tinh phách.

Mà trên cơ bản, một nửa đại quân còn lại đều trong trạng thái suy yếu.

Quân địch ở trong trạng thái này đơn giản chính là chuyện vui lớn của Cơ Thành Tuyết.

Tuy trong Đế Đô Thành trong chỉ có vạn người bảo vệ, nhưng vậy là đủ rồi. Đối mặt với đại quân suy yếu như vậy, có vạn người bảo vệ vẫn hoàn toàn đủ sức.

Đại quân của Cơ Thành Vũ đều bị bắt, người không phục lại bị giam vào trong địa lao.

Cơ Thành Vũ và Triệu Mộc Sinh đều vô cùng suy yếu, hai người này lại là đầu lĩnh của phản quân, thân phận không tầm thường, nhưng lúc này đều không có sức phản kháng.

Tiếu Nhạc cũng dẫn theo đại quân của hắn hùng dũng trở về.

Vừa lúc trợ giúp bảo vệ thành, xử lý đám phản quân này.

Khi Cơ Thành Vũ bị bắt, gần như đã mất hết can đảm, hắn vạch mưu kế lâu như vậy, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.

Điều này làm hắn cảm thấy nghẹn lòng.

Hắn quật khởi là dựa vào Tu La Môn, hắn bị huỷ diệt vẫn là vì Tu La Môn.

Có thể đây chính là nhân quả.

Cơ Thành Tuyết chắp tay nhìn Cơ Thành Vũ mất hết can đảm, lần này trên mặt hắn không hề có sự nhân từ nương tay, lạnh lùng nhìn chăm chú vào ca ca ruột này của hắn.

Cơ Thành Vũ cười gượng, tóc tai bù xù lắc đầu, cuối cùng hắn bị Tiếu Nhạc phong tỏa tu vi, ép vào trong đại lao.

Đến lúc này, phản quân của Vũ Vương đã lại bị huỷ diệt.

Đế quốc Thanh Phong đã khôi phục lại hòa bình.

Về phần một ít vây cánh và dư nghiệt của phản quân Vũ Vương, quân canh giữ ở các quận lớn của đế quốc đều bắt đầu tốc chức vây quét.

Nói tóm lại, lần phản loạn này cuối cùng đã được giải quyết.

Cơ Thành Tuyết xử lý xong một vài việc vặt, mệt mỏi khẽ day trán và đi xuống khỏi tường thành, nhanh chóng bước về phía quán.

Bây giờ, trong mắt hắn, địa vị của quán Phương Phương ở lên vị trí cực cao.

Cơ Thành Tuyết không ngốc. Trước đây cho dù hắn cũng quan tâm quán này, nhưng chưa quá mức để lòng, chủ yếu là vì hắn và ông chủ Bộ vẫn tính là quen thuộc. Thực lực của quán nhỏ cũng chưa từng thể hiện ra thái quá như ngày hôm nay.

Đã nhiều ngày, liên tiếp xuất hiện nhiều Chí Tôn như vậy, nhưng đều không thể lay động được quán nhỏ...

Cơ Thành Tuyết nhạy bén cảm giác được, nếu như có thể bảo vệ được quán nhỏ này, sẽ là cơ hội để đế quốc Thanh Phong vang danh trong cả vùng đất Nam Cương.

Thái thượng trưởng lão và Vu Mục cũng đi vào trong quán nhỏ, bây giờ hai người không dám khinh thường quán nhỏ này nữa.

Khi nhìn thấy con chó đen ngủ say ở trước cửa quán nhỏ, bọn họ càng dè dặt hơn.

Bọn họ rất sợ con chó béo này đột nhiên vỗ móng một cái, biến hai người bọn họ thành thịt vụn.

Ngay cả Đoạn Linh Thần Thể cảnh cũng bị một móng chó vỗ thành thịt vụn... Huống gì là bọn họ.

Bọn họ chỉ là Chí Tôn khiêm tốn.

Bọn họ vừa vào trong quán nhỏ, ánh mắt hai người chợt thoáng kinh ngạc.

Trong quán nhỏ thơm lừng, quả thực làm mắt bọn họ đều sáng lên.

