Bộ lạc Xà Nhân Tộc tọa lạc ở trong Huyễn Hư Linh Trạch, thường xuyên ăn chính là loại cá béo này, phương pháp chế biến cá cũng khá thuần thục, tính là thức ăn hàng ngày của bọn hắn.

Biểu lộ nhăn mày của Bộ Phương, giống như ăn phải thuốc đắng, quả thực làm cho không người nào có thể lý giải.

Cá tươi, lại được đầu bếp Xà Nhân Tộc nấu, trù nghệ coi như không tệ, có lẽ không tinh tế như nhân loại, nhưng mùi vị ở đám người Vu Vân Bạch xem ra cũng coi như không tệ.

Vì vậy ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Bộ Phương, rất nhiều Xà Nhân trợn mắt nhìn hắn, đám người Đại trưởng lão cũng cau mày.

Khóe miệng của Vu Vân Bạch hơi vểnh, có chút hăng hái nhìn Bộ Phương, thanh niên này... thật không phải là đến gây chuyện đó chứ? Nơi đây dù sao cũng là bộ lạc Xà Nhân Tộc, coi như người ta nấu canh cá không ngon, ngươi cũng không cần nói thẳng ra như vậy, huống hồ... mùi vị cũng không tệ lắm.

- Ngươi làm sao thế? Mẹ ta nấu canh cá là ăn ngon nhất trong toàn bộ Xà Nhân Tộc, ngươi biết cái gì? Hơn nữa ngươi biết trù nghệ sao?

Một tiểu cô nương Xà Nhân Tộc trợn mắt nhìn Bộ Phương, đuôi rắn khéo léo đẹp đẽ hơi cuộn lại, rầm rì một tiếng.

Người chung quanh cũng nhao nhao gật đầu, trù nghệ của Mộc tỷ ở toàn bộ Xà Nhân Tộc không dám nói thứ nhất, nhưng ít nhất ở bộ lạc là không người nào có thể bằng được, tuy canh cá không phải món ăn nàng am hiểu nhất, thế nhưng tất cả mọi người đều thấy rất ngon.

Mộc tỷ kia cũng chính là mẫu thân của tiểu cô nương Xà Nhân Tộc này, xinh đẹp dịu dàng, cũng có chút bất mãn nhìn Bộ Phương.

Bộ Phương ngẩn ngơ, hắn không ngờ một câu nói của hắn lại đưa tới người chung quanh nhìn hằm hằm, hắn chỉ trần thuật một sự thật mà thôi, ở hắn xem ra, mùi vị canh cá này xác thực rất tệ.

Bộ Phương làm đầu bếp, khẩu vị đã sớm bị tài nấu nướng của mình dưỡng hư, một khi ăn món không ngon, quả thực làm cho hắn ăn vào vô vị, sẽ để sắc mặt hắn trở nên khó coi, ảnh hưởng vị giác phán đoán, phun canh cá ra chỉ là động tác theo bản năng...

Nói đơn giản một chút, cũng bởi vì thường xuyên xào nấu mỹ thực có linh khí, làm cho vị giác của hắn trở nên linh mẫn, cảm giác phóng đại vô hạn, một chút xíu mùi vị cũng có thể bị bắt được, đối với món ăn cũng càng thêm bắt bẻ.

Loại vị giác tăng lên này đối với một đầu bếp là có giúp lớn lớn trợ, nó có thể làm cho đầu bếp phán đoán và xử lý nguyên liệu nấu ăn càng thêm tinh chuẩn.

Bộ Phương cũng không có ý tứ nhục nhã người, mà chỉ là động tác theo bản năng...

Bộ dạng mờ mịt của Bộ Phương làm cho người chung quanh cảm thấy bất đắc dĩ, Mộc tỷ thì có chút tức giận.

Nàng vốn không phải người dễ tức giận, có lẽ món ăn của nàng không vào được pháp nhãn của Bộ Phương, vì mỗi người có khẩu vị riêng, điểm ấy không trách Bộ Phương được, Mộc tỷ rất thấu tình đạt lý.

Bộ Phương phục hồi tinh thần lại, nghe tiểu cô nương Xà Nhân Tộc nói, khóe miệng giật giật, nhàn nhạt liếc tiểu cô nương Xà Nhân Tộc kia một cái, nói:

- Ta đương nhiên biết trù nghệ, ta cũng là một đầu bếp.

Thanh âm của Bộ Phương không lớn, nhưng trong nháy mắt làm cho toàn trường yên tĩnh trở lại, Vu Vân Bạch cảm giác thế giới của mình xem lại bị đổi mới lần nữa, thanh niên trước mắt là một đầu bếp?

Thế nhưng nếu ngươi là đầu bếp, tại sao lại chạy đến bộ lạc Xà Nhân trong Huyễn Hư Linh Trạch? Lão nương... không, bổn công tử vẫn cho rằng ngươi là mạo hiểm giả nha!

Đầu bếp không phải nên ở trong phòng bếp nấu ăn sao?

- A? Các hạ cũng là một đầu bếp sao? Hạnh ngộ, xem ra các hạ là cảm thấy bất mãn với món ăn tại hạ làm rồi.

Mộc tỷ sững sờ, sau đó sắc mặt ngưng trọng lên.

Nếu Bộ Phương là đầu bếp mà nói, như vậy hắn bắt bẻ món ăn cũng không có gì, vị giác của đầu bếp linh mẫn hơn người bình thường rất nhiều, muốn chinh phục người bình thường có lẽ rất dễ dàng, nhưng muốn chinh phục một đầu bếp… độ khó sẽ khá lớn.

