Bộ Phương bưng chén cháo mang theo tiếng xì xèo nhàn nhạt, tinh khí bên trên hóa thành một con rắn nhỏ đang lắc lư không ngừng, hương thơm quấn quanh con rắn nhỏ này, hai cái cuốn vào nhau. Vu Vân Bạch không thể tin nói:
- Đây… đây là Linh Dược Thiện?!
Bộ Phương ngờ vực nhìn nàng, không hiểu nàng vì sao phải kinh ngạc như vậy, chẳng lẽ nấu một chén Linh Dược Thiện.. rất kỳ quái à?
Đương nhiên không kỳ quái, sở dĩ khiến Vu Vân Bạch kinh ngạc là vì Bộ Phương lại nấu ra được một cách nhẹ nhàng như vậy, hơn nữa còn dưới tình huống chân khí bản thân đang bị thiếu hụt. Nhân tố bên ngoài cũng vô cùng tệ, bếp lò đó... Vu Vân Bạch chưa từng thấy cái bếp nào tệ lậu hơn cái này, loại bếp này có thể nấu được thức ăn bình thường hay không đã là một vấn đề, càng đừng nói tới Linh Dược Thiện yêu cầu nghiêm khắc, độ khó càng cao hơn.
Bộ Phương kệ xác Vu Vân Bạch kinh ngạc, bưng chén cháo nóng hôi hổi đi đến trước mặt xà nhân, ánh mắt của Vũ Phù và xà nhân xinh đẹp cũng nhìn chằm chằm vào hắn đầy mong mỏi, trong mắt Đại trưởng lão càng ngập tràn cảm kích. Linh Dược Thiện của Bộ Phương là cơ hội duy nhất hiện giờ.
- Đút hắn ăn hết đi.
Bộ Phương nhìn xà nhân phát ngốc một hồi, sau đó xoay đầu lạnh nhạt nói với xà nhân xinh đẹp kia, đây là chồng nàng mà, Bộ Phương lại không có thói quen đút đàn ông uống cháo đâu...
Xà nhân xinh đẹp vội vàng dè dặt nhận chén từ trong tay Bộ Phương, đây là tia hi vọng cuối cùng của nàng. Dùng cái muỗng cũ nát múc một muỗng cháo, tinh khí hình con rắn nhỏ cuốn lấy cái muỗng như quấn trên thân cây, trườn thẳng lên. Trên mặt xà nhân xinh đẹp đều là cẩn thận, mím môi đỏ mọng khẽ thổi muốn làm nguội bớt, tuy là hơi nóng này căn bản không làm xà nhân nọ bị thương được.
Đút cho xà nhân một muỗng cháo, khi cháo vào bụng liền biến thành rắn con chui vào cơ thể hắn, ngập tràn trong cơ thể xoa dịu cho cơ thể hắn. Trong thịt bò Du Long ẩn chứa linh khí bàng bạc, cộng thêm tinh khí trong huyết quan của Huyết Quan Hắc Trạch Nhiêm khiến thân thể lạnh lẽo của xà nhân giống như bị lửa thiêu đốt, bắt đầu nóng lên. Xà nhân xinh đẹp trừng to đôi mắt, tay cầm cháo cũng trở nên run rẩy, nàng cố ép mình bình tĩnh lại, đút từng muỗng cho xà nhân.
Bộ Phương nhìn một màn này, khóe miệng khẽ nhếch khó nhận ra.
Thật sự có tác dụng?! Trong lòng Vu Vân Bạch quả thực bị làm cho chấn động, có thể dưới điều kiện gian khổ như vậy nấu được Linh Dược Thiện, trù nghệ của thanh niên này rốt cuộc đáng sợ cỡ nào? Chỉ sợ coi như là đầu bếp của Bạch Vân sơn trang cũng không sánh bằng hắn.
Đại trưởng lão cuối cùng thở phào, Vũ Phù cũng híp mắt nhìn. Uống liên tục non nửa chén cháo, xà nhân xinh đẹp chợt cảm giác thân thể người trong lòng khẽ động, cử động nhỏ bé không thể nhận ra khiến lòng nàng cũng run theo, chồng nàng... cuối cùng có phản ứng rồi!
Tiếp theo đó dưới sự quan sát chăm chú của mọi người, xà nhân tên Vũ Phong từ từ mở mắt, trong mắt đầy vẻ mê man. Cả nhà xà nhân cuối cùng hóa buồn thành vui, trong lòng Bộ Phương cũng trộm vui vẻ một phen.
Cơ mà càng mừng hơn chính là hắn cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ tới Huyễn Hư Linh Trạch lần này rồi, hái được một gốc linh dược mà hắn rất hài lòng. Một cây linh dược thất cấp, đài sen và hạt sen Băng Phách Vương Liên.
"Linh dược đã hái xong, tiếp theo bắt đầu truyền tống trở về, đang chuẩn bị truyền tống..."
Ngay lúc Bộ Phương đang yên lặng nhìn cả nhà xà nhân mừng rỡ đoàn tụ, trong đầu chợt vang lên giọng nghiêm túc của hệ thống. Bộ Phương hơi sửng sốt, thì ra cũng đến lúc trở về rồi.
"Chuẩn bị truyền tống hoàn tất, bắt đầu trở về, ba, hai,..."
Hệ thống bắt đầu đếm ngược, trên đỉnh đầu Bộ Phương liền hiện ra một điểm sáng màu trắng, điểm sáng bắt đầu vẽ một cách nhanh chóng, rất nhanh sắp vẽ xong một trận pháp sáng ngời. Vu Vân Bạch là người đầu tiên chú ý tới hiện tượng lạ này của Bộ Phương, trận pháp bay bay kia khiến Vu Vân Bạch trừng to mắt hết cỡ... Tiểu tử này lại muốn làm gì nữa? Trận pháp này thật huyền ảo! Là một trận pháp mà Vu Vân Bạch chưa từng thấy bao giờ...
Cả nhà xà nhân cũng kịp phản ứng, Vũ Phù mở miệng nói:
- Ân nhân, ngài đây là... ngài sắp rời đi ư?
Bộ Phương cảm thấy trận pháp trên đầu hình như sắp vẽ xong, không khỏi nhớ ra một việc quan trọng. Hắn ngẩn ra, sau lại nghiêm túc nhìn Vũ Phù nói:
- Chuyện này... mỹ nữ, còn có một vấn đề cần nói, xét thấy thân thể phụ thân ngươi quá yếu nhược, cháo thịt bò Du Long Huyết Quan kia đại khái chỉ có thể duy trì tinh khí hắn hoạt động nửa tháng.
Cái gì? Vũ Phù khẽ ngây ngươi, xà nhân Vũ Phong mới vừa đứng lên cũng ngạc nhiên. Một chén cháo chỉ có thể duy trì hoạt động nửa tháng? Vậy không phải nửa tháng sau hắn lại trở lại trạng thái suy yếu kia sao?
- Ân nhân, chẳng lẽ không có cách giải quyết sao?
Vũ Phong sốt ruột hỏi, không dễ dầu gì có cách cứu mình, hắn phải nắm thật chắc, mỗi ngày nằm trên giường, hại vợ con lo lắng, Chuyện thế này khiến Vũ Phong cảm thấy nhục nhã. Vũ Phù cũng nhìn Bộ Phương đầy hi vọng. Nang tin Bộ Phương chắc chắn sẽ có cách cứu chữa phụ thân nàng.
Bộ Phương trầm ngâm hồi lâu, quan người đã bắt đầu có gió lốc yếu ớt khẽ hiện, mà gió kia càng xoay càng lớn. Bộ Phương nói:
- Các người trong vòng nửa tháng đến đế đô Thanh Phong đế quốc, tìm tiểu điếm Phương Phương, đến đó thì có thể cứu.
Trong vòng nửa tháng, đế đô Thanh Phong đế quốc, tiểu điếm Phương Phương! Vũ Phù nhớ thật kỹ lời của Bộ Phương.
- Này! Ngươi chớ đi đã! Hạt sen Băng Phách Vương Liên vẫn còn trong tay ngươi, ta muốn đổi với ngươi!
Vu Vân Bạch coi như đã lấy lại tinh thần, Bộ Phương là muốn truyền tống đi... thế mà lại mở truyền tống trận ở đây, có cần khoe mẽ vậy không!
Hả? Gì? Nữ nhân này lại muốn đổi hạt sen Băng Phách Vương Liên với mình? Bộ Phương nhướn mày lên, sau đó mặt không có biểu tình gì nhìn Vu Vân Bạch, tiếng quát sau cùng đã bị tiếng gió ào ào cản lại. Bộ Phương lạnh lùng nói:
- Muốn hạt sen? Vậy tự mình đến đế đô tìm ta đi.
Vừa dứt lời, tiếng gió rít càng tăng, trận pháp co lại, cả người Bộ Phương đã mất tăm. Nhìn trong phòng trống rỗng, Vu Vân Bạch giận nha! Thế mà lại truyền tống ngay tại đây.. tên này lẽ nào không biết làm màu như thế sẽ bị sét đánh hả?!
Trên không hiện trận pháp, trong trí nhớ của Vu Vân Bạch chỉ có Truyền Tống Linh Phù Trận của đại sư trận pháp vẽ mới có thể đạt được tác dụng này. Vu Vân Bạch hừ lạnh trong lòng.
"Hừ! Đế đô Thanh Phong đế quốc đúng không! Bản tiểu thư, à, bản công tử nhất định sẽ tới tìm ngươi!"
- Cha, ân nhân bảo chúng ta đi đế đô của Thanh Phong đế quốc, từ Huyễn Hư Linh Trạch đến đế đô Thanh Phong đế quốc cần phải đi bao lâu?
Vũ Phù chưa từng đến đế đô, hoặc là nói nàng ngay cả bộ lạc Xà Nhân đều chưa bước ra tự nhiên không biết gì, bèn hỏi. Vẻ mặt xà nhân Vũ Phong liền có hơi dở khóc dở cười. Hắn sờ sờ đầu Vũ Phù, nhếch miệng:
- Không xa lắm, chỗ chúng ta đến đế đô của Thanh Phong đế quốc... chặng đường đi nửa tháng thôi.
...
Gió nổi lên vù vù, sau đó quét ngang cả phòng. Một điểm sáng hiện lên, dần dần vẽ ra thành một trận pháp hoàn chỉnh, giữa cuồng phong gào thét có một dáng người từ gió hiện ra. Dáng người gầy gò của Bộ Phương từ trong gió đi ra, đứng trong phòng mình, mùi vị quen thuộc. cảm giác quen thuộc khiến lòng hắn thoải mái không thôi. Bộ Phương cảm thán:
- Vẫn là trong quán ăn nhỏ này là dễ chịu nhất.
Ngây ngốc ở Huyễn Hư Linh Trạch lâu như vậy, hắn cảm thấy cả người nhớp nháp, việc đầu tiên khi trở về, hắn không quan tâm linh dược đạt được mà chạy vèo vào phòng tắm. Đối với một vị đầu bếp mắc bệnh sạch sẽ mà nói thì bộ dáng bẩn thỉu là điều khó chịu nhất. Thế nhưng Bộ Phương không biết, khi hắn sung sướng tắm rửa thì bên ngoài tiểu điếm bất giác đã tụ tập đầy người...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT