Sống đao của Long Cốt Thái Đao nện thẳng vào trên người Huyết Quan Hắc Trạch Nhiêm đang lao xuống như mũi tên, ngay lập tức con linh thú thất cấp bị đập cho bay đi cứ như là đánh một quả bóng bay đi. Trong ánh mắt dại ra của đám người, con linh thú hung mãnh không ai bì nổi này cứ như thế bị đập mạnh xuống làm mặt đất đều sụp đổ.
Tay Bộ Phương cầm dao phay có hơi run, hắn nhếch nhếch miệng hít một hơi khí lạnh, mẹ ơi con rắn này đúng là cứng mà, hổ khẩu của hắn cũng suýt nữa muốn nứt toát ra. Huyết Quan Hắc Trạch Nhiêm như viên đạn bị Bộ Phương nện cho bay đi lại phóng vọt lên lần nữa, phun lưỡi về phía Bộ Phương, khí thế hung tàn trong mắt rắn dâng trào.
Bộ Phương nhấc dao lên, nhướn mày nhìn Hắc Trạch Nhiêm rồi từ từ đi đến con rắn nọ. Linh thú xung quanh cũng ngưng công kích trận pháp, đều nằm phủ phục trên đất, long uy trong Long Cốt Thái Đao hoàn toàn áp chế bọn nó, khiến bọn nó không thể động đậy. Bộ Phương nhấc lên nắm chặt Long Cốt Thái Đao, đi một cách chậm rãi. Hắc Trạch Nhiêm hơi e ngại, sợ hãi không thôi nhìn chòng chọc Bộ Phương, nó là linh xà, trong cơ thể chảy xuôi huyết mạch của long tộc, mỗi lần Huyết Quan Hắc Trạch Nhiêm lột xác đều tinh luyện huyết mạch của mình tiến hóa lên long tộc, bây giờ đối diện với long uy chân chính đào đâu ra lòng dạ phản kháng.
Răng rắc... Lớp da trên người Hắc Trạch Nhiêm vẫn như cũ không ngừng lột ra, thân rắn của nó cũng uốn éo đau đớn, cơn đau của lột xác không phải cảm giác mà con người có thể cảm nhận được. Da rắn đã sắp lột tới giai đoạn cuối cùng, không nuốt được đài sen Vương Liên này, hiển nhiên đã định trước con đường lột xác của nó thất bại, mà lột xác thất bại thì nhất định nó đã nguyên khí đại thương, thậm chí mấy trăm năm cũng chưa chắc khôi phục lại được. Vốn dĩ cho rằng xuất hiện Băng Phách Vương Liên là cơ duyên của nó, nhưng nào biết từ đâu chạy ra một thanh niên vác theo Long Cốt Thái Đao, ông trời đây là đang chơi rắn đúng không?!
Bộ Phương vung Long Cốt Thái Đao, áp sát mặt Huyết Quan Hắc Trạch Nhiêm, ánh vàng nhàn nhạt trên thân dao chuyển động như một làn khói bốc ra chui vào mũi Hắc Trạch Nhiêm. Toàn thân Hắc Trạch Nhiêm run lẩy bẩy không có can đảm tiến về phía trước, đây chính là áp chế từ huyết thống chủng tộc.
Bộ Phương lạnh nhạt liếc nhìn Hắc Trạch Nhiêm, Hắc Trạch Nhiêm dưới Long Cốt Thái Đao hoàn toàn không có cách nào phản kháng, Long Cốt Thái Đao có thể áp chế linh thú thất cấp bình thường, nhưng mà đối với loại linh thú Hắc Trạch Nhiêm chờ hóa rồng thì lại là tuyệt đối áp chế, bởi vì hướng tiến hóa của nó là rồng, trời sinh chúng nó sẽ có phản ứng với long uy.
Phụt!
Long Cốt Thái Đao chém xuống, máu tươi phun ra. Máu tươi lạnh băng chảy đầy đất, Bộ Phương mặt không đổi sắc, Hắc Trạch Nhiêm thì lăn lộn đầy đất. Bộ Phương nhàn nhạt nói:
- Nể tình ngươi tu hành không dễ, hôm nay chém huyết quan của ngươi, cút đi.
Hắc Trạch Nhiêm không ngừng rít lên, lưỡi đen nhánh phun ra, trong mắt đều là tiếc nuối và không cam lòng, nhưng mà nhìn con dao phay ánh vàng mà Bộ Phương vác trên vai, cuối cùng nó vẫn lựa chọn rút lui. Xì xì một tiếng, Huyết Quan.. à, Hắc Trạch Nhiêm không còn huyết quan lắc lư bay nhanh về trung du bao la mênh mông của Huyễn Hư Linh Trạch, nháy mắt đã không thấy tung tích nữa. Những linh thú khác mất đi chỉ đạo cũng rối rít rút đi, chỉ trong chớp mắt chạy sạch sẽ như nước chảy.
Bộ Phương nhẹ nhàng thở ra, Long Cốt Thái Đao trong tay thoáng cái nhạt đi, ánh sáng tiêu tán khôi phục hình dạng con dao màu đen, lại hóa thành luồng khói chui vào tay hắn, Bộ Phương hơi lảo đảo.
Long Cốt Thái Đao thật quá tiêu tốn chân khí mà, chân khí Chiến Vương ngũ phẩm của hắn nhiều hơn so với Chiến Linh tứ phẩm trước kia, nhưng mà chỉ có thể chém xuống huyết quan của Hắc Trạch Nhiêm đã là cực hạn. Nếu như muốn chém chết Hắc Trạch Nhiêm này, với chân khí của hắn chắc chắn không làm được. Vảy bảo vệ của Hắc Trạch Nhiêm quá dày, Bộ Phương muốn chém nát cần hao tốn rất nhiều chân khí, mà hắn thì không có đủ chân khí cung cấp cho Long Cốt Thái Đao.