Bộ Phương gật đầu, bưng canh cá nóng hổi, chậm rãi đi tới trước mặt nữ Xà Nhân xinh đẹp.

- Canh cá này tổng thể mà nói coi như được, từng trình tự làm đều rất tốt, nhưng chỉ có thể coi như phù hợp tiêu chuẩn, hơn nữa ngươi không nhận thức rõ ràng tính chất của cá, có cá thích hợp nấu canh, có cá lại không thích hợp nấu canh, bởi vì thịt cá bất đồng, nấu ra mùi vị cũng bất đồng.

Bộ Phương trịnh trọng đi tới trước mặt Mộc tỷ, nhịn không được giảng giải đánh giá.

- Cũng không phải nói con cá này không thể nấu canh, nhưng ngươi dùng thiếu rất nhiều gia vị trọng yếu, nếu như ngươi gia nhập một ít Xuân Dương Thảo chế biến, không chỉ có thể khiến cho mùi tanh của cá tan mất, hơn nữa còn có thể gia tăng chất thịt, nhưng mà ta muốn nói là, con cá này dùng để nấu canh thật quá lãng phí, coi như phơi khô nướng, mùi vị cũng ngon hơn nấu canh nhiều...

Bộ Phương lải nhải nói một tràng, làm cho tất cả mọi người ở đây nghe có chút đần độn, dù sao mọi người ở đây không phải đầu bếp, nghiên cứu món ăn không có đạt tới tình trạng khắc sâu như vậy, cái gì Xuân Dương Thảo, cái gì nắm giữ hỏa hầu, cái gì tính chất của cá… Bọn hắn không hiểu.

Nhưng đôi mắt của Mộc tỷ lại càng ngày càng sáng, bởi vì nàng phát hiện Bộ Phương nói đều là thật.

Chế biến cá béo này thành cá khô sau đó nướng, mùi vị sẽ ngon hơn canh cá nhiều lắm, về phần Xuân Dương Thảo... nàng lại có cái hiểu cái không.

Bộ Phương nói xong, liền khôi phục bộ dạng mặt không biểu tình, hắn vốn không thích nói nhiều, nhưng thời điểm đánh giá món ăn lại như hóa thành chuyên gia...

- Ngươi... Ngươi... Nói nhiều như vậy, có bản lĩnh ngươi nấu ra món ăn ngon hơn mẫu thân ta đi, ngươi chỉ phê bình món ăn của mẫu thân ta tính là bổn sự gì! Ngươi là người xấu!

Tiểu cô nương rất ủy khuất, thời điểm Bộ Phương đánh giá là không chút lưu tình, tiểu cô nương nghe được món ăn của mẫu thân bị hạ thấp như vậy, trong hốc mắt có nước mắt đảo quanh.

Mộc tỷ chứng kiến tiểu cô nương muốn khóc, vội vàng ôm tiểu cô nương an ủi.

- Tiểu ca kia nói đều rất đúng, trù nghệ của mẫu thân vốn có không gian tiến bộ rất lớn, hôm nay nghe được đánh giá, mẫu thân thu hoạch rất nhiều, con khóc cái gì, chúng ta còn phải cảm tạ tiểu ca mới đúng.

Mộc tỷ dở khóc dở cười vuốt cái mũi của tiểu nha đầu, nhẹ nói.

Tiểu cô nương lập tức ngừng khóc, chu miệng, hơi nức nở nhìn mẹ của mình.

Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên, tiểu cô nương này không khác tiểu cô nương nhân loại bao nhiêu, một lời không hợp sẽ khóc cho ngươi xem... Bất quá làm cho tiểu cô nương khóc, tóm lại chính là mình không đúng.

Bộ Phương trầm ngâm chốc lát, sau đó mở miệng nói:

- Như vậy đi, hiện tại còn sớm, hôm nay tại hạ liền nấu một món cá cho các vị nếm thử, hy vọng mọi người có thể ưa thích, coi như đền bù tổn thất vì ta mạo muội đánh giá món ăn.

Bộ Phương nói lại khiến cho người chung quanh kinh hô, nhân loại này... thật đúng là đầu bếp sao? Lại muốn mình tự tay xuống bếp?

Vu Vân Bạch trừng mắt, lòng không thể tưởng tượng nổi... Gia hỏa này không phải làm thật đó chứ? Nếu như nấu không thể ăn... sẽ bị vẽ mặt trần trụi a!

Mặc dù nhân loại và Xà Nhân có chút nguồn gốc, nhưng ai dám nói khẩu vị của hai tộc đều giống nhau.

Mộc tỷ kinh ngạc nhìn Bộ Phương, chứng kiến bộ dáng tự tin của hắn liền nói:

- Như vậy quá vinh hạnh, nơi này có bếp lò, tiểu ca cứ việc sử dụng.

Mộc tỷ rất xử lý bếp lò sạch sẽ, sau đó nhìn Bộ Phương.

Bộ Phương không có vội vã động thủ, hắn trước nhéo nhéo con cá béo, đây là một loại Linh Thú Ngư cấp một, rất mập.

Ăn qua thịt cá, trong lòng Bộ Phương đã có một ý nghĩ.

Loại cá này không thích hợp nấu canh, nhưng lại thích hợp một loại phương pháp chế biến khác, chính là... nướng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play