Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong lập tức bị hù dọa bối rối .
Thấy Huyền Lăng Thương không nói một lời liền đi ra khỏi nhà , Huyền Lăng Phong lập tức cuống quít đuổi theo.
"Hoàng huynh, đợi đệ đã . . ."
Nghe thấy Huyền Lăng Phong nói như vậy, lại thêm dáng vẻ bối rối , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền đắc ý không thôi.
Hừ hừ!
Cái gì là tự làm bậy, không thể sống! ?
Muốn giả làm ma quỉ hù dọa nàng! ?
Hiện tại, Huyền Lăng Phong là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo .
Nghĩ tới đây, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bĩu một cái, trên mặt càng là đầy vẻn đắc ý .
Tuy nhiên, đúng vào lúc Đồng Nhạc Nhạc đắc ý cười trộm , Huyền Lăng Thương vốn đã ra đến ngoài sân đột nhiên xoay người lại, huyết mâu động lòng người sắc bén kia liền chiếu thẳng tắp tới chỗ nàng .
Ngay lúc tiếp xúc với ánh mắt sắc bén sâu thăm thẳm kia của Huyền Lăng Thương , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật thột một cái.
Sau đó nụ cười trên mặt, lập tức cứng đờ.
Dù sao, nàng căn bản chưa từng nghĩ đến, Huyền Lăng Thương đã xoay người rời khỏi đây lại đột nhiên quay lại nhìn về phía nàng.
Điểm chết người chính là, giờ phút này nàng lại đang đắc ý cười đây!
Mặc dù, nụ cười đó nàng đã một mực kiềm chế được, chỉ là, thông minh như Huyền Lăng Thương, thì làm thế nào mà không phát hiện ra cái gì! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc càng là sợ đến mồ hôi lạnh đầm đía như tắm, hai chân bủn rủn, chỉ còn thiếu nước không có mềm nhũn quỳ xuống đi.
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc bị Huyền Lăng Thương nhìn thẳng vào đến lòng dạ rối bời, lại thấy Huyền Lăng Thương chỉ là trầm lặng không nói mà thu hồi ánh mắt, sau đó đi thẳng về phía trước .
Phảng phất một cái liếc mắt nhẹ nhàng vừa rồi kia, chỉ là cử chỉ vô ý.
Chỉ là, thật sự chỉ là vô ý sao! ?
Đồng Nhạc Nhạc không biết được rồi. . .
. . .
Bởi vì tối hôm qua Huyền Lăng Thương quay đầu lại liếc mắt trước khi rời đi, làm cho Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mất ngủ suốt một đêm, như thể sợ hãi Huyền Lăng Thương ngày hôm sau sẽ tìm nàng tính sổ .
Ai biết, hôm sau, vào lúc Đồng Nhạc Nhạc phát run lẩy bẩy đi tới điện Dưỡng Tâm hầu hạ Huyền Lăng Thương rời long sàng thay quần áo , Huyền Lăng Thương lại giống hệt như dĩ vãng , trầm lặng ít nói, phảng phất chuyện tối ngày hôm qua, dường như hắn không hiểu rõ tình hình chút nào.
Thấy Huyền Lăng Thương không nói gì thêm, Nhạc Đồng Đồng không biết chuyện hắn liếc mắt tối hôm qua lúc rời đi có vẻ có lẽ là vô ý, biết nàng là cố ý diễn trò hay là do mặt khác. Tóm lại, Huyền Lăng Thương không nói lời nào, liền tỏ vẻ như chuyện cũng đã qua.
Nghĩ tới đây, hòn đá vốn đè nặng trĩu trong tim Đồng Nhạc Nhạc, rốt cục cũng rơi xuống.
Mấy ngày này, Huyền Lăng Thương không biết dặn dò Lan Lăng Thiệu Giác đi làm cái gì, cho nên mấy ngày này, Lan Lăng Thiệu Giác cũng không thấy vào cung .
Tuy là như thế, Đồng Nhạc Nhạc mỗi ngày hễ có một lúc nào rảnh, liền lấy ra cây đàn cổ mà Lan Lăng Thiệu Giác đưa cho mình, rồi chăm chú tự mình luyện tập.
Có lẽ là Lan Lăng Thiệu Giác dạy thật là tốt, có lẽ tư chất của nàng cũng không kém. Khi thời gian một tháng trôi qua , bản thân Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được chính mình đàn cũng không quá tệ.
Chỉ là, chút tài đánh đàn đó của nàng, đương nhiên là vô phương so sánh cùng tài đánh đàn xuất chúng như Lan Lăng Thiệu Giác .
Nháy mắt thời gian lại trôi qua hơn mười ngày .
Mấy ngày này, chuyện mọi người thảo luận nhiều nhất, là đại hội thi tài tổ chức mỗi năm một lần ở Kinh thành .
Nghe nói, đại hội thi tài này đều là do các thiếu nữ không quá mười tám tuổi, chưa lập gia đình, có tài nghệ tham gia.
Phần thưởng phong phú, nhưng mà cái đó chỉ là hàng thứ yếu .
Quan trọng nhất là, những thiếu nữ tự nhận có tài nghệ này, lại đúng vào lúc này khoe ra sở trường, ngoài việc thu được mỹ danh ra, còn có thể tìm được lang quân như ý.
Dù sao, đại hội thi tài hàng năm đều hấp dẫn rất nhiều hoàng tôn quý tộc đến đây, những đại nhân vật có tài có thế đến đây.
Nghe mọi người mỗi ngày thảo luận chuyện này nhiều nhất, Đồng Nhạc Nhạc liền có hứng thú về lần đại hội thi tài này.
Dù sao mỗi ngày đều sống ở bên trong hoàng cung, kỳ thật có lẽ rất khó chịu.
Đặc biệt, tại triều đại này, không thể so với thời hiện đại, cũng không có giải trí gì.
Có một đại hội thi tài ít gặp, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên có hứng thú đi đến đó.
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền đã hẹn rõ ràng với Tiểu Quế Tử và Tiểu Nhạc Tử, vào ngày có đại hội thi tài sẽ cũng nhau nghỉ ngơi, ra ngoài Kinh thành ngắm nghía đại hội thi tài kia, nhân thể đi xem náo nhiệt.
Đối với đề nghị của Đồng Nhạc Nhạc , Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử tự nhiên không có dị nghị.
Kết quả là, vào ngày đại hội thi tài này, Đồng Nhạc Nhạc liền dậy thật sớm , sau đó đi theo hai người Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử, cùng nhau đi ra ngoài cung.
