Hồ Nhất Phong cẩn thận dùng hai ngón tay cầm chén rượu sứ thanh hoa, sợ không cẩn thận có giọt rượu nào rơi ra, một giọt cũng là nguyên tinh!

Tim hắn muốn phun huyết, nhưng miệng lại không ngừng chép miệng, nước miếng liên tục chảy ra, ngửi mùi rượu nồng nặc phát ra, có chút khẩn trương.

Thứ rượu màu xanh nhạt sóng sánh trong chén sứ thanh hoa tinh xảo, rượu có chút sềnh sệch, hiện ra vẻ sáng bóng nhàn nhạt, hơi rượu mờ mịt tràn ngập phía trên chén, mùi rượu nồng đậm như con rắn nhỏ thoát ra, chui vào trong mũi hắn, khiến cho lỗ chân lông cả người hắn đều mở lớn.

Chỉ riêng mùi rượu đã đủ khiến cả người Hồ Nhất Phong run rẩy, trong con ngươi cũng hiện lên vẻ mê say.

Hắn hé miệng, nhẹ nhàng nhấp một miếng, thứ rượu màu xanh nhạt chảy vào trong miệng hắn, trong nháy mắt giống như một ngọn lửa bùng cháy, khiến cho khuôn mặt hắn cũng nhíu lại, đầu lưỡi giống như bị thiêu đốt.

Ngọn lửa nóng bỏng đến nhanh, đi cũng nhanh, rượu vừa vào cổ, chính là trở nên như băng hàn lạnh lùng, thiếu chút nữa đông lạnh Hồ Nhất Phong, nhưng loại khoái cảm xuyên tim này khiến ánh mắt Hồ Nhất Phong cũng trợn trừng.

Rượu dịch vừa vào bụng, trong nháy mắt nổ bung, khiến chủ nhân không tự chủ được nấc cục, khiến cả sảnh đường tràn ngập mùi rượu.

- Tốt... Rượu ngon!

Trên khuôn mặt nho nhã của Hồ Nhất Phong cũng hiện lên vẻ ngất ngây choáng váng, lực rượu này rất mạnh, vừa nổ bung, sức rượu đã xông thẳng lên đầu hắn, thiếu chút nữa làm cho hắn hôn mê!

- Băng hỏa lưỡng trọng thiên, không hổ là băng hỏa lưỡng trọng thiên! Rượu này... căn bản không giống rượu ngon có thể có trong nhân gian!

Hồ Nhất Phong cười lớn.

Ngẩng đầu lên, uống cạn một ngụm rượu còn dư lại trong chén, loại mùi vị vào miệng thì nóng bỏng vào cổ lại lạnh lẽo khiến cho hắn thoải mái khắp cả người.

Ầm!

Chén rượu vừa xuống bụng, khí rượu mờ mịt trong chén sứ thanh hoa tiêu tán, chỉ để lại ba động linh khí lăn tăn, Hồ Nhất Phong đỏ bừng mặt, trong mắt tinh quang bắn ra, lỗ mũi hắn phun khí, không ngừng có linh khí từ chỗ này xông ra.

Cả người Hồ Nhất Phong váng đầu hoa mắt, trời đất quay cuồng, tất cả mọi thứ trước mắt tựa hồ cũng trở nên mơ hồ, hắn nheo mắt, bên tai lại có tiếng ngộ đạo ầm ầm vang vọng, thanh âm này như sấm bên tai, phảng phất như trực tiếp vang lên trong đầu hắn.

Đứng cách Hồ Nhất Phong không xa, Nhị gia và Tam gia trong Thập Tam đạo tặc nhìn bộ dạng Hồ Nhất Phong lung la lung lay, tròng mắt cũng co rụt lại.

- Đại ca!

Nhị gia tiến lên một bước, đỡ lấy Hồ Nhất Phong vừa bước ra một bước đã ngẩn người sững sờ té xuống.

Ôm lấy thân thể Hồ Nhất Phong, mùi rượu nồng nặc đập vào mặt, sắc mặt Nhị gia nhất thời trở nên quái dị... Đại ca say rượu sao?

Không phải chứ... Mới uống một chén rượu đã say rồi?

Nhị gia và Tam gia liếc mắt nhìn nhau cũng thấy được vẻ cổ quái trong mắt đối phương, tửu lượng của đại ca bọn họ không tệ, loại chuyện một chén đã say này lúc trước hoàn toàn không thể xảy ra.

- Ngươi đã làm gì đại ca chúng ta!

Nhị gia quay đầu trợn mắt nhìn Bộ Phương, nhất định tiểu tử trước mặt này đã giở trò gì trong rượu, nếu không đại ca làm sao mới một chén đã say?

Sắc mặt Bộ Phương không chút thay đổi nhìn đại hán tục tằng đang trợn mắt nhìn mình, thản nhiên nói:

- Như ngươi chứng kiến, người này... một chén đã say.

Tam gia tức giận đứng lên:

- Ngươi gạt người, chúng ta biết rất rõ tửu lượng của đại ca, tiểu tử ngươi... đừng hòng gạt chúng ta, nói, ngươi rốt cuộc đã làm gì với đại ca!

- Ta nói rồi hắn chính là say rượu, nếu các ngươi không tin, cứ thử uống một chén thử xem

Bộ Phương chậm rãi nói.

Tam gia nhất thời sửng sốt, sau đó trực tiếp kêu lên:

- Vậy mau cho ta một chén!

- Một chén năm trăm nguyên tinh, không tin nhìn thực đơn phía sau.

Bộ Phương cảm thấy vẫn nên nói trước giá cả thì tốt hơn.

- Cái gì? Năm trăm nguyên tinh? Ngươi định đi cướp tiền hay sao?

Tam gia nghe nói như thế, thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, năm trăm nguyên tinh một chén rượu... Lão bản này muốn nguyên tinh đến phát điên rồi sao?

- Nếu không mua thì có thể rời khỏi tiểu điếm, nếu gây chuyện..., hậu quả chắc ngươi cũng hiểu được.

Bộ Phương rất bình tĩnh.

Tam gia nắm chặt nắm tay, nhìn thoáng qua Đại ca đang say rượu nằm trong lòng nhị gia, khuôn mặt đỏ hồng, không ngừng phụt lên mùi rượu nồng nặc làm say lòng người.

Trong lòng cũng rất căng thẳng.

- Năm trăm nguyên tinh... Mẹ kiếp! Các huynh đệ, cho ta mượn chút nguyên tinh, để ta vạch trần bộ mặt thật của lão bản lòng dạ hiểm độc gạt người này!

Tam gia cắn răng một cái, xoay người đi về phía các huynh đệ mượn nguyên tinh, Nhị gia cũng không nói hai lời, trực tiếp kín đáo đưa nguyên tinh cho Tam gia.

Tất cả những người khác đều có chút do dự giao ra nguyên tinh của bọn họ.

Bọn họ không phải là Hồ Nhất Phong, nguyên tinh trong tay rất ít, nhưng... gom góp lại, mười hai huynh đệ muốn có năm trăm nguyên tinh vẫn rất dễ dàng.

- Ba.

Tam gia đập nguyên tinh lên trên bàn, Bộ Phương lại rót một chén rượu cho hắn.

Đối phương cẩn thận đánh giá chén rượu hoa lệ, trong lòng bất giác nổi lên toan tính tham lam, ngửa đầu buồn bực một ngụm uống hết.

Đây là thói quen uống rượu của hắn, hắn không giống với loại nhân sĩ nho nhã trời sinh như Hồ Nhất Phong, hắn chính là hán tử cao lớn thô kệch, buồn bực uống rượu là chuyện thường xảy ra.

Nhưng rượu này không phải rượu bình thường...

Bộ Phương cũng kinh dị nhìn Tam gia buồn bực uống hết trong một ngụm, chớp mắt nhìn đối phương.

Tam gia uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, khuôn mặt trong nháy mắt nhíu lại, cảm giác băng hỏa trong nháy mắt bắn ra, cộng thêm cảm giác bạo tạc của tam vân, khắp người lâng lâng thoải mái quả thực khiến cho Tam gia khó có thể tự kềm chế, cả người như muốn cất cánh.

Trên mặt Tam gia cũng hiện lên sắc đỏ ửng, hắn chỉ vào Bộ Phương, con ngươi trợn tròn, còn chưa bước được bước nào đã ngã xuống đất ngủ vùi.

Lại là một chén gục ngã...

Những người còn lại của Thập Tam đạo tặc đều bị hù dọa đến ngây người, rượu này thật sự chỉ cần một chén là ngã... Trời ạ, quả thực quá thoải mái, bọn họ không nhịn được đều rục rịch muốn thử.

Nhưng rất nhanh, sau khi biết được giá tiền, tất cả bọn họ đều sợ hãi đến ngây người, im lặng rời khỏi tiểu điếm.

Thất gia rất quấn quýt, khi hắn cất bước tiến vào tiểu điếm, trong lòng vẫn còn nỗi khiếp sợ, chính là ở đây... Hắn bị phát rồ cởi sạch quần áo, trần trụi một đường chạy như điên trở về khách sạn, mất hết thể diện, hôm nay lại đứng ở vị trí này, nhưng tâm tình hoàn toàn bất đồng.

Rất hiển nhiên, hắn không có nguyên tinh, nguyên tinh của hắn cũng đưa cho Tam gia rồi, hiện giờ trong túi hắn một đồng cũng không có.

- Thật xin lỗi, bổn tiểu điếm không cho phép ký sổ, cho nên không có nguyên tinh mời tự giác rời đi.

Bộ Phương không chút lưu tình.

Thất gia nghiến răng nghiến lợi, tức giận, hắn chỉ muốn uống một chén rượu, tại sao chỗ này lại khó khăn như vậy?

Thân ảnh mập ục ục của Tiểu Bạch như ẩn như hiện ở trong phòng bếp, trong lòng Thất gia nhất thời chợt lạnh, trong đầu hiện ra hình ảnh khắc sâu trong trí nhớ, nhất thời không chút lựa chọn xoay người rời đi... Gây chuyện ở tiểu điếm? Nói giỡn... Hắn cũng không muốn chạy trần truồng thêm một lần nào nữa.

Kết quả, đoàn người Thập Tam đạo tặc đông đúc kéo đến, cuối cùng chỉ uống hai chén rượu đã phải trở về khách sạn, tức giận... rượu cũng chưa được uống.

Thập Tam đạo tặc mang hai vị huynh đệ rời khỏi hẻm nhỏ, bỗng chạm mặt Nghê Nhan và Diệp Tử Lăng bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ.

- Mùi rượu nồng nặc quá, các ngươi uống rượu say sao?

Nghê Nhan cau mày, bất giác rù rì nói.

Sau đó nàng kéo Diệp Tử Lăng, đi tới trước tiểu điếm của Bộ Phương.

Nhưng phía trước tiểu điếm đã xếp một hàng rất dài.

Mùi rượu nồng nặc từ trong tiểu điếm bay ra, khiến Nghê Nhan nhất thời có chút tâm tính khó nhịn.

Diệp Tử Lăng ngược lại không có cảm giác gì, nàng không có khái niệm cụ thể gì với rượu.

- Bộ lão bản này cũng có chút thú vị, lần trước ta nói rượu hắn bán trong tiểu điếm không ngon, lần này hắn lại làm ra một loại rượu mới cho ta, chẳng lẽ muốn phân cao thấp với “Long Thổ Tức”?

Trong lòng Nghê Nhan cực kỳ hưng phấn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy loại rượu ngon có thể so sánh với Long Thổ Tức của lão tửu quỷ.

Hai người không chen ngang, đàng hoàng xếp hàng phía sau đám người Kim Bàn Tử.

...

Phía trước Thái Hòa môn Đế Đô, hai đạo thân ảnh chậm rãi đi ra, Cơ Thành Tuyết mặc một thân cẩm bào, trên đầu đội một ngọc quan, khóe miệng hiện ra nụ cười, đi ra khỏi hoàng cung.

Ở bên cạnh hắn là một vị thái giám đồng dạng mặc cẩm bào, chính là Liên Phúc đã lâu không thấy, già nua đi rất nhiều.

- Liên Bá, bây giờ chúng ta lập tức đến tiểu điếm của Bộ lão bản đi, bằng không đợi lát nữa sẽ không uống được rượu ngon.

Cơ Thành Tuyết cười nói.

Liên Phúc xếp tay hình hoa lan, gật đầu, cười nói:

- Tuân lệnh bệ hạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play