Đình viện hoa lệ, đình đài lầu các, tiếng nước chảy ào ào từ trong núi giả truyền ra, vang vọng xung quanh.

Ánh trăng từ trên bầu trời đêm chiếu xuống, chiếu sáng cả đình viện, chiếu rọi nước chảy trong đình viện, lóe ra quang mang lấp lánh.

Hai đạo thân ảnh nhẹ nhàng rơi xuống đất, không tạo ra bất kỳ tiếng vang nào, khuôn mặt A Vũ đại sư ngưng trọng, đi theo phía sau Vu Vân Bạch, đình viện này chính là đình viện nhốt Xà Nhân theo lời A Ni, cũng chính là chỗ ở của Triệu Mộc Sinh.

- Tiểu thư... cẩn thận một chút, nếu Triệu Mộc Sinh cố ý tới chỗ Bộ lão bản, nhất định đã thiết lập bẫy rập hoặc mai phục ở chỗ này.

A Vũ đại sư cẩn thận nói.

Vu Vân Bạch gật đầu, điều này nàng cũng từng nghĩ đến, Triệu Mộc Sinh vì đối phó Bộ lão bản, tuyệt đối không thể nào không chuẩn bị cái gì.

Đình viện này âm u, yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy ào ào, mang theo hơi thở u buồn.

- Đi... Chúng ta tìm chỗ nhốt Xà Nhân.

Vu Vân Bạch nói.

Thân hình hai người chợt lóe, yên lặng tiến về phía trước.

Trong một căn phòng ở đình viện, Triệu Mộc Sinh đứng chắp tay, trên chiếc bàn bên cạnh hắn đang đặt một chén trà bốc khói mù mịt, hương trà tràn ngập cả gian phòng.

Bỗng nhiên khóe miệng hắn nhếch lên, giơ chén trà, uống một hơi cạn sạch, tròng mắt khẽ nheo lại, chậm rãi rời khỏi phòng.

Hắn ra khỏi phòng, một chút hàn khí khiến cho hắn bất giác nhẹ thở ra một ngụm nhiệt khí, ý niệm tinh thần mênh mông mãnh liệt tuôn ra, bước ra một bước, lăng không mà lên.

Bên trong đình viện, đột nhiên truyền ra tiếng thú rống gầm thét, tiếng thú rống điếc tai nhức óc, tựa hồ muốn phá vỡ cả đình viện.

Mấy tiếng cười cuồng bá vang dội trong đình viện.

Rầm rầm!

Chân khí va chạm khiến cho ba động mãnh liệt khuếch tán, trong đình viện thoáng cái hóa thành chiến trường đáng sợ.

Khóe miệng Triệu Mộc Sinh nhếch lên:

- Cuối cùng cá cũng mắc câu rồi.

Đạp không mà đi, đi lên phía trên đình viện, chỉ thấy phía dưới đã mở ra loạn chiến, mấy đạo nhân ảnh đang vây bắt hai thân ảnh bên trong.

- A? Không phải Bộ Phương?

Triệu Mộc Sinh khẽ ngây người, phát hiện hai người đang bị một đám cường giả bao vây lại không phải là Bộ Phương.

- Ha ha! Triệu Mộc Sinh, hai người này chính là mục tiêu lần này sao? Bắt được bọn họ thật sự có thể có được cây Ngũ Văn Ngộ Đạo?

Một đạo thanh âm cuồng bá vang lên, một vị đại hán cường tráng cưỡi trên người một con hắc báo hung mãnh, cười to nói với Triệu Mộc Sinh đang lơ lửng trên hư không.

Chung quanh đại hán, còn có ba vị cường giả đồng dạng khống chế Linh Thú, những người này đang bao vây Vu Vân Bạch và A Vũ đại sư ở giữa.

Một tay A Vũ đại sư túm một vị Xà Nhân, sắc mặt trắng bệch mà ngưng trọng.

Triệu Mộc Sinh quả nhiên đã thiết lập mai phục, nhưng không ngờ mai phục lại đáng sợ như vậy...

Bốn vị thất phẩm Chiến Thánh cộng thêm hai con Linh Thú cấp sáu, đội hình này ở Đế Đô thật sự rất vô địch, không ngờ Triệu Mộc Sinh lại xem trọng Bộ lão bản như vậy, đối phó với một ngũ phẩm Chiến Vương lại bố trí nhiều cường giả như vậy mai phục.

Cả người Vu Vân Bạch bắt đầu khởi động chân khí, ngưng trọng đứng trong vòng vây.

- Người của Man Hoang Tam Thần Điện sao? Đường đường là cường giả của Man Hoang Tam Thần Điện lại cấu kết với Đại Thừa Đảo... Các ngươi cũng thật mất mặt!

Vu Vân Bạch lạnh lùng nói.

Vu Vân Bạch không xa lạ gì Man Hoang Tam Thần Điện, bởi vì... đây đồng dạng là một thế lực lớn có thể sánh ngang với Bạch Vân Sơn Trang, nhưng vị trí bất đồng, Bạch Vân Sơn Trang tọa lạc tại Huyễn Hư Linh Trạch, còn Man Hoang Tam Thần Điện lại ở vào giải đất trung tâm của vùng đất Man Hoang.

Nhưng có thể xuất động nhiều Chiến Thánh cường giả như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Man Hoang Thần Điện, chính là Phật Tông Đại Thừa Đảo, cũng không thể xuất động nhiều Chiến Thánh như vậy.

- Ơ, tên mặt trắng này cũng biết Man Hoang Thần Điện ta? Xem ra lai lịch không nhỏ!

Đại hán ngồi trên người báo săn, giễu cợt nhìn Vu Vân Bạch.

Triệu Mộc Sinh hạ xuống ngồi trên một ngọn núi giả, cau mày nhìn Vu Vân Bạch và A Vũ đại sư:

- Tại sao tới cứu người lại là bọn ngươi? Bộ Phương đâu?

Vu Vân Bạch chỉ liếc nhìn Triệu Mộc Sinh, không nói gì.

- Được rồi... Các ngươi đã mạo hiểm vì Bộ Phương, có lẽ quan hệ với Bộ Phương cũng không đơn giản, bắt các ngươi có lẽ có lợi thế nói chuyện với Bộ Phương.

Triệu Mộc Sinh thản nhiên nói, sau đó nhìn về phía mấy vị Chiến Thánh phía dưới.

- Bắt được bọn họ chính là có cơ hội trao đổi cây Ngũ Văn Ngộ Đạo, các vị... vì cây Ngũ Văn Ngộ Đạo, còn chờ cái gì?

- Hắc hắc, Triệu Mộc Sinh, hi vọng các ngươi không lừa gạt lão tử, nếu không các ngươi sẽ phải hối hận!

Đại hán kia liếc nhìn Triệu Mộc Sinh, cười lạnh, sau đó chu môi huýt sáo, nhất thời báo săn phía dưới lao ra.

...

Ùng ùng!

Trong Đế Đô, không ngừng phát ra tiếng vang dội, lực gió đáng sợ gào thét mà ra, tựa hồ muốn thổi quét tất cả.

Một đạo thân ảnh bay nhanh ra, hai tay phân biệt xách theo một Xà Nhân, hắn chợt rơi ra ngoài đình viện, khiến A Ni đang chờ bên ngoài đình viện sắc mặt nhất thời biến đổi.

- Đi! Chúng ta đi trước! Tiểu thư đang cản phía sau cho chúng ta, đi mau!

Sắc mặt A Vũ đại sư âm trầm như nước, lạnh lùng nói.

Trong lòng A Ni khẽ rùng mình, không nói gì, dấy lên chân khí, nhanh chóng đi theo phía sau A Vũ đại sư.

Trong đình viện vẫn không ngừng phát ra tiếng vang dội, còn có kiếm quang bén nhọn ầm ầm bốn phía, ba động của trận chiến đấu này đã sớm truyền tới cả Đế Đô.

Rất nhiều cường giả Chiến Thánh cũng lặng lẽ thả ra ý thức, chú ý đại chiến kinh thiên trong đình viện.

Một đạo thân ảnh mặc trường bào hỏa hồng sắc chập chờn trong hư không, hắn vuốt ngón tay thon dài của mình, bình thản ngắm nhìn chiến đấu trong đình viện.

- Tên ngu ngốc Mục Thịnh này... Vào lúc này lại làm ra động tĩnh này, đây không phải là ngu ngốc làm chim đầu đàn sao? Uy áp đáng sợ hư hư thực thực của Linh Thú cấp tám mới vừa tiêu tán, ngươi lại gióng trống khua chiêng gây sự...

Mục Linh Phong nhếch khóe miệng, khinh thường nói.

Tiểu điếm có cây Ngộ Đạo có Linh Thú cấp tám trấn giữ... Điều này đối với hắn mà nói cũng không phải tin tức tốt, Linh Thú cấp tám rất mạnh, có Linh Thú này, nếu như hắn muốn đạt được cây Ngũ Văn Ngộ Đạo, cái giá phải trả thật sự không nhỏ.

- Xem ra phải mời trưởng lão xuất thủ... ta nhất định phải có được cây Ngũ Văn Ngộ Đạo.

Tròng mắt Mục Linh Phong ngưng tụ, ngón tay vân vê, nhất thời một con chim nhỏ hỏa hồng sắc liền xuất hiện trong tay hắn, trong miệng rù rì mấy câu, con chim nhỏ kêu lên một tiếng chiêm chiếp, vỗ cánh bay đi.

- Đợi trưởng lão tới Đế Đô, cây Ngũ Văn Ngộ Đạo cũng gần như trưởng thành... Đến lúc đó sẽ động thủ.

Mục Linh Phong hít sâu một hơi, một lần nữa nhìn chiến đấu phía dưới, thầm mắng một câu ngu ngốc, sau đó phiêu nhiên rời đi.

...

Khóe miệng Vu Vân Bạch phun đầy máu tươi, lồng ngực liên tục nhấp nhô, cánh tay cầm Vân Khởi Kiếm cũng run rẩy.

Một người chiến đấu với nhiều cường giả như vậy, mặc dù có Vân Khởi Kiếm, nhưng vẫn hết sức mất lực, nhưng may nhờ trong tay nàng còn có ngọc phù của Bạch Vân Sơn Trang, vận dụng ngọc phù, cuối cùng nàng cũng trốn ra được, nếu không hôm nay nàng thật sự có thể mất mạng ở đây.

Dù sao cường giả của Man Hoang Tam Thần Điện cũng không phải người hiền.

Nắm bán thần khí Vân Khởi Kiếm, Vu Vân Bạch che vết thương, nhanh chóng bay nhanh, bỗng nhiên, sắc mặt của nàng ngưng tụ, nhìn về phía nơi xa.

Ở đó, có một thân ảnh đầu trọc cả người bị tàn phá, vô cùng thê thảm kéo thân thể trọng thương từng bước từng bước tiến về phương hướng của nàng.

- Hơn nửa đêm tại sao lại có một tên hành khất lượn lờ trong Đế Đô?

Vu Vân Bạch nuốt máu tanh trong miệng, nghi ngờ nhìn thoáng qua tên đầu trọc thê thảm, bỗng nhiên ánh mắt ngưng tụ, nhận ra người đó!

- Là ngươi?

Vu Vân Bạch dĩ nhiên nhận ra tên đầu trọc Thượng Đức, trong con ngươi hiện lên sát ý, tên đầu trọc này không phải là người truyền tin tức cho Triệu Mộc Sinh sao?

Giờ phút này cả người đầu trọc Thượng Đức cũng rơi vào trạng thái mộng ép, vì muốn ăn thịt chó, thiếu chút nữa bị chó tát chết, hắn quả thực xui xẻo cực độ, lúc này mới vừa lê lết đi tới phía trước phủ đệ của Triệu Mộc Sinh, lại gặp phải một tên thư sinh xách theo kiếm, mặt đầy sát ý nhìn hắn, hắn rút cuộc đã mắc tội gì chứ!

- Con lừa ngốc này! Đi chết đi!

Vu Vân Bạch giận quát một tiếng, Vân Khởi Kiếm cuốn theo kiếm quang bén nhọn trực tiếp chém về phía đầu trọc Thượng Đức.

Thổi phù một tiếng, máu tươi vẩy ra...

Đầu trọc Thượng Đức không kịp chớp mắt đã bị chém bay, máu bay tung tóe.

Vu Vân Bạch che vết thương, cảm ứng được phía sau truyền đến tiếng xé gió, nhìn thoáng qua con lừa ngốc ngã xuống đất, thầm hừ một tiếng, bay nhanh đi, biến mất trong bóng đêm.

Gió thổi vi vu, vi vu...

Trong ánh mắt đầu trọc Thượng Đức chứa đầy lệ, nhìn hai vầng minh nguyệt trên bầu trời, hắn thề, hắn không bao giờ... ăn thịt chó nữa.

...

Sáng sớm, khi những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống, từ ngoài cửa sổ chiếu xạ đến trên mặt Bộ Phương, khiến Bộ Phương đang chìm trong giấc ngủ say cau mũi, mở mắt ra.

Lại là một ngày tươi đẹp.

Bộ Phương rời giường, rửa mặt xong, đi tới phòng bếp, bắt đầu tập luyện kỹ thuật dùng dao và chạm trổ hàng ngày, sau khi hoàn thành huấn luyện, Bộ Phương nấu một phần xương sườn, bưng ra khỏi tiểu điếm, đặt trước mặt Tiểu Hắc.

- Tiểu Hắc, ăn cơm...

Bộ Phương nhẹ nhàng gọi một câu, nhưng hắn có chút kinh ngạc, bởi vì ngày thường mỗi lần Tiểu Hắc nhìn thấy xương sườn đều hưng phấn không thôi, nhưng buổi sáng nay lại chỉ miễn cưỡng liếc qua đĩa xương sườn, mặt đầy rắm thúi đi tới.

Xem ra con chó mập này vẫn đang buồn bực vì chuyện tối hôm qua, Bộ Phương nhất thời có chút ngạc nhiên, tối hôm qua tên kia rốt cuộc đã làm ra chuyện thiên nộ cẩu oán gì, khiến Tiểu Hắc khó chịu đến hiện tại.

Nhưng Tiểu Hắc không nói, hắn dĩ nhiên cũng không hiểu, trở lại tiểu điếm, từ trong tiểu điếm lại có hương thơm thoang thoảng bay ra.

Ánh mắt Bộ Phương nhìn về phía gốc cây Ngũ Văn Ngộ Đạo ở góc tường, trên mặt toát ra vẻ ngạc nhiên, cây Ngộ Đạo này lại có ba quả hình tròn màu xanh biếc đáng yêu hiện ra, hương thơm bắt đầu từ trên mấy quả này phát ra.

Cây Ngũ Văn Ngộ Đạo lại bắt đầu kết quả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play