Xà nhân Vũ Phù lắc chiếc đuôi rắn, đi về phía quán ăn, trên tay nàng cũng cầm một hộp đựng thức ăn, trên mặt có sự lo lắng.

Hộp thức ăn của nàng cũng là cơm chiên trứng, Bộ Phương nói cơm chiên trứng phải đạt tiêu chuẩn trong lòng hắn mới nhận nàng làm đầu bếp học đồ, mặc dù trước đây ở bộ lạc Xà Nhân thì Vũ Phù cũng từng xuống bếp, nhưng dù sao nàng cũng chưa từng học tập nấu ăn chính thống bao giờ, vì vậy không biết cơm chiên trứng của nàng có qua khảo nghiệm được không?

Vừa vào quán ăn, Vũ Phù đã cảm nhận được bầu không khí quỷ dị ở đây.

Các thực khách đứng bên cửa đều nín cười, loại buồn cười mà không dám cười này không khác gì nhịn táo bón.

Âu Dương Tiểu Nghệ tức giận ngồi trên ghế, bĩu môi, hai gò má đỏ lên, khuôn mặt không vui.

Bộ Phương thản nhiên đi từ trong phòng bếp ra, bưng một phần cơm chiên trứng thơm ngon đặt trước mặt Âu Dương Tiểu Nghệ, sờ đầu nàng.

Âu Dương Tiểu Nghệ thở phì phò không quan tâm đến Bộ Phương, nhưng nàng vẫn cầm muốn lên, liên tục xúc cơm vào miệng, dáng vẻ như có thâm cừu đại hận, làm cho các thực khách xung quanh có chút không nhịn nổi.

- Bộ... Bộ lão bản.

Vũ Phù khiếp sợ gọi một tiếng.

Bộ Phương quay đầu lại, hắn thấy được xà nhân Vũ Phù, mắt sáng lên.

- Ngươi đã đến rồi, cơm chiên trứng làm xong chưa? Đưa ra cho ta nếm thử đi.

Thiên phú nấu nướng của Vũ Phù hơn hẳn Âu Dương Tiểu Nghệ, vì vậy Bộ Phương rất mong chờ cơm chiên trứng nàng làm ra.

Cơm chiên trứng của Âu Dương Tiểu Nghệ... Trong lòng Bộ Phương thật sự vẫn còn sợ hãi, hình ảnh và mùi vị đáng sợ kia, đúng là làm cho người thưởng thức có một cảm giác bi thương khó mà nói rõ được.

Bộ Phương chưa bao giờ nghĩ trên đời này lại có người làm được cơm chiên trứng đến mức đó…Đúng là một kỳ tài.

Mọi thứ đều xào cho đen thui.

Vì vậy, Bộ Phương mong rằng cơm chiên trứng của Vũ Phù làm sẽ không cháy đen như cơm chiên trứng hắc ám của Âu Dương Tiểu Nghệ, nếu không đúng là sống không còn gì luyến tiếc.

Vũ Phù nghe Bộ Phương nói, nàng gật đầu, tìm một bàn trống, để hộp đựng đồ ăn trên tay xuống.

Đôi mắt của thực khách xung quanh sáng ngời, Bộ lão bản làm gì vậy? Lại một người nữa làm cơm chiên trứng…

Bộ Phương lôi một cái ghế ra ngồi xuống, nhìn về phía Vũ Phù, nàng hơi thấp thỏm mở hộp thức ăn ra, nắp hộp vừa nhấc, mùi thơm cơm tẻ và trứng bay ra.

Thực khách xung quanh rối loạn, mùi vị này khác xa một trời một vực với cơm chiên trứng mà Âu Dương Tiểu Nghệ làm, ít nhất thơm hơn cơm chiên trứng bình thường.

Cơm chiên trứng vốn là một loại món ăn rất thơm.

Âu Dương Tiểu Nghệ có thể làm ra mùi quỷ dị như thế, chắc là nhờ thiên phú dị bẩm.

Trong mâm trắng đựng một bát cơm chiên trứng, mặc dù màu sắc không được hoàn mỹ, hơi sẫm, không phát sáng được như cơm chiên trứng Bộ Phương làm, nhưng dù sao đây cũng là món do Vũ Phù lần đầu làm ra, trông khá được.

Sắc mặt Bộ Phương không thay đổi, hắn gật đầu, lấy ra một chiếc muỗng thanh hoa, xúc một muỗng cơm chiên trứng lên, đầu tiên là ngửi, cảm thấy mùi thơm nồng thuần, không tệ.

Âu Dương Tiểu Nghệ bưng cơm chiên trứng Bộ Phương làm bu lại, vừa ăn vừa dùng ánh mắt không phục nhìn hắn.

Bộ Phương ăn một miếng cơm chiên trứng, nhai một chút, mùi thơm của trứng quyến luyến trong miệng, không quá mặn cũng không quá nhạt, màu sắc không được đẹp lắm nhưng chất lượng còn khá, sau khi ăn vào miệng còn cảm nhận được hương thơm của cơm, kèm theo chút giòn.  

- Mặc dù chọn nguyên liệu nấu ăn rất kém cỏi, nhưng đã có thể canh chừng lửa và gia vị cho món ăn không tệ, mùi gạo và trứng đã lan toả, mặc dù không thể làm cho mỗi hạt gạo đều bọc trứng, nhưng với tài nghệ của ngươi mà làm được như thế đã là không tệ...

Bộ Phương đánh giá thức ăn về mọi phương diện, hắn nói rất nhiều, không hề nể mặt chút nào, chỉ ra mọi sai lầm và thiếu sót của món ăn.

Vũ Phù ở bên cạnh không ngừng gật đầu, sự thấp thỏm trên mặt đã biến thành thản nhiên, chỉ là giữa lông mày vẫn còn chút mất mác. 

Cơm chiên trứng của nàng bị phê bình kém như thế, hơn nữa còn có nhiều như thiếu sót đến vậy, xem ra nànlà không có cơ hội trở thành học đồ đầu bếp của Bộ Phương... Quả nhiên nàng đã thất bại.

- Tự tin lên, làm một người đầu bếp, phải có lòng tin đối với món ăn mình làm ra, có thể món ngươi làm ra không phải là ngon nhất, nhưng ngươi đã dốc hết toàm lực, cẩn thận nấu nướng, ngươi phải tự tin lên, như vậy món ăn ngươi làm ra cũng nhiễm sự tự tin của ngươi mà có mùi vị khác. 

Bộ Phương nhìn Vũ Phù đang cúi đầu thất vọng, nói. 

Âu Dương Tiểu Nghệ nghe lời của Bộ Phương, lập tức cảm thấy không phục, ăn cơm chiên trứng của Bộ Phương trong miệng, trừng mắt, la hét.

- Ta cũng rất tự tin mà! Ta cảm thấy cơm chiên trứng của ta...

- Ngươi đó là tự tin mù quáng...

Bộ Phương liếc người không phục kia, nhìn Âu Dương Tiểu Nghệ còn muốn nói cái gì đó, hắn chặn lời.

- Cơm chiên trứng nấu thành trứng rang than... Ngươi lấy đâu ra tự tin vậy?

Âu Dương Tiểu Nghệ nhụt chí, làu bàu một tiếng, tiếp tục nhai cơm trong miệng, không thể không nói, so sánh với cơm chiên mà Bộ lão bản làm, cơm chiên trứng của nàng chỉ kém một chút, ừm… Kém rất nhiều.

- Mặc dù cơm chiên trứng chưa hoàn hảo, nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận, đạt sự mong đợi trong lòng ta, vậy đi, ngày mai ngươi quay về đây, ta sẽ dạy cho ngươi làm cơm chiên trứng.

Bộ Phương nói.

Vũ Phù ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bộ Phương, điều này có nghĩa là nàng đã trở thành đồ đệ của Bộ lão bản rồi sao?

- Ta không phục!

Âu Dương Tiểu Nghệ tức giận, thở phì phò trừng mắt nhìn Bộ Phương.

Bộ Phương vỗ vỗ đầu nàng sau đó đứng lên, tiếp tục quay về nhà bếp.

- Ngươi không phục cũng vô dụng, kỹ năng nấu ăn còn phải dựa vào thiên phú.

Bộ Phương vừa đi vào nhà bếp vừa xua tay, nói. 

Âu Dương Tiểu Nghệ nhìn bóng lưng Bộ Phương, dậm chân thở phì phò, tiếp tục xúc cơm vào miệng, điên cuồng nhai. 

Vũ Phù che miệng, nhịn không được cười rộ lên.

Bỗng nhiên nàng có chút tò mò cơm chiên trứng của Tiểu Nghệ ra sao, mà bị Bộ lão bản ghét bỏ đến vậy.

...

Hoàng cung Đế Đô, Đại Hùng Điện.

Thái giám Liên Phúc giơ lan hoa chỉ, đứng ở dưới Đại Hùng Điện, ở bên người hắn còn có rất nhiều người đang đứng, có Tiếu Mông, Dương Mặc, Âu Dương Tung Hoành và nhiều cường giả của đế quốc.

Cơ Thành Tuyết ngồi trên long ỷ, chống cằm, chau mày lại.

- Bệ hạ, Vũ Vương thoát khỏi Hoàng Lăng, hôm nay không rõ tung tích, theo thám tử báo lại, hình như hắn bị Đại Thừa Tông đưa đi.

Tiếu Mông chắp tay với Cơ Thành Tuyết, nghiêm túc nói.

Cơ Thành Vũ thoát khỏi Hoàng Lăng, chuyện này không phải chuyện đùa, trước đây vì Đế Đô gặp phải nguy cơ, nguy hiểm bốn phía, khắp nơi đều có cường giả thất phẩm, làm cho Cơ Thành Tuyết không có thời gian xử lý chuyện này, hôm nay mọi chuyện đã kết thúc, cuối cùng hắn cũng có thể ra mặt xử lý chuyện Cơ Thành Vũ.

- Đại Thừa Đảo đúng là một tông môn tai họa, đầu tiên có Triệu Mộc Sinh, bây giờ lại đưa Vũ Vương đi, chẳng lẽ bọn họ muốn mượn tay Vũ Vương để đánh Đế Quốc Thanh Phong chúng ta? Đúng là nằm mơ. 

Cơ Thành Tuyết lạnh lùng nói.

- Bệ hạ, cựu thần cho rằng, Cơ Thành Vũ bị Tiên Đế phạt nặng, giam cầm trong Hoàng Lăng, hôm nay hắn dám đào thoát, chẳng khác nào vượt ngục, chính là cãi lời thánh lệnh, phạm phải trọng tội, cần bắt hắn trở về, nghiêm túc xử lý.

Rất nhiều đại thần đều đề nghị, lông mày Cơ Thành Tuyết càng nhíu chặt hơn.

Đại Thừa Đảo là tông môn lâu đời trong thập đại tông môn, ngoài Thiên Cơ Tông thần bí ra, Đại Thừa Đảo là thế lực mạnh nhất, nếu như Đế Quốc giao chiến với Đại Thừa Đảo, Cơ Thành Tuyết không chịu nổi cái giá đó.

Hắn vừa đăng cơ, rất nhiều chuyện trong đế quốc chưa xử lý ổn thoả, danh vọng của hắn trong lòng dân chúng chưa đạt đến tình trạng đỉnh cao, thậm chí còn không bằng một nửa Trường Phong Đại Đế.

Hắn không dám tùy tiện phái binh xuất chinh, chỉ để bắt Cơ Thành Vũ.

Nhưng việc Cơ Thành Vũ lưu lạc bên ngoài là một nhân tố khó nắm bắt, chờ đến lúc tu vi của hắn khôi phục, dùng danh vọng và thiên phú của hắn thì có thể triệu tập được không ít binh sĩ, đến lúc đó hắn sẽ gặp nhiều phiền phức.

Nhưng Cơ Thành Tuyết cũng không quan tâm chuyện này lâm, dù cho Cơ Thành Vũ có mạnh hơn nữa, nhưng muốn uy hiếp đến Đế Quốc Thanh Phong, hắn còn kém xa, không có lực lượng chân chính, tuyệt đối không có khả năng ảnh hưởng đến đế quốc.

- Bệ hạ, vì lão nô mà Vũ Vương chạy thoát được, đây là sai lầm của lão nô, vì vậy lão nô muốn tự mình đi bắt Vũ Vương về đây.

Bỗng nhiên Liên Phúc mở miệng nói, lf cho nhiều người ở đây phải sửng sốt.

Cơ Thành Tuyết vô cùng kinh ngạc, hắn ngờ Liên Phúc lại tự mình đứng ra.

- Khẩn cầu bệ hạ cho phép lão nô đi truy nã Vũ Vương, hắn làm trái lệnh của Tiên Đế, bất kính với Tiên Đế, lão phu phải tự mình ra tay, cho hắn biết uy nghiêm của Tiên Đế không thể xâm phạm.

Giọng nói bén nhọn của Liên Phúc vang vọng khắp đại điện, bàn tay tạo thành hoa lan chỉ nghiêm túc nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play