- Nghê nha đầu, ngươi ăn món ăn này đi, ngày nào ngươi cũng la hét muốn đột phá bát phẩm, cũng chẳng thấy ngươi bước vào bát phẩm nổi.

Lão quỷ tửu cầm hồ lô rượu, rót vào miệng một hớp, sau đó quay đầu nói với Nghê Nhan bên cạnh.

Nghê Nhan ngẩn ngơ, không ngờ lão quỷ tửu mua món ăn này cho nàng, Bộ Phương bên cạnh cũng nhíu mày, nhưng không nói gì.

- Ngươi có ăn không? Nếu không thì ta nhắm rượu luôn.

Lão quỷ tửu cười tiêu sái, nếu như ngộ đạo quả chưa bị nấu lên, chắc chắn hắn sẽ không tặng cho Nghê Nhan, bởi vì hắn muốn dùng ngộ đạo quả để chưng cất rượu.

Nhưng ngộ đạo quả đã bị Bộ Phương làm thành thức ăn, đã mất đi cơ hội chưng cất, vậy mà hắn vẫn mua món ăn hỗ trợ đột phá này, chắc chắn là để cho Nghê Nhan,

Trong lòng Nghê Nhan cảm động, mặc dù hàng ngày nàng và lão quỷ tửu luôn cãi nhau, thỉnh thoảng nàng còn uống trộm rượu của lão, nhưng quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt.

Nghê Nhan không nói thêm lời thừa thãi, nàng quay đầu nói với Bộ Phương.

- Bộ lão bản, cho một chén rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo.

Mặc dù giá của rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo kém hơn món ăn này, nhưng đối với lão quỷ tửu mà nói, dùng rượu có thể thay lời cảm ơn.

Rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo? Lão quỷ tửu sửng sốt.

Bộ Phương nhìn Nghê Nhan một cái, gật đầu đứng dậy, sau đó đi về phía nhà bếp.

Đợi đến lúc hắn bưng một chén rượu ngộ đạo đi ra, mùi thơm của rượu đã bay nồng nặc, làm cho mọi người phải say mê.

- Rượu này… Thơm quá!

Lão quỷ tửu trừng mắt, trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

- Nha đầu nhà ngươi không phúc hậu chút nào, có rượu ngon mà không nói sớm cho lão phu biết!

Trình độ mê rượu của lão quỷ tửu đã đạt đến trình độ điên cuồng, đặt một chén rượu ngon trước mắt hắn còn có sức hấp dẫn đáng sợ hơn cả một mỹ nữ.

Nghê Nhan cười cười, không nói lời nào, rượu Băng Hoả Ngộ Đạo là loại rượu mới được chưng cất gần đây, nàng chưa kịp nói với lão, nhưng bây giờ đưa ra cũng không chậm.

Lão tửu quỷ nhận chén rượu Bộ Phương đưa đến, hắn híp mắt, lùi ra  một góc chậm rãi thưởng thức.

Nghê Nhan thì đưa ánh mắt đến Khiêu Long Môn trên bàn.

Vây cá béo hơi mở ra, giống như đang sống lại, giữa mâu mù phiêu đãng, có thêm ý cảnh mờ ảo.

Nàng cầm đũa trúc lên, ngồi đối diện Bộ Phương, khuôn mặt tuyệt mỹ bị hơi nước phủ mờ, càng thêm mờ ảo xinh đẹp, Bộ Phương nhìn dung mạo của nàng xuyên qua mây mù, hắn bị kinh diễm rồi.

Cô nương này xinh đẹp quá mức.

Hương vị của Khiêu Long Môn không quá đậm đà, hơi nhạt so với nhiều món ăn khác trong quán, nhưng giá trị của nó lại vượt xa so với những món khác.

Chỉ cần nói đến nguyên liệu nấu ăn hạng nhất thôi là có thể giết mọi món ăn cơ bản khác trong nháy mắt.

Dùng chiếc đũa kẹp thân cá, đẩy tầng da cá ra bên cạnh, miếng thịt cá óng ánh đập vào mắt, từng thớ thịt trắng nõn nà ánh lên như bảo châu trong suốt.

Hơi nước cuồn cuộn bốc lên, kèm theo hương vị đặc trưng của cá hấp, Bộ Phương từng xử lý cá bằng phương pháp đặc biệt, nên cá không còn mùi tanh,  trái lại còn thơm mùi thịt trái cây, thấm đẫm vào ruột gan.

Gắp một miếng cá lên, thịt cá màu mỡ hơi run, vân văn cũng run lên khi rời khỏi thân cá, uốn lượn, xinh đẹp không tài nào tả xiết.

Ánh mắt mọi người đều chú ý đến miếng cá, rất nhiều người đánh trống trong bụng, trong ánh mắt hiện lên sự thèm thuồng.

Da thịt trắng nõn của Nghê Nhan bị hơi nước xông cho hồng hào, càng xinh đẹp hơn, môi mọng khẽ mở, lộ ra hàm răng trắng noãn, cực kỳ mê người.

Thịt cá đưa vào miệng, hương thơm lan toả làm Nghê Nhan say mê, miếng cá vừa đưa vào miệng đã tan rã như băng tuyết, trôi vào dạ dày, hơi ấm của thịt cá sưởi ấm dạ dày nàng.

Miệng nhỏ cũng toả ra mùi cá thơm phức, hơi thở cũng bị nhiễm mùi thơm nồng nặc kia.

- Ừm…

Nghê Nhan mê say rên nhẹ, khuôn mặt say sưa, đầu lưỡi đỉnh hương nhẹ vươn, liếm một vòng quanh môi đỏ mọng, dáng vẻ kia… Mị hoặc không gì sánh được.

Mấy người xung quanh nhìn mà ngây người, không biết là bị món ăn hấp dẫn hay là tư thế của mỹ nhân mê hoặc.

Bộ Phương cũng nhịn không được sờ lên mũi, cô nương này… Sao có thể đẹp đến điên cuồng như vậy chứ?

- Ngon quá!

Nghê Nhan phục hồi lại tinh thần, nàng thở nhẹ một tiếng, sau đó gắp miếng cá thứ hai vào miệng, cực kỳ say mê.

Mùi vị của cá hấp ngọt bùi, nó không cay xé lưỡi như ớt, cũng không có mùi rượu như kho, mùi hương của nó chỉ có mùi cá thơm đặc trưng.

Đây cũng là nguyên nhân mà Bộ Phương chọn con cá mập này, bởi vì dù cá huyễn hư linh trạch có đẳng cấp không cao, nhưng lại là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất.

Xà nhân Vũ Phong trợn mắt hốc mồm nhìn cá hấp mỹ vị, đương nhiên hắn nhận ra con cá kia, dù sao cũng từng ăn nhiều năm như vậy, cho dù con cá này có hóa thành tro hắn cũng nhận được, nhưng... Con cá kia thật sự ngon đến thế sao?

Cổ họng của hắn cũng bắt đầu nuốt nước bọt.

Mỹ thực Bộ Phương làm ra, nếu người ta bắt đầu thưởng thức thì không thể dừng lại được, cho dù là cơm chiên trứng hay là món ăn đặc biệt Khiêu Long Môn hôm nay.

Từ lúc Nghê Nhan dùng đũa gắp miếng đầu tiên, thì nàng gắp đũa thứ hai theo quán tính, bởi vì toàn bộ tinh thần của nàng đã chìm đắm trong sự mỹ vị của cá hấp, nên cơ bản nàng chỉ gắp thịt cá ăn mà thôi.

Thịt cá nhanh chóng bị ăn hết, mà mục tiêu của Nghê Nhan cũng thay đổi, dời đến miếng thịt trái cây ngộ đạo quả trong bụng cá.

Ánh mắt của mọi người sáng ngời, bọn họ biết thời khắc quan trọng nhất đã đến, vì vậy ai ai cũng mong chờ, bởi vì thịt trái cây ngộ đảo quả mới là thứ quý giá nhất, có thể giúp người ngộ đạo đột phá.

Nhưng làm thành món ăn còn có hiệu quả hay không, không ai biết rõ.

Soạt.

Nghê Nhan dùng đũa gắp thịt quả, cắn một cái, thịt trái cây kia không bị nấu nát vụn, vẫn còn giòn tan. 

Thịt quả ngộ đạo có chút chua, giống như trái mơ, vừa vào miệng đã làm người ăn muốn trào nước miếng. 

Nuốt thịt quả ngộ đạo, Nghê Nhan gắp một miếng thịt quả khác lên. 

Đan điền của nàng vận chuyển nhanh, giống như lò lửa đang đốt cháy, sức nóng cuồn cuộn lan toả.

Chân khí trong cơ thể vận chuyển với tốc độ nhanh kinh người, làm cho kinh mạch của nàng có cảm giác nóng ran như lửa đốt.

Thở nhẹ ra một hơi, ăn miếng thịt quả cuối cùng, khuôn mặt tươi cười của Nghê Nhan đã phiếm hồng, nàng khẽ cắn môi mọng, đôi mắt trở nên mê ly.

Lúc này nàng không nghe được gì nữa, bên tai chỉ còn vang vọng tiếng sét ngộ đạo, tiếng sét kia hoá thành từng đạo phù văn rung động trong người nàng, chiếu rọi trong đầu óc.

Mỗi một lần rung động sẽ làm cho nàng cách cánh cửa bát phẩm càng ngày càng gần, đến cuối cùng, nàng cảm giác mình đang đứng trước một cánh cổng nguy nga.

Bộ Phương nhìn chân khí dâng trào quanh người Nghê Nhan, hàm ý kỳ lạ lưu chuyển xung quanh nàng, hắn biết… Chắc chắn nữ nhân này đã đi vào cảnh giới ngộ đạo, bước lên con đường tỉnh ngộ, cách đột phá không xa.

Ngươi đã ngộ hiểu, vậy mà còn không đột phá nổi, vậy ngươi phế đến mức nào chứ?

Tỉnh ngộ... Đây là cảnh giới làm cho tất cả mọi người đều hâm mộ, có rất nhiều người dùng cả đời cũng không đạt được yêu cầu ngộ hiểu đầu tiên này.

Tiếu Mông hâm mộ nhìn Nghê Nhan ngồi xếp bằng, đi vào trạng thái ngộ đạo, hắn biết rõ tác dụng món ăn của Bộ lão bản, nếu được, hắn rất muốn người được ăn món ăn kia là mình.

Có lẽ những người khác sẽ nghi ngờ Bộ Phương, nhưng Tiếu Mông hắn đã từng tìm hiểu rất rõ về quán ăn của Bộ Phương, nhiều món ăn trong cửa hàng của Bộ Phương còn có tác dụng hơn cả đan dược.

Ánh mắt Trảm Không cứng lại, trên mặt hiện lên sự không thể tưởng tượng nổi.

Năm quả ngộ đạo bị cắt ra, vì sao vẫn còn hiệu quả trợ giúp người khác đột phá? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ kia, đột phá càng thêm thuận buồm xuôi gió hơn, chẳng lẽ giống như lời Bộ lão bản nói thật, món thức ăn này có tác dụng hỗ trợ tấn cấp một trăm phần trăm? 

Không thể tưởng tượng nổi! Sao hắn ta có thể làm được? Sau khi linh quả bị cắt ra, linh khí sẽ bị xói mòn, tinh hoa cũng bốc hơi mất, hiệu quả chỉ còn một phần mười, đó là điều hắn vẫn luôn lo lắng.  

Thế nhưng sau khi Nghê Nhan ăn vào, còn có hiệu quả mạnh hơn năm quả ngộ đạo quả, chẳng khác nào đang trần trụi đánh lên mặt hắn.

Hắn biết hắn sai rồi, món ăn này có hiệu quả vô cùng rõ ràng.

Thở dài một hơi, cho dù lúc này hắn có hối hận cũng không được gì.

- Rượu ngon! Loại rượu thật đặc biệt! Sao trên đời lại có loại rượu ngon đến mức này chứ, còn ngon hơn cả rượu Long Thổ của ta nữa! Không thể nào!

Sự chú ý của mọi người đều bị Nghê Nhan đột phá hấp dẫn, còn lão quỷ tửu trốn ở góc phòng uống xong chén rượu cũng quát lên, giọng nói kia thật vui mừng và không cam lòng.  

Lão quỷ tửu dùng ánh mắt rạng rỡ nhìn Bộ Phương, nói.

- Tiểu tử, cho lão đầu ta thêm một chén!

Rượu này còn ngon hơn so với rượu long thổ… Điều này làm cho hắn hưng phấn đến mức run rẩy.

Bộ Phương chỉ nhàn nhạt nhìn lão giả đang kích động, nói.

- Rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo hôm nay chỉ bán một chén.  

Sắc mặt lão giả lập tức cứng đờ, nóng nảy muốn nói lý lẽ với Bộ Phương.

Nhưng không chờ hắn mở miệng, Nghê Nhan đang trong trạng thái ngộ đạo bỗng ngẩng đầu lên, chân khí trên người tỏa ra, rung động lan tỏa từng vòng. 

Lão quỷ rượu biến sắc, sắc mặt của mọi người cũng thay đổi.

Một cỗ uy áp bàng bạc từ trên người Nghê Nhan tuôn ra, uy áp này mạnh hơn hẳn Chiến Thánh thất phẩm...

- Nha đầu kia bắt đầu muốn trùng kích cảnh giới bát phẩm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play