Sau khi Cơ Thành Tuyết rời đi, một bóng người phong trần mệt mỏi từ ngoài cửa chạy vào, sau lưng còn có hai người.

Bộ Phương liếc mắt nhìn sang, chính là ba sư đồ Nghê Nhan, trong tay Nghê Nhan thận trọng bưng một cái hộp gỗ, dùng chân khí bao phủ lại, phòng ngừa khí lạnh tiến vào làm lạnh món ăn, từ đó ảnh hưởng tới mùi vị.

- Bộ lão bản, ta đã nấu xong món ăn, ngươi tới nếm thử, nhìn xem có hài lòng hay không!

Nghê Nhan rất tự tin, đôi mắt nàng híp lại giống như ngàn hoa đang nở.

Bộ Phương ồ một tiếng, không nghĩ tới Nghê Nhan thật sự mang món ăn tới đây.

Hiện tại cũng không có khách hàng, Bộ Phương rất hăng hái, cho nên hắn ngồi lên ghế, ý bảo Nghê Nhan lấy món ăn ra cho hắn xem.

Vũ Vương vừa ăn thịt uống rượu, cũng thấy được ba sư đồ Nghê Nhan, hắn vô cùng kinh ngạc, bởi vì hắn nhận ra Nghê Nhan, dù sao nữ nhân này tối hôm qua làm ra động tĩnh không nhỏ.

Nữ Chiến Thánh tính tình nóng nảy lại chạy tới tiểu điếm của Bộ lão bản? Lẽ nào cùng một phe với Bộ lão bản?

Bộ Phương mới không có quản nhiều như vậy, hắn có phần chờ mong món ăn của Nghê Nhan, nghe nói đối phương là đệ nhất đại trù Thiên Cơ tông, món ăn có thể chinh phục người Thiên Cơ tông, có thể chinh phục nhiều người như vậy, ít nhất nói rõ nữ nhân này có trù nghệ không quá kém.

Nghê Nhan đặt cái hộp lên bàn, sau đó thu hồi chân khí, mở hộp ra, mùi thức ăn nồng đậm bay ra khỏi hộp và lan tỏa khắp phòng.

Bộ Phương hít sâu một hơi, cau mày, hơi gật đầu, chỉ cần từ mùi thơm này là có thể nhận ra, Nghê Nhan nấu món này có mùi vị rất tốt, thậm chí mùi thơm này có thể làm cho Bộ Phương sinh ra hứng thú muốn ăn.

Thời điểm Nghê Nhan lấy món ăn ra, Bộ Phương híp mắt nhìn cái, ngẩng đầu nhìn Nghê Nhan.

Đây là món ăn khác lạ, rất hiển nhiên, Nghê Nhan đã hạ công phu rất lớn vào món ăn này.

Một quả thực lớn như nắm đấm, vỏ trái cây giống như có lửa, thậm chí trên đó còn có hỏa diễm đang bốc cháy, trái cây kia bị Nghê Nhan cắt ra, bào đi phần thịt quả, thay vào đó là  từng hạt gạo giống như vàng, hạt gạo còn mang theo một mùi hương, hương vị đặc biệt nồng nặc, còn tỏa ra khói nóng.

- Món ăn này tên gọi là gì?

Bộ Phương ngủi mùi thức ăn, hỏi.

- Hỏa thụ nở hoa, đây là món ăn ta sở trường nhất, cũng là món ăn ta khống chế linh khí ổn định nhất, món ăn này có thể chứa đựng ba thành linh khí.

Nghê Nhan nghiêm túc giới thiệu.

Đây là một món ăn ẩn chứa linh khí, Bộ Phương hơi coi trọng, bởi vì... món ăn này rất giống món ăn của hắn, không chỉ có vị đạo đặc biệt, còn có thể ẩn chứa linh khí.

Bộ Phương lấy ra một cái muỗng, nhẹ nhàng múc hạt gạo như vàng, đây không phải là cơm chiên trứng, thế nhưng lại tỏa ra mùi vị giống cơm trứng chiên do Bộ Phương nấu.

Mùi thơm của nó còn ẩn chứa mùi trái cây, còn có vị chua đặc biệt của tương.

Sau khi đưa gạo vào trong miệng, gạo này thơm nức mũi, hơn nữa vô cùng co giãn, giống như đang ăn đường mềm, rất mềm rất giòn, khi cắn rất có cảm xúc, hơn nữa còn có mùi vị đặc biệt.

Vị đạo cũng không tệ, xen lẫn thịt quả và tương lập tức bao phủ khoang miệng.

- Không tệ.

Đôi mắt Bộ Phương sáng lên, hắn lại ăn thêm hai muỗng, thưởng thức một lúc mới tán dương.

Món Hỏa thụ nở hoa quả thật không tệ, tuy rằng ẩn chứa linh khí còn thấp, còn thấp hơn cơm trứng chiên của hắn một ít, thế nhưng mùi vị lại rất ngon.