Mà bọn họ từ phía xa nhìn tới, liền nhìn thấy Bộ Phương lấy ra nguyên liệu nấu ăn từ trong nồi Phật Nhảy Tường, mỗi thứ lấy ra đều tỏa ra mùi thơm nứt, linh khí tràn ra.

Trên nguyên liệu nấu ăn này còn tỏa ra hơi nóng vô cùng lóa mắt.

Trong đó có con vịt với da vàng óng, vẫn là Huyết Phượng Kê giống như rót máu, còn có từng miếng thịt trong suốt lấp lánh, Hắc Linh Bảo chảy ra nước sốt màu vàng nhạt, vẫn có đủ loại sơn trân kỳ lạ.

Những nguyên liệu nấu ăn tràn ra tinh khí, tỏa ra mùi thơm làm cho tất cả mọi người đều thấy thèm ăn.

Ực ực.

Thái thượng trưởng lão và Vu Mục vừa bước vào trong quán nhỏ, thoáng cái dường như đã quên mất mục đích chuyến này của mình, tất cả đều trừng mắt nhìn nguyên liệu nấu ăn do Bộ Phương vớt ra.

Uống một chén canh Phật Nhảy Tường này, vẻ mặt Tiếu Mông nhanh chóng trở nên tốt hơn, dưới linh khí nồng đậm trong canh xoa dịu, làn da đầy các đường vân độc tố từ từ trở nên bình thường.

Tiếu Yên Vũ mừng đến chảy nước mắt.

Tiếu Tiểu Long hưng phấn vung vẩy nắm đấm, ánh mắt nhìn về phía Bộ Phương càng thêm sùng bái.

Quả nhiên không có gì mà ông chủ Bộ không thể giải quyết được!

Món ăn này... quả thực lại giống như linh đan diệu dược vậy!

Bộ Phương dường như cảm nhận được những ánh mắt xung quanh, hắn liếc mắt nhìn qua.

Trên gương mặt Nghê Nhan đầy khát vọng, Diệp Tử Lăng liếm môi, Tiếu Tiểu Long hưng phấn, Thái thượng trưởng lão và Vu trợn mắt hốc mồm Mục...

A... Những người này đều bị Phật Nhảy Tường thu hút.

Khóe miệng Bộ Phương cong lên, nói với bọn họ.

- Món ăn này là "Phật Nhảy Tường", chỉ có một nồi, chúng ta đều là bằng hữu, nếu người nào muốn ăn thì một chén một vạn nguyên tinh.

Bộ Phương vừa nói ra lời này, mọi người đều sửng sốt, sau đó không khỏi chắt lưỡi.

Một vạn nguyên tinh một chén thức ăn à?

Quả nhiên không hổ danh là quán nhỏ lòng dạ hiểm độc.

Một nồi Phật Nhảy Tường chỉ có một chút như vậy, đại khái có thể múc được mười mấy hai mươi bát.

Có thể tưởng tượng được cái giá này...

Trong lòng Tiếu Yên Vũ cũng thầm chắt lưỡi. Nhưng nàng suy nghĩ một lát, lại chợt hiểu ra.

Trong món ăn này lại có thịt của thú Chí Tôn, hơn nữa còn cứu lại một mạng của phụ thân... Một vạn nguyên tinh đang rất đáng giá.

Hơn nữa, đúng như lời ông chủ Bộ nói, bởi vì là bằng hữu... Một vạn nguyên tinh một chén thật sự quá rẻ rồi.

Khi độc tố trên thân đều biến mất sạch sẽ.

Tiếu Mông đang cúi đầu chợt gật mạnh.

Khẽ hừ một tiếng và há miệng ra, trong miệng lại phun ra một luồng khí đen xì.

Đây là tạp chất độc tố trong cơ thể hắn.

Mà sau khi tống những độc tố và tạp chất này ra, mắt Tiếu Mông chợt trợn trừng, xung quanh thân thể có linh khí cuồn cuộn dâng trào...

Hắn đã khôi phục trong nháy mắt, tu vi đạt tới bình cảnh, lại bắt đầu muốn đột phá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play