Hoàng cung, Đại Hùng điện.

Một đêm sênh ca trôi qua, Đại Hùng điện lần thứ hai không phục trang nghiêm và thanh lãnh, đủ nhóm quan lại đã lần lượt rời đi, bọn thái giám quét tước đại điện sạch sẽ, không sót một hạt bụi.

Hối hả ban đầu chỉ như lướt qua, phía trên đại điện chỉ còn một mình Cơ Thành Tuyết ngồi ngay ngắn trên long ỷ, hắn hơi nghiêng mình, tat sờ cằm, trầm tư.

Tiêu Mông từ bên ngoài đại điện chậm rãi đi vào, hắn đứng dưới đại điện, hơi hơi hành lễ với Cơ Thành Tuyết.

- Phong tức toàn bộ tin tức chưa?

Cơ Thành Tuyết liếc mắt nhìn Tiêu Mông một cái, có chút mỏi mệt xoa xoa thái dương.

Tiêu Mông gật gật đầu, nghiêm túc nói:

- Ngay khi yến hội vừa kết thúc, vi thần đã hạ lệnh phong tỏa tin tức, hiện giờ tin tức Phương Phương tiểu điếm có Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ đã được phong tỏa về cơ bản, nhưng là……

Cơ Thành Tuyết nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Mông đang muốn nói lại thôi.

- Bệ hạ, hẳn là ngươi cũng rõ ràng, tuy rằng đế đô của chúng ta có vẻ hòa bình, ở trong lần đại chiến lúc trước đã nhân cơ hội nhổ đi không ít nanh vuốt tông môn, nhưng vẫn có không ít người của tông môn ẩn nấp bên trong đế đô, có khả năng tin tức vẫn sẽ bị truyền ra, tốt nhất chúng ta vẫn nên chuẩn bị trước một ít ……

Cơ Thành Tuyết nhăn mày, hắn đứng dậy trầm tư hồi lâu mới thở dài một hơi,

- Không nghĩ tới lão già Quỷ Trù này cư nhiên sẽ tuyên bố ra tin tức này ở trong yến hội, trẫm thật bất ngờ……

- Trước kia lúc phụ hoàng còn tại thế từng đệ cập đến Qủy Trù này, lão già này...... Không biết xấu hổ, thường xuyên sử dụng mấy mánh lớn nho nhỏ, lúc trước đế đô từng tổ chức một cuộc thi trù nghệ, người này đã dựa vào vài thủ đoạn nhỏ mà chèn ép không ít đối thủ....Không nghĩ tới, nhiều năm như vậy trôi qua, người này lại vẫn như cũ tính xấu không đổi.

Cơ mặt Tiêu Mông hơi run run:

- Cũng vậy…… Lấy tính cách của lão già này, du lịch đại lục tất nhiên đắc tội không ít người, không bị đánh chết…… Thật là kỳ tích.

- Quỷ Trù, Quỷ Trù…… Hắn là ý đồ xấu nhiều, mới bị xưng là Quỷ Trù, đương nhiên, trù nghệ của hắn cũng rất mạnh.

Cơ Thành Tuyết nhàn nhạt nói.

- Vốn tưởng rằng hắn là một vị tiền bối, tu vi lại là Thất phẩm Chiến Thánh, có thể thử mượn sức, không nghĩ tới ngược lại là bị lão già này lợi dụng, hắn vừa mới từ bước ra từ trong tiểu điếm của Bộ lão bản, có lẽ đã ăn không ít mệt ở trong đó.

Cơ Thành Tuyết đứng lên, chậm rãi bước xuống long ỷ, đi tới bên trong đại điện, duỗi thân mình một chút.

- Hắn làm bộ lơ đãng muốn đem này tin tức truyền ra, chỉ sợ cũng là vì nhắm vào tiểu điếm Phương Phương…… Đến lúc đó một đám Chiến Thánh vây công tiểu điếm, lão già này lại có thể không biết xấu hổ đục nước béo cò, loại chuyện này nhất định hắn làm không ít rồi.

Tiêu Mông gật gật đầu, chính là thần sắc trên mặt hắn có chút cổ quái, hắn biết, nhất định Cơ Thành Tuyết cũng nghĩ được điều này.

- Nhưng lão nhân này cũng ngu ngốc quá thể, hà.......Có lẽ căn bản là hắn chưa hiểu rõ chi tiết về tiểu điếm Phương Phương, nhất định hắn chưa tìm hiểu kĩ càng trước khi bước vào tiểu điếm này.

Khóe miệng Cơ Thành Tuyết không khỏi nhếch lên, hắn đi tới cửa đại điện, nhìn từng bông tuyết phiêu đãng trên bầu trời, lạnh nhạt nói.

- Đừng nói là một đám Thất phẩm Chiến Thánh…… Kể cả là Bát Phẩm Chiến Thần tới, lông mày Bộ lão bản cũng sẽ không nhăn lại chút nào, hắn muốn đục nước béo cò, chỉ sợ đến lúc đó sẽ bị dọa rớt cả răng hàm.

Dường như Cơ Thành Tuyết nghĩ tới hình ảnh thú vị nào đó, nhịn không được cười khẽ.

Thế nhưng Tiêu Mông lại không hề lạc quan như hắn, Tiêu Mông nhịn không được nói:

- Bệ hạ…… Thứ nên lo láng bây giờ không phải là tiểu điếm của Bộ lão bản, mà là đế đô chúng ta, một đám Thất phẩm Chiến Thánh dũng mãnh tiến vào đế đô, dĩ nhiên Bộ lão bản không sợ, nhưng mà ……

- Thập muốn đập cho lão nhân kia một trận..... Không, đều là do bản thân ta, tự mình gây chuyện.

Thần sắc trên mặt Cơ Thành Tuyết tức thì cứng đờ, hắn cắn chặt răng, nhịn không được mắng một câu, thật quá tức giận.

- Tiêu tướng quân, truyền lệnh xuống...... Tăng mạnh sức mạnh phòng vệ cho đế đô, siết chặt kiểm tra bất kì ai tiến vào đế đô, nếu phát hiện ra ai khả nghi, lập tức báo lên, đến lúc đó trật tự của đế đô..... chắc là Tiêu tướng quân phải vất vả rồi.

Tiêu Mông chắp tay, khóe miệng hắn cũng không nén được một tia chua xót, một đám thất phẩm Chiến Thánh…… Cũng đủ đau đầu, toàn là lão bất từ ngàn đao không chết!

……

Bộ Phương không chút cảm xúc nhìn nữ nhân xinh đẹp kỳ cục trước mặt, nữ nhân này cầm theo một thực hạp, dựa vào cạnh cửa, chớp chớp mắt nhìn hắn.

Đây là đang quyến rũ sao........ Bộ Phương thầm nghĩ.

- Bộ lão bản, đã lâu không gặp, có nhớ người ta không vậy?

Nghê Nhan nhìn Bộ Phương mặc kệ đôi mắt đang chớp chớp của nàng, xoay người muốn đi vào phòng bếp, thế là nàng lập tức nổi giận, cắn răng mở miệng hỏi.

- Vì sao phải nhớ ngươi, ngươi cũng đâu nợ ta Nguyên Tinh.

Bộ Phương nghiêm túc nói.

Sắc mặt Nghê Nhan cứng đờ, bộ trong đầu ngươi chỉ có Nguyên Tinh thôi hả?

- Tiền bối, đã lâu không gặp.

Đường Ngâm vội vàng đuổi tới, vừa vặn thấy được Bộ Phương, tức khắc hưng phấn chào hỏi Bộ Phương.

Bộ Phương gật gật đầu với Đường Ngâm, nhàn nhạt nói:

- Đã lâu không gặp, đến đây ăn cơn sao? Gần đây tiểu điếm có món mới, hương vị rất không tệ.

Trên mặt Đường Ngâm lập tức lộ ra nét vui vẻ:

- Món mới sao? Được lắm, tay nghề của tiền bối đúng là.......Ặc.

Đường Ngâm vừa mới bước chân tới lập tức cứng đờ, nhìn thoáng qua Nghê Nhan xách theo hộp đồ ăn, đang nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn ……

- Bộ lão bản, đây là thức ăn linh khí ta vừa mới nấu xong, thỉnh chỉ giáo.

Nghê Nhan thở phì phì bước vào bên trong tiểu điếm, đem hộp đồ ăn đặt ở trên bàn, tức giận nói với Bộ Phương.

Quả nhiên, nữ nhân này lại tới để lãnh giáo, nói thật, Bộ Phương không hứng thú chút nào đối với cái loại lãnh giáo này.

Nhìn nhìn, phát hiện hiện tại cư nhiên không có khách nhân, Bộ Phương lập tức nhíu mày.

Bỗng nhiên, Bộ Phương nhìn về phía Đường Ngâm, nói:

- Muốn ăn thứ gì?

Đường Ngâm sửng sốt, vội vàng trả lời:

- À à…… Muốn một phần món mới, cùng với một vò Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu.

- Được, chờ một lát.

Bộ Phương vừa lòng gật gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong phòng bếp.

- Hiện tại là đang là thời gian buôn bán, không tiếp nhận lãnh giáo, xin đợi đến

Bộ Phương vừa đi vừa nói.

Nghê Nhan tức thì câm nín, Đường Ngâm cũng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng…… Tiền bối, không cần chơi xỏ người ta thế chứ

Quả nhiên, ánh mắt Nghê Nhan nhìn về phía hắn có chút lạnh lẽo.

- Tiểu nha đầu, ta cũng muốn gọi món ăn, cho ta một phần thịt kho tàu cùng với một vò rượu.

Nghê Nhan ngồi ở trên ghế, vẫy vẫy tay nói với Âu Dương Tiểu Nghệ đang chán muốn chết ngồi cách đó không xa.

Âu Dương Tiểu Nghệ lầm bầm một chút, nàng không có hảo cảm gì mấy với nữ nhân này, thế nhưng nếu đối phương đã tới gọi món ăn thì nàng cũng không thể cự tuyệt được, cho nên đành phải đi tới cửa sổ báo tên món ăn cho Bộ Phương.

Trong thời gian chờ đợi món ăn được mang lên, Nghê Nhan bắt đầu đánh giá khắp khắp nơi trong tiểu điếm.

Lúc này bước vào tiểu điếm, cảm giác của nàng không giống với trước kia cho lắm, có một loại cảm giác huyền diệu rất khó giải thích cứ quanh quẩn trong lòng nàng.

Loại cảm giác huyền diệu khó giải thích này chỉ xuất hiện ở thời điểm tu luyện, bình thường ít khi nào hiện lên.

Nghê Nhan tiện tay tìm kiếm trong tiểu điếm một lúc, liền thấy được một chậy hoa màu đất không hề nổi bật nằm ở trong góc tường, trong chậu hoa có một mầm no đang lặng lẽ đong đưa.

Lá cây màu xanh non che kín hoa văn huyền ảo.

- Này..... đây là Ngộ Đạo thụ?

Nghê Nhan sửng sốt, không nghĩ tới trong tiểu điếm của Bộ Phương lại có Ngộ Đạo thụ.

Đương nhiên nàng biết Ngộ Đạo Thụ, bởi vì bên trong Thiên Cơ Tông cũng có một cây Ngộ Đạo thụ, trong tình huống bình thường Ngộ Đạo thụ chia làm mấy loại, Nhất văn, Nhị Văn, Tam Văn, Ngũ Văn.....dường như bên trong điển tịch còn có rất nhiều loại Ngộ Đạo thụ được ghi chép lại.

Ngộ Đạo thụ trong Thiên Cơ Tông là linh thụ mấy trăm năm tuổi, lá cây cứng cáp vô cùng, lúc lay động sẽ tạo thành dao động cực kì huyền ảo, đệ tử Thiên Cơ Tông thường xuyên tĩnh tọa tu luyện trước Ngộ Đạo thụ, như vậy sẽ có khả năng rất lớn đột phá khỏi gông cùm trói buộc.

- Ngũ Văn...... lá cây này có năm đường hoa văn, đây là Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ?!

Nghê Nhan đếm đếm hoa văn trên lá cây, đôi mắt khuynh quốc khuynh thành tức khắc trừng lớn, tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Thiên! Qúa thần kì! Trong tiểu điếm cư nhiên có Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ!

Khó trách lại xuất hiện cảm giác huyền diệu khó giải thích này, đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ.

- Chẳng lẽ đây chính là cơ duyên như lời Thái Thượng trưởng lão đã nói?

Trong óc Nghê Nhan tựa hồ lóe lên điều gì đó, tim đập thình thịch.

Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ, một khi kết quả, đó là Ngũ Văn Ngộ Đạo quả, là linh quả mà một khi nuốt vào sẽ khiến người nuốt có cơ hội ngộ đạo, đột phá đến cảnh giới Bát Phẩm Chiến Thần ……

Ngay tại thời điểm Nghê Nhan ngây ra, Bộ Phương đã nấu xong thức ăn, chậm rãi đi ra khỏi phòng bếp.

- Món ăn mới, sủi cảo bảy màu, chậm dùng.

Bộ Phương đem sủi cảo bảy màu đặt tới trước mặt Đường Ngâm, Âu Dương Tiểu Nghệ đi theo phía sau, tung ta tung tăng ôm một vò Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu, cũng đặt ở trước mặt Đường Ngâm.

- Đa tạ tiền bối.

Đường Ngâm có lễ phép cảm tạ.

- Bộ lão bản, ngươi…… Ngươi cư nhiên dám trồng Ngũ Văn Ngộ Đạo thụ trong tiểu điếm? Ngươi ……lá gan…… Thật lớn đó!

Nghê Nhan xoay đầu, gọi Bộ Phương đang chuẩn bị tiến vào phòng bếp lại, gằn từng chữ một nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play