- Ta chọn trái cây là linh quả nhị phẩm, Hỏa Linh quả, thịt và vỏ quả có màu sắc giống nhau, nhưng mùi vị giao thoa rất hài hòa, chua xót lại ngon miệng, ẩn chứa linh khí, gạo hoàng kim này ta dùng mật ong ngâm qua, đồng thời nấu chung với thịt quả cùng tương, dùng linh quả bao gạo lại, trải qua qua một đoạn thời gian chưng nấu, mới hoàn thành món hỏa thụ nở hoa.

Nghê Nhan có phần tự hào.

Bộ Phương đưa ra yêu cầu của hắn, nàng muốn dùng món này chinh phục Bộ Phương.

Nhưng mà sau một khắc, đắc ý trên mặt nàng cứng lại.

Bộ Phương sờ sờ cằm, liếc nàng, nói rằng:

- Mùi vị món ăn của ngươi không tệ lắm, vị cũng hết sức đặc biệt, thế nhưng rất nhiều địa phương còn có tỳ vết... Ngươi dùng Hỏa Linh quả bao phủ gạo hoàng kim, tiến hành chưng nấu, phải nắm chắc thời gian chưng nấu rất tốt, hơn nữa còn phải bảo đảm mật bám vào từng hạt gạo, rất hiển nhiên, khi ngươi tiến hành canh thời gian đã xuất hiện sơ hở.

Bộ Phương bắt đầu đánh giá, hắn không chút lưu  tình, riêng Nghê Nhan cũng không biết, thì ra trong món ăn của nàng còn tồn tại nhiều sơ sót như thế.

- Nếu ta khống chế tốt linh khí, nếu có thể để độ dày linh khí lại cao một chút, món ăn này nhất định sẽ rất ngon!

Nghê Nhan có phần không phục nói.

Bộ Phương nhìn nàng, nhàn nhạt trả lời:

- Linh khí cũng không thể hoàn toàn quyết định mùi vị món ăn, lẽ nào không có linh khí, thì nấu không ra món ăn ngon? Điều này không phù hợp với quan điểm của đầu bếp.

Đường Ngâm và Lục Tiểu Tiểu trợn mắt há hốc mồm đứng sau lưng Nghê Nhan, gương mặt hai người đầy kinh ngạc.

Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy tài nấu ăn của sư phụ bị người ta vạch ra nhiều thiếu sót như thế... Không hổ là tiền bối!

- Cho nên ta kiến nghị ngươi nên bắt đầu từ món ăn cơ bản, khi ngươi có thể đem nguyên liệu rất bình thường, không cần linh khí lại có thể thỏa mãn rất nhiều người, như vậy đã nói rõ ngươi tiến bộ.

Đây là Bộ Phương kiến nghị với Nghê Nhan, Nghê Nhan cũng suy nghĩ thật lâu.

...

Đêm tối phủ xuống, tuyết lớn đã dừng lại, chỉ còn gió lạnh gào thét lúc ban đêm, gợi lên chung quanh vắng vẻ.

Cuối cùng Bộ Phương vẫn không dạy bảo Nghê Nhan phương thức nấu món ăn linh khí, mà là bảo nàng mỗi ngày đều luyện tập nấu món ăn không cần linh khí gia trì, đợi đến khi nào nàng hài lòng, lại tiếp tục tới tìm hắn.

Ngọn đèn nhà bếp ấm áp, Bộ Phương thận trọng luyện tập xào nấu dược thiện, bởi vì Tiếu Nhạc cho hắn chỉ có một phần nguyên liệu nấu ăn, không nắm chặt mười phần, Bộ Phương cũng không dám dễ dàng hạ thủ, dù sao cho dù là hắn cũng có thời điểm phạm sai lầm.

Khói nóng bay lên, tràn ngập trong phòng bếp, hương vị bào ngư và mùi thuốc hòa vào nhau.

Một đêm này trôi qua theo thời gian xào nấu dược thiện...

Ngày thứ hai, Bộ Phương dậy từ sáng sớm, bắt đầu luyện tập bắc đẩu chạm trổ, hắn mỗi ngày đều hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện, bởi vì Bộ Phương rõ ràng, bất cứ thành công nào cũng cần nỗ lực vượt qua người thường, muốn trở thành trù thần đứng ở đỉnh phong dị giới, không thể chỉ nói trên miệng là được.

Mở cửa hàng, đến khi kết thúc, buổi tối, Bộ Phương lại luyện tập linh dược thiện.

Rốt cục, trong luyện tập như thế, ngày thứ ba, vào một ngày này, Bộ Phương bắt đầu dùng nguyên liệu chính thức nấu linh dược thiện.

Xào nấu linh dược thiện có thể chữa khỏi tổn thương tinh thần.

Tiếu phủ, Tiếu Mông đột nhiên nhận được tam hoàng tử mời, dường như à phải thương lượng đại sự gì đó, hôm nay đế đô bấp bênh, Tiếu Mông cũng không dám chậm trễ, hắn rời khỏi Tiếu phủ, đi đến nhà tam hoàng tử.

Sau khi Tiếu Mông rời đi không lâu, Tiếu Nhạc mang hắc sa đấu lạp dẫn theo trường kiếm, đứng ngạo nghễ trong gió tuyết, ánh mắt nhìn thẳng Tiếu phủ nguy nga.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play