Khóe miệng đầu bếp Kim hơi nhếch lên, vẻ mặt đầy hưởng thụ lắng nghe tiếng kinh hô ở chung quanh, hắn có thể cảm nhận được tất cả ánh mắt đều tập trung trên người hắn, hắn chính là tiêu điểm của nơi đây.

Kỹ thuật dùng dao của hắn là đứng đầu ở Ngự Thiện Phòng, điểm ấy hắn cực kì tự tin, có lẽ kỹ năng xử lí thức ăn của hắn kém một chút so với các vị lão sư với mấy chục năm kinh nghiệm, nhưng kỹ thuật dùng dao của hắn lại thật sự đứng nhất ở Ngự Thiên Phòng.

Khi hắn thái xong một đĩa thịt bò bằng kỹ thuật dùng dao điêu luyện, ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện, khắp nơi vang lên âm thanh cảm thán kinh ngạc hết đợt này đến đợt khác, nhưng là... những tiêng hô đó không hề dành cho hắn.

Vẻ mặt hắn hơi cứng đờ, khẽ nhíu mày, cái đầu trọc dưới ánh mặt trời như phản xạ lại ánh nắng.

Hắn xoay chuyển tầm nhìn, liền phát hiện mọi người đang nhìn về phía một bệ bếp cách mình không xa, đúng là vị trí của Bộ lão bản mà hắn vẫn không thuận mắt từ nãy tới giờ.

Điều này làm cho sắc mặt của hắn càng thêm khó coi, trong lòng có chút khó chịu, bị chính kẻ mà mình không vừa mắt đoạt hết nổi bật, tâm tình tốt mới là lạ.

Cho nên hắn phải nhìn xem, Bộ lão bản này đã cướp đi phong thái của hắn như thế nào, phải biết rằng... Hắn còn có thêm một cái đầu trọc bóng lưỡng phản xạ ánh sáng giúp nổi bật thêm nữa!

Bộ Phương vỗ một chưởng lên trên bàn, thịt thà đồng loạt bay lên, Long Cốt Thái Đao trong tay vừa chuyển, làm một chiêu Đao Hoa cắt thẳng về phía miếng thịt đang bay giữa không trung, thịt này chỉ là thịt heo bình thường, cũng chẳng phải là thịt linh thú gì, đối với Long Cốt Thái Đao chém sắt như chém bùn mà nói, quả thực không cần quá sức.

Cho nên Long Cốt Thái Đao không ngừng xoay tròn, cắt khối thịt kia, ở trong mắt mọi người, khối thịt heo to đùng kia như bị đình chỉ giữa không trung, chậm rãi thu nhỏ lại.

Bộ Phương dùng một tay nâng một cái dĩa màu trắng lên, những miếng thịt heo được cắt xuống rơi vào dĩa một cách gọn gàng, bày biện chỉnh tể, như được tính toán kĩ lưỡng từ trước.

Thế nhưng nhìn bộ dáng thoải mái nhẹ nhàng kia của Bộ Phương, hiển nhiên đây chỉ là thực kỹ thuật dùng dao cơ bản.

Tất cả thịt heo đều bị Bộ Phương cắt thành từng mảnh, mỏng như cánh ve, từng đường gân thớ thịt bên trên được nhìn thấy hết sức rõ ràng.

Cắt xong thịt heo, Bộ Phương một bên huơ dao, một bên kéo trái cây, rau dưa về phía này, xắt hạt lựu toàn bộ, mà phương pháp xắt hạt lựu của hắn cũng hết sức kì lạ, trên cơ bản chẳng thèm phân biệt loại nào với loại nào, đều quăng hết lên không trung, xắt hết một lượt.

Long Cốt Thái Đao như một trận gió quét ngang qua, phảng phất có ám sắc lưu quang phát ra, những rau dưa trái cây đó đều là bị cắt xong, rơi rụng xuống, chồng chất ở một bên.

Vớt hết toàn bộ tôm vẫn đang còn tươi sống ra khỏi nước lạnh, Bộ Phương vân vê ngón tay, dao phay xẹt qua, lột sạch vỏ tôm, chỉ để lại thịt tôm màu xanh lá, một loạt động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, liền mạch đến độ người chung quanh không kịp nhìn kĩ, phương pháp xử lí thức ăn này hoàn toàn khiến người chung quanh phải kinh ngạc cảm thán.

Một thau tôm lớn không đến nửa nén hương thời gian đã xử lí xong, sau đó Bộ Phương cắt thịt tôm ra từng miếng nhỏ, cộng thêm một ít thịt vụn và rau dưa nữa, trộn chung lại với nhau.

Nguyên liệu nấu ăn hỗn hợp đủ loại màu sắc ở chung một chỗ, thập phần tươi đẹp mà bắt mắt, Bộ Phương vừa trộn đều vừa thêm vào một ít gia vị và nước tương, tuy còn chưa trải qua nấu nướng, nhưng hương thơm nhẹ nhàng đã tỏa ra.

Nơi xa, không ít người đều chăm quan sát vào động tác Bộ lão bản, bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của Bộ lão bản lúc nấu ăn, không nghĩ tới động tác lại tiêu sái như hoa rơi nước chảy đến vậy.

- Bộ lão bản muốn làm cái gì? Nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy xắt hạt lựu trộn lẫn lại với nhau... Là để làm nhân sao? Xíu Mại Hoàng Kim? Không đúng... nhân của Xíu Mại Hoàng Kim đâu phải là những nguyên liệu này.

Đám người Tiêu Tiểu Long nghi hoặc nói thầm, bọn họ hoàn toàn đoán không ra Bộ Phương rốt cuộc muốn làm cái gì.

Không chỉ là đám người Tiêu Tiểu Long, ngay cả rất nhiều đầu bếp ở đây cũng có chút không hiểu, nếu nói là làm nhân, thế miếng thịt mỏng như cánh ve ở bên cạnh kia là để làm gì?

Mọi người đều có chút mơ hồ, nhưng khán giả chung quanh lại là hoan hô không thôi, động tác xử lí nguyên liệu nấu ăn hết sức soái khí kia của Bộ Phương đã khiến bọn họ phải kinh diễm.

Hóa ra, đầu bếp lúc nghiêm túc lên thật sự rất tuấn tú!

Làm xong nhân, Bộ Phương dùng nước trong rửa tay cho sạch sẽ, ngón tay thon dài dính từng vệt nước cũng được một chiếc khăn khô lau chùi khô ráo, Bộ Phương lấy một túi bột mì ra, đây là thứ mà Bộ Phương yêu cầu tiểu thái giám tìm tới, bột mì chất lượng tốt nhất đế đô.

Tuy rằng không chuẩn bằng bột mì của hệ thống, nhưng Bộ Phương vê ngón tay, đưa lên mũi ngửi một lúc thì cũng tạm vừa lòng.

Chân khí tập trung tại đan điền, xoáy tròn rồi dâng lên, chân khí quẩn quanh nơi hai bàn tay hắn, sắc mặt Bộ Phương lập tức nghiêm túc hẳn lên, hắn đổ bột mì ra một cái chậu, thêm vào chút nước ấm, sau đó trộn đều, dưới chân khí hỗn tạp, bột mì nhanh chóng ngưng tụ lại một chỗ.

Phanh!

Lúc bột mì đã được nhào khá mịn, Bộ Phương đánh ra một chưởng, cục bột mì liền bay lên giữa không trung, Bộ Phương tùy tay vỗ tới, bang một tiếng, khối mì bị đập xuống.

Khối bột mì run lên, sau đó tiếp tục bay lên, lúc nó rơi xuống lần nữa, Bộ Phương lại dùng chân khí vây lấy, chém ra một chưởng.

Cứ như vậy, một khối bột mì bị Bộ Phương chụp lên chụp xuốn y hệt một quả bóng cao su, rơi xuống, lại bị chém cho bay lên, lại rơi xuống...

Tiêu Mông ngồi bên bàn tiệc cách đó không xa, ánh mắt nghiêm nghị hẳn lên, lấy tu vi của hắn tự nhiên là có thể nhìn ra được động tác của Bộ Phương, mỗi một chưởng của Bộ Phương, kỳ thật đều không chỉ là một chưởng đơn giản, một chưởng kia chém lên trên khối bột mì sẽ khiến nó run lên, trong nháy mắt một đợt sóng vô hình mãnh liệt xuyên qua, khiến cho toàn bộ khối mì đều rực rỡ hẳn lên.

Nói đơn giản một chút, đó là mỗi một lần Bộ Phương chém xuống, tương đương với việc làm mới khối bột mì từ trong ra ngoài lại một lần...

Đây là một loại kỹ xảo khống chế chân khí hết sức cao siêu, yêu cầu khống chế chân khí này cực kì nghiêm khắc, Tiêu Mông tự hỏi bản thân làm được như vậy thì phải trải qua bao nhiêu lần huấn luyện mới được đây.

Chiêu thức ấy của Bộ Phương khiến cho mọi người ở đây kinh hô lần thứ hai, thật sự quá hoa lệ, thật sự quá phong tao! 

Âu Dương Tiểu Nghệ cười nói:

- Không nghĩ tới xú lão bản ngày thường là một kẻ muộn tao như thế, lúc nấu ăn lại phong tao hoa lệ đến vậy! Ha ha ha!

Tiêu Yên Vũ cũng là che miệng cười, công nhận, nhớ tới Bộ Phương kia ngày thường đều là bộ dáng nghiêm túc muộn tao, bây giờ thấy hắn đứng trước bệ bếp dùng một chưởng chém bột lại phong tao đến vậy, nhịn không được muốn cười.

Bột cũng nhào thành cục luôn rồi... Món ăn mà Bộ Phương muốn làm cũng đã dần dần rõ ràng hơn. Chẳng lẽ là bánh bao? Hay là Xíu Mại Hoàng Kim kiểu mới?

Rất nhiều người đều là nghi hoặc trong lòng, suy đoán không ngừng, đồ ăn cần dùng đến bột có rất nhiều, nhưng rốt cuộc là món nào thì mọi người đểu thắc mắc, bởi vì nhìn cách Bộ Phương xử lí nhân, quả thực đoán không ra.

Nhồi bột xong, toàn bộ cục bột tỏa ra hơi nóng, đây là bị Bộ Phương dùng chân khí dẫn động, mỗi một lần đều là làm mới lại một lần, nhào trộn kịch liệt kia đủ khiến cho cục bột trở nên nóng phỏng tay.

Long Cốt Thái Đao xoay tròn, nhanh chóng cắt cục bột ra thành từng khối nhỏ, Bộ Phương đặt những khối bột đó qua một bên.

- Ngươi lại đây nhóm lửa, đun sôi nước trong nồi đi.

Bộ Phương vẫy tay với tiểu thái giám đang đứng ở kia, đôi mắt tiểu thái giám tràn ngập say mê, như thể bị sự phong tao của hắn làm cho chấn động.

Lúc này Bộ Phương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu nhìn bốn phía một chút.

Thức ăn của các đầu bếp chung quanh gần như đã hoàn thành, đang bắt đầu vào giai đoạn cuối cùng, hương khí của thức ăn bốc lên nồng đậm, quanh quẩn toàn bộ Thiên Huyền Môn, bầu trời Thiên Huyền Môn phảng phất trở nên mông lung mơ hồ, như thể hương khí đã tụ lại thành mây mù.

Một màn này thật khiến người ta cảm thấy chấn động, trăm năm khó gặp, nhiều đầu bếp nấu nướng cùng lúc như vậy, quy mô thật sự là quá lớn.

Bộ Phương thu hồi ánh mắt, không đi để ý tới việc hoàn thành món ăn của những người chung quanh nữa, ngón tay thon dài linh động của hắn run lên một chút, sau đó lấy một lát thịt heo mỏng như cánh ve lên, bỏ nhân đã được trộn đều vào bên trong, nặn thành một cục, sau đó lấy ra một khối bột nhỏ, dàn thật mỏng đều rồi bỏ khối thịt heo bọc nhân kia vào bên trong.

Bột được cuộn lại, nếp gấp tầng tầng lớp lớp ở trên mặt, uốn lượn như trăng non, tinh mỹ y hệt một tác phẩm nghệ thuật.

Sủi cảo trăng non, phương pháp làm sủi cảo kinh điển nhất, không sai, món ăn  mà Bộ Phương lựa chọn để chế tác chính là sủi cảo.

Không phải sủi cảo bình thường, mà là Bộ Phương dựa theo sủi cảo bảy màu được hệ thống khen thưởng gần đây nhất sửa chữa lại, thích hợp cho dân chúng quảng đại cùng nhau ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play