Sau khi bước chân hư nhược ổn định lại, Bộ Phương bước đến nhặt huyết quan lớn cỡ hai nắm tay rơi trên đất. Đây mới là huyết quan thật sự của Hắc Trạch Nhiêm, trước đó huyết quan to lớn trên thân thể khổng lồ tuy rằng nhìn không tồi, nhưng mà đều là giả, tinh hoa đều tập trung trong huyết quan lớn chừng hai nắm tay này.
Mất đi linh khí của Hắc Trạch Nhiêm, huyết quan dần dần trở nên cứng lại, nhưng cũng không quá cứng mà chỉ hơi giống giống cây nấm. Linh khí nồng đậm và tinh khí tỏa ra từ trong huyết quan, khóe miệng Bộ Phương khẽ giật, chặt cái huyết quan này xuống cũng tốt nhỉ, làm nguyên liệu nấu ăn, huyết quan này cũng cực ngon đây. Cất huyết quan vào túi không gian hệ thống, Bộ Phương lại xoay người đi về phía đài sen Vương Liên.
Băng Phách Vương Liên héo tàn chỉ tỏa ra hương thơm nở rộ trong phút chốc, tuy là đẹp chấn động lòng người, nhưng cũng chỉ rực rỡ trong nháy mắt, sau khi nó lụi tàn chỉ để lại một đài sen xanh nhạt, trong đài sen là từng hạt sen trông như phỉ thúy. Miễn cưỡng vận chân khí lấy Long Cốt Thái Đao ra cắt lấy đài sen, Bộ Phương cầm đài sen Vương Liên đi về phía đám người.
Mọi người còn đang trong trạng thái si ngốc chưa tỉnh táo, bọn họ có vài người thậm chí không biết mới rồi có chuyện gì xảy ra, sao con Hắc Trạch Nhiêm đáng sợ không gì bì kịp lại rút lui như vậy? Linh thú triều hung mãnh sao lại giải tán hết rồi?
- Ngươi... ngươi đuổi Huyết Quan Hắc Trạch Nhiêm đi?!
Vu Vân Bạch chỉ vào Bộ Phương, có vẻ không tin nổi, khi mọi người đều cho rằng khó tránh được tai họa, lại được một đầu bếp không biết từ đâu ra giải quyết như vậy, dùng một con dao phay... giải quyết.
- Đây là đài sen Vương Liên.
Bộ Phương không trả lời Vu Vân Bạch mà nhìn Đại trưởng lão tộc Xà Nhân vẫn nằm bò trên đất run run rẩy rẩy. Đại trưởng lão tộc Xà Nhân nghe tiếng Bộ Phương nói chuyện mới ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy đài sen xanh nhạt ánh mắt lập tức sáng lên.
- Đúng thế, đây là đài sen Vương Liên, công tử...
Đại trưởng lão muốn nói lại thôi. Nếu như Bộ Phương vẫn là một đầu bếp không có tiếng tăm gì chỉ biết nấu một bàn thức ăn ngon như lúc đầu, thế thì Đại trưởng lão đương nhiên không khách khí cướp lấy đài sen, nhưng mới nãy Bộ Phương thể hiện khí thế sức mạnh đáng sợ như thế mà... Cướp em gái mi ấy, dao phay người ta vừa xuất ra ngươi đã nằm bò ra, còn cướp kiểu gì?
Bộ Phương ném đài sen cho Đại trưởng lão thản nhiên nói:
- Lấy đi đi, không phải nói cần cứu người sao, thử xem có thể cứu người hay không, hạt sen khá nhiều, đến lúc đó để lại cho ta vài hạt là được.
Đại trưởng lão ngẩn người, vô thức nhận lấy đài sen. Đại trưởng lão nghiêm túc nhìn Bộ Phương, sau đó lại lắc người đứng thẳng, ra hiệu Bộ Phương đi theo:
- Công tử ngài... được rồi, mời công tử đi theo lão phu.
Nơi xa, đám Vũ Phù đều vui mừng đến muốn khóc, vốn tưởng bọn họ không lấy được đài sen Vương Liên, nào ngờ đâu cuối cùng Bộ Phương lại đưa cho họ, thế này, cha có thể được cứu rồi! Có hạt sen của Băng Phách Vương Liên, tuyệt đối có hi vọng cứu tỉnh tộc trưởng bị thương nặng đang nằm trên giường. Một đoàn người đi chầm chậm, Đại trưởng lão dặn dò thủ hạ dọn dẹp dược viên đổ nát, sau đó dẫn theo đám Bộ Phương đi qua khu nhà ở.
Rất nhanh đoàn người đã đến một căn nhà thấp bé hơi cũ nát. Căn nhà tuy là cũ kỹ nhưng coi như đã rất tráng lệ hơn so với nhà của những xà nhân khác. Đại trưởng lão dẫn theo Bộ Phương, Vũ Phù cùng với Vu Vân Bạch đòi đi theo bước vào trong nhà, căn phòng nhỏ bé bỗng trở nên chật chội. một xà nhân xinh đẹp đang ngồi trong phòng lập tức đứng lên, hơi ngạc nhiên nhìn mọi người.
- Mẹ ơi, cha được cứu rồi!
Vũ Phù vừa trở về phòng uốn thắt lưng nhào về phía xà nhân xinh đẹp. Xà nhân xinh đẹp lặng người, vô thức nhìn Đại trưởng lão già nua, chỉ thấy Đại trưởng lão nở nụ cười với nàng, giơ lên đài sen xanh nhạt trong tay.
- Hoa Vương Liên nở, đài sen đã chín, tộc trưởng được cứu rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT