Bộ Phương bình thản tiến vào tiểu điếm, phía sau hắn chính là Tiểu Bạch.
Hắn hiện tại cảm giác đầu óc mình đang quay tròn, trừi đất đảo điên, làm cho hắn cảm thấy mê muội, ngay cả bước đi cũng không vững.
Loại cảm giác này, Bộ Phương đã lâu chưa từng cảm nhận được, lần trước có cảm giác này chính là thời điểm kiếp trước bị ốm nặng.
Đi vào tiểu điếm, quẹo vào cầu thang lên lầu, Bộ Phương tiến vào phòng mình.
Về đến phòng, Bộ Phương lảo đảo đi thêm mấy bước, cũng nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong mắt Tiểu Bạch không ngừng có hào quang sáng tối loé lên, cuối cùng nó cũng tiến vào trong phòng bếp, an tĩnh đứng ở một góc.
Nhưng mà thân mình của nó có một ít biến hóa vô cùng khó hiểu.
Tiểu Hắc lại rầm rì một tiếng, thịt mỡ toàn thân run run, cũng vẫy đá vụn trên người rơi xuống, sau đó nó bắt đầu lười biếng.
Miệng chó mở ra, ngáp một cái, Tiểu Hắc tiếp tục ngủ đi.
...
Trong thập vạn đại xuyên, tiếp nổ không ngừng vang vọng.
Một tiếng vang thật lớn, kèm theo tiếng ếch kêu to, một con Độc Thoái Oa khổng lồ nhảy ra khỏi thập vạn đại xuyên, nhảy vào bình nguyên, nhất thời phát ra rung động dữ dội.
Tròng mắt Độc Thoái Oa xoay chuyển, trên đỉnh đầu của nó còn có cường giả Man Thần Điện đang đứng.
Trên gương mặt những cường giả Man Thần Điện kia mang theo vài phần không cam lòng, ánh mắt nhìn về Thanh Phong đế đô.
Bọn họ không biết Bộ Phương, thế nhưng có nghe nói qua Bộ Phương, hắn là đầu bếp thần bí mang theo một con khôi lỗi, đầu bếp như vậy chỉ có lão bản hắc tâm tiểu điếm tại đế đô Thanh Phong đế quốc.
Nhưng mà không cần biết ngươi là đầu bếp nào, nếu dám cướp giật Thiên Địa Huyền Hoả trong tay nhiều Chí Tôn như vậy, ngươi cũng phải chuẩn bị chờ Chí Tôn tìm tới cửa.
Nghe nói trong tiểu điếm còn có một con Chí Tôn thú cường hãn, làm chết Tôn Giả của Tu La Môn?
Vừa lúc, Tu La Môn môn chủ lần này thế nhưng càng thêm phẫn nộ, đánh lửa giận của cường giả Thần Cảnh, không phải người bình thường có thể chịu nổi.
Bọn họ đi qua chỉ muốn đục nước béo cò một phen.
Rống!
Một tiếng long ngâm vang vọng, sóng nhiệt bắt đầu quét qua thập vạn đại xuyên.
Một con Hoả Long màu đỏ khổng lồ mở rộng cánh thịt, đập đập cánh bay nhanh qua đầu, trong miệng đầu Chí Tôn Hoả Long thỉnh thoảng có hoả diễm toát ra, trong đôi mắt to như chuông đồng tràn ngập lửa giận.
Nó bảo vệ đồ vật lâu như vậy bị người ta cướp đoạt, nó tự nhiên không phục, nếu không phục, vậy thì rời khỏi thập vạn đại xuyên!
Đó là đồ vật nó bảo vệ, là cơ duyên của nó!
Người đoạt cơ duyên của rồng, không chết không thôi!
Rống, lại có một tiếng gào thét, trong miệng Hoả Long tuôn ra hỏa quang nồng nặc.
Cánh thịt vỗ mạnh bay đi thật nhanh, bay qua bầu trời Tây Huyền thành.
Từng đạo thân ảnh rời khỏi thập vạn đại xuyên, khí tức mạnh mẽ không gì sánh được.
Diệp Vân Thanh ngồi trên lưng Liệt Dương Điểu, bay nhanh ra ngoài, hắn hiện tại cũng muốn đi Thanh Phong đế đô.
Khóe miệng hắn đang co giật,
Bởi vì hắn biết, Thanh Phong đế đô vừa an ổn lại... đã sắp chịu tội.
Diệp Vân Thanh bỗng nhiên có chút đồng tình với hoàng đế Thanh Phong đế quốc, làm hoàng đế như vậy... mạng nhỏ khó bảo toàn.
Diệp Tử Lăng cũng không có lập tức đi tới Thanh Phong đế đô, thời điểm đi ngang qua Tây Huyền thành, tiến vào trong đó, Nghê Nhan tọa trấn ở trong thành, nàng vừa vặn có bí mật nhỏ muốn chia xẻ cùng đối phương.
Một đạo kiếm quang vắt ngang trường không, Vu Mục ăn mấy viên đan dược, thương thế đã khôi phục vài phần, cuối cùng cũng cũng có thể ngự kiếm phi hành đi trở về.
Ở bên người hắn còn có Xà Nhân Hoàng đang lắc lắc bờ eo, thân thể đầy đặn nhưng khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.
- Vu Mục, ta đã tìm được truyền thừa, lúc này trở lại, ta sẽ rời khỏi Xà Nhân đại thành, chuẩn bị đi ra Nam Cương, đi tới đại lục rộng lớn hơn tìm kiếm cơ duyên đột phá...
Xà Nhân Hoàng hé bờ môi đỏ mọng kiều diễm, đôi mắt cũng không nhìn sang Vu Mục, thản nhiên nói.
Vu Mục ngẩn ngơ, đang chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó, nhưng đã bị Xà Nhân Hoàng trực tiếp cắt đứt.
- Sau đó chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại, sau này sẽ không...
Xà Nhân Hoàng cao lạnh nói, về sau thân hình gia tốc, bay nhanh rời đi, lập tức biến mất.
Vu Mục xấu hổ, nhìn bóng lưng Xà Nhân Hoàng biến mất, ánh mắt phức tạp thở dài một hơi.
...
Tây bắc bình nguyên trống trải vô biên, một đạo thân ảnh u ám đang đi từ từ.
Đoạn Vân cầm lấy một cái chân linh thú được nướng chín, không ngừng xé rách, vừa ăn vừa bước đi về phương xa, không nhanh không chậm.
- Ngô... Mùi vị khi dùng đan hoả nướng thật ngon, ta sau này phải thay đổi nghề nghiệp, làm đầu bếp cũng rất có tiền đồ, cần gì làm luyện đan sư...
Đoạn Vân tự giễu cười nói.
Trong ánh mắt của hắn có hào quang bén nhọn lưu chuyển, tiếp tục tiến lên phía trước, trong đầu của hắn hiện ra đạo thân ảnh kia, đó là thân ảnh phóng đãn không bị trói buộc cắn xé Thiên Địa Huyền Hoả, nhất thời thân thể hắn hơi run lên.
Đầu bếp hiện tại thật đáng sợ.
...
Tây Huyền thành.
Một vị lão giả tóc bạc râu trắng đi chậm rãi, trực tiếp tiến vào phủ thành chủ.
Nghê Nhan nghe Diệp Tử Lăng miêu tả sinh động như thật, đẹp mắt mở to, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi.
- Ngươi nói Bộ lão bản đã phát rồ đến mức bắt đầu ăn lửa? Lửa... Thật có thể ăn?
- Ai nha! Nghê Nhan tỷ, ngươi không có nhìn thấy... Bộ lão bản xé rách Thiên Địa Huyền Hoả và cắn nuốt, không khác gì đang ăn ăn thịt quay... Trọng điểm là Tiểu Bạch? Tiểu Bạch quả thực quá lợi hại, một địch năm đấy!
Trong ánh mắt Diệp Tử Lăng toả ra ánh sáng mũi nhọn, hưng phấn nói với Nghê Nhan.
So với việc Bộ Phương ăn lửa, nha đầu kia càng để ý thời điểm Tiểu Bạch một địch năm rất đẹp trai, đó chính là năm vị Chí Tôn... Không phải là phế vật ở xó xỉnh nào đó!
Loại tồn tại này, tùy tiện một vị xuất hiện cũng có thể làm Thanh Phong đế quốc rung động không dứt.
Nghê Nhan vuốt cằm trắng bóng, hơi hé miệng, Bộ lão bản không có việc gì tiến vào thập vạn đại xuyên cướp đoạt lửa của người ta, còn ăn Thiên Địa Huyền Hoả vào bụng.
Hắn muốn làm gì?
Rất nhanh, ánh mắt Nghê Nhan đã sáng lên.
Bộ lão bản là ai? Là đầu bếp.
Đầu bếp cần lửa làm cái gì? Đương nhiên là nấu ăn!
Lẽ nào Bộ lão bản lại nghiên cứu ra món ăn mới, lại muốn dùng đến Thiên Địa Huyền Hoả?
Nghê Nhan nghĩ đến tay nghề của Bộ Phương, nghĩ đến món ngon thơm nức mũi, nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm bờ môi, nàng rất kích động, thật muốn ăn.
Diệp Tử Lăng nhất thời im lặng che trán, thấy vẻ mặt của Nghê Nhan như vậy, nàng đã biết, nữ nhân này lại không tự chủ được bắt đầu muốn ăn, không hổ là ăn hàng của Thiên Cơ Tông, hoàn toàn có thể liều mạng với gia gia của nàng.
Thời điểm hai người trò chuyện thật cao hứng, lỗ tai Nghê Nhan hơi giật giật, cau mày lại.
Nàng vừa nhận được tin tức do thái thượng trưởng lão gửi tới.
Thái thượng trưởng lão đang chạy tới Tây Huyền thành.
Nghê Nhan nhất thời không dám chậm trễ, mang theo Diệp Tử Lăng đi tìm thái thượng trưởng lão.
Tới nửa đêm, cửa thành Tây Huyền thành mở rộng ra, ba đạo thân ảnh thúc ngựa rời khỏi Tây Huyền thành, đi thẳng đến đế đô.
Đế đô Thanh Phong đế quốc, hiện tại, sau khi bị đại quân công thành, lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của Nam Cương.
Nếu như Cơ Thành Tuyết biết là như vậy, không biết hắn có khóc thét lên hay không.
...
Khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào khe cửa sổ, chiếu vào phòng nhỏ, xua tan cái lạnh đêm khuay trong phòng.
Bộ Phương nằm lỳ trên giường không nhúc nhích, bỗng nhiên thân hình run lên, bình tĩnh mở mắt ra, cuối cùng hắn đã sống lại.
Đầu tóc hắn mất trật tự, đôi mắt đầy mông lung.
Hắn dùng tay xoa xoa huyệt thái dương, Bộ Phương ngồi thẳng dậy, thở dài một hơi.