Rượu, hôm nay khẳng định là không có, ánh mắt Vu Vân Bạch nhìn về phía Bộ Phương tràn đầy ai oán, nhưng cho dù ai oán thế nào cũng vô dụng.

- Trong tiểu điếm có rất nhiều món ăn mỹ vị, ngươi có thể nếm thử, muốn cái gì... cứ nói với nha đầu này.

Bộ Phương cuối cùng bình tĩnh vỗ vỗ đầu Âu Dương Tiểu Nghệ, đẩy mạnh tiêu thụ một chút món ăn tiểu điếm, sau đó xoay người bước chân vào trong bếp.

Cơ Thành Tuyết rất quen thuộc tìm một vị trí ở gần cây Ngũ Văn Ngộ Đạo ngồi xuống, linh khí thanh tân phiêu đãng chung quanh, mang theo một chút ba động huyền ảo.

Cơ Thành Tuyết chắp tay ra sau lung, ánh mắt chậm rãi đánh giá cây Ngộ Đạo, trong con ngươi phóng ra tinh mang.

Bên ngoài tiểu điếm, ánh mắt và khí tức âm thầm theo dõi cũng đã thối lui, hiển nhiên những Chiến Thánh kia phát hiện sự kiện lần này cũng không quan hệ đến cây Ngũ Văn Ngộ Đạo, vì vậy tất cả đều rời đi, cây Ngộ Đạo còn chưa trưởng thành, bọn họ cũng không muốn liên lụy vào.

Vu Vân Bạch gọi mấy món ăn, mặc dù giá tiền của mấy món này có thể làm cho người ta chắc lưỡi hít hà, nhưng là Thiếu trang chủ của thế lực thần bí Bạch Vân Sơn Trang khiến Thiên Cơ tông cũng phải kiêng kỵ, hắn đương nhiên vẫn phải có nguyên tinh, bởi vì không có hạt sen trong tay Bộ Phương, Vu Vân Bạch ôm bụng tức giận gọi mấy món ăn trên.

Nghê Nhan mang theo Diệp Tử Lăng rời đi, Nghê Nhan vội vã trở lại khách sạn củng cố một chút tu vi vừa tăng lên, Diệp Tử Lăng thuần túy chỉ đi theo Nghê Nhan.

Trong tiểu điếm thoáng cái đã trở nên vắng lặng hơn rất nhiều, đám người xếp hàng cũng đã tản đi, Âu Dương Tam Man cũng hấp tấp rời khỏi, bọn họ được tiện nghi, vội vã trở về báo tin cho cha mình.

Mùi đồ ăn hấp dẫn rất nhanh từ trong phòng bếp bay ra, mùi đồ ăn quen thuộc khiến ánh mắt Cơ Thành Tuyết phải di chuyển khỏi cây Ngộ Đạo, có chút cảm khái.

- Tay nghề của Bộ lão bản càng ngày càng điêu luyện, mùi đồ ăn này càng thêm mê người.

Cơ Thành Tuyết hít sâu một hơi, thở dài nói.

Liên Phúc xếp hình ngón tay thành hoa lan, ngồi bên cạnh, trong lòng vẫn đang cảm khái chuyện xưa, tiểu điếm này... cũng từng có khí tức của tiên đế, mặc dù hôm nay đã sớm tiêu tán sạch sẽ, nhưng Liên Phúc vẫn có loại có ảo giác và sầu não khó hiểu.

Tức cảnh sinh tình hắn, hắn bất giác cũng rơi lệ.

Cơ Thành Tuyết nhất thời bất đắc dĩ nhìn hắn.

Mùi thịt nồng nặc rất nhanh bay ra, Âu Dương Tiểu Nghệ xinh đẹp bưng thịt kho tàu đi tới vị trí của Cơ Thành Tuyết, bày món ăn ra trước mặt hắn.

Bộ Phương cũng là từ trong bếp đi ra, giơ lên một bình Băng Tâm Tửu.

Ánh mắt Cơ Thành Tuyết sáng lên, không nhịn được liếm liếm đôi môi, đã lâu không được uống rượu và ăn thức ăn của Bộ lão bản, khiến hắn rất thèm ăn.

- Thơm quá.

Cơ Thành Tuyết ghé mũi đến trước đĩa thịt kho tàu, hít sâu một hơi, khuôn mặt say mê, nói.

Bộ Phương nấu thịt kho tàu vô cùng thơm, cho dù là Vu Vân Bạch ngồi ở phía xa ôm bụng tức cũng không khỏi bị hấp dẫn.

Gắp một miếng thịt kho tàu sáng bóng, còn tản ra nhiệt khí và mùi hương nhét vào trong miệng, nhai nhai nuốt nuốt, cảm nhận cảm giác sảng khoái khi hàm răng và ma sát với miệng thịt, trong lòng Cơ Thành Tuyết cũng không khỏi vui thích.

Ăn một miếng thịt, uống một chén Băng Tâm, sảng khoái đến toàn thân.

Bộ Phương nhìn Cơ Thành Tuyết mặt đầy hưởng thụ, khóe miệng khẽ nhếch lên, xoay người trở lại trong bếp tiếp tục nấu nướng.

Hòa thượng đầu trọc nheo mắt, mỉm cười bước vào trong hẻm nhỏ, đi tới hướng tiểu điếm, đập vào mắt chính là thấy được chú chó mực đang nằm ở cửa.

Ánh mắt hòa thượng nhất thời sáng ngời, liếm liếm môi.

- Một con chó mập mạp, mùi vị khẳng định rất ngon.

Tiểu Hắc đang nghỉ ngơi bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh toát, phảng phất như có ánh mắt không có hảo ý đang nhìn nó, nó bất giác mở ra, phát hiện có một vị hòa thượng tham lam đang nhìn mình.

Mẹ kiếp... Đây là ánh mắt gì chứ? Chó đen trừng mắt, lần đầu tiên phát hiện lại có người dùng loại ánh mắt như nhìn mỹ vị nhìn mình... Con lừa ngốc này muốn tìm chết sao?

Hòa thượng vỗ vỗ cái đầu trụi lủi của mình, biểu hiện phảng phất như đang cười.

- Thịt kho tàu thịt chó? Chắc chắn rất ngon... Hiếm khi phát hiện ra một con chó mập mạp như vậy ở Đế Đô, nhưng được rồi, vẫn nên làm xong nhiệm vụ của lão hồ ly Triệu Mộc Sinh đã rồi hãy nói.

Hòa thượng chép miệng, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc, tiếc nuối nhìn Tiểu Hắc một cái, lắc lắc cái đầu bước vào trong tiểu điếm.

Vẻ mặt Tiểu Hắc như phát mộng, con lừa ngốc này... muốn gây sự sao? Vẻ mặt tiếc nuối của ngươi như vậy là có ý gì?

Mắt chó khẽ đảo, Tiểu Hắc tiếp tục nằm sấp ngủ say.

- Thịt... Mùi thịt!

Vừa bước vào tiểu điếm, ánh mắt hòa thượng càng trở nên sáng hơn, bộ dạng giống như phát hiện ra hột xoàn lóe sáng lấp lánh trong đống trứng gà...

Có rượu... Có thịt, tiểu điếm này không tệ!

Ánh mắt hòa thượng rơi xuống hướng Cơ Thành Tuyết nơi xa đang nhét một miếng thịt sáng bóng vào trong miệng, lại nhìn Vu Vân Bạch ở cách đó không xa, đang cắn một miếng há cảo màu vàng... Hắn không nhịn được càu nhàu nuốt nước miếng.

Mùi thơm quanh quẩn trong tiểu điếm, trong nháy mắt kích thích côn trùng tham ăn trong bụng hắn, cảm giác lúc trước ăn no một lồng bánh bao giờ cũng đã biến mất sạch sẽ.

Đây chính là chỗ lão hồ ly Triệu Mộc Sinh muốn hắn hoàn thành nhiệm vụ?

Trên mặt hòa thượng bất giác hiện ra nụ cười.

- Muốn ăn gì? Thực đơn ở phía sau, sau khi xem xong báo cho ta món ăn.

Âu Dương Tiểu Nghệ rất thuần thục nói với vị hòa thượng kỳ quái vừa bước vào trong tiểu điếm.

Hòa thượng sửng sốt, quay đầu nhìn lại, chính là thấy được phía trên thực đơn có rất nhiều món ăn cao quý, khóe miệng nhất thời nhếch lên.

- Cho tiểu tăng một phần xương sườn, thuận tiện cho một vò Băng Tâm Tửu.

Hòa thượng vui vẻ nói với Âu Dương Tiểu Nghệ.

Âu Dương Tiểu Nghệ ngẩn ngơ, hiện tại hòa thượng đều có thể công khai uống rượu ăn thịt sao? Vẻ mặt người nầy vui vẻ gọi rượu thịt là thế nào?

- Xương sườn và bình Băng Tâm Tửu?

Âu Dương Tiểu Nghệ hỏi lại.

- Đúng, thí chủ, người xuất gia không nên câu nệ ánh mắt của thế tục, nên ăn, nên uống, chỉ cần trong lòng có Phật.

Hòa thượng chắp tay trước ngực, mặt đầy đứng đắn.

- Được rồi, ngươi chờ một lát.

Âu Dương Tiểu Nghệ ngẩn ngơ.

- Thí chủ, tiểu tăng còn một thỉnh cầu nho nhỏ, muốn gặp Bộ lão bản của tiểu điếm.

Hòa thượng cười nói, khuôn mặt hiền hòa.

- Muốn gặp Bộ lão bản? Ngươi chờ một chút... Hắn hiện tại không rảnh.

Âu Dương Tiểu Nghệ nhíu mày, cảm thấy vị hòa thượng trước mặt này có chút kỳ quái.

Hòa thượng cũng không vội, tìm vị trí ngồi xuống.

Âu Dương Tiểu Nghệ đi tới cửa sổ phòng bếp, báo món ăn của hòa thượng cho Bộ Phương.

- Một đĩa xương sườn và bình Băng Tâm Tửu cho một hòa thượng...

Âu Dương Tiểu Nghệ kỳ quái nói:

- Hơn nữa hắn còn nói muốn gặp ngươi.

- Gặp ta?

Bộ Phương sửng sốt, đặt đĩa thức ăn lên cửa sổ, sau khi Âu Dương Tiểu Nghệ bưng đi, đặt trước mặt Vu Vân Bạch.

Hai người này gọi rất nhiều món ăn, ăn say sưa, căn bản không dừng được.

Bọn họ cũng không ngờ, món ăn Bộ Phương nấu lại ngon như vậy.

Khi Bộ Phương đi ra khỏi bếp, một tay hắn bưng một đĩa xương sườn làm say lòng người, một tay cầm một vò Băng Tâm Tửu đi tới chỗ hòa thượng.

Hòa thượng nheo mắt, nhìn Bộ Phương, chắp tay trước ngực, ngửi ngửi...

- Xương sườn và Băng Tâm Tửu của ngươi đây, mời từ từ thưởng thức.

Bộ Phương thản nhiên nói, nói xong dù bận vẫn ung dung nhìn hòa thượng này.

Hòa thượng đứng lên, vẻ mặt tươi cười:

- Ta ngưỡng mộ đại danh Bộ lão bản và tiểu điếm Phương Phương đã lâu, tiểu tăng Thượng Đức, ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay đặc biệt tới thăm.

Bộ Phương chưa trả lời hắn, sắc mặt không chút thay đổi nhìn của hắn.

Hòa thượng Thượng Đức cười hắc hắc, sờ soạng cái đầu trọc của mình, nhẹ nhàng vỗ.

- Tay nghề của Bộ lão bản rất lợi hại, mùi vị này quả thực câu dẫn tiểu tăng khó có thể tự kềm chế, nhưng hôm nay tiểu tăng tới đây, quả thật là có chuyện muốn hỏi Bộ lão bản.

- Ngươi nói đi.

Bộ Phương bình thản mở miệng nói.

Sắc mặt hòa thượng nhất thời ngưng trọng, chắp tay trước ngực, khẽ khom người trước mặt Bộ Phương.

- Người xuất gia lấy từ bi làm trọng, trên đường tiểu tăng tới Đế Đô gặp một vị thiếu nữ xà nhân, vốn cứu người một mạng, thắng tâm tạo thất cấp Phù Đồ, tiểu tăng cứu nàng, nhưng thiếu nữ xà nhân bị thương quá nặng, rơi vào hôn mê, tiểu tăng cũng không thể ra sức, nhưng xà nữ trước khi hôn mê trong miệng luôn kêu tên của Bộ lão bản, vì vậy tiểu tăng đặc biệt tới hỏi, không biết Bộ lão bản có quen biết... xà nữ này hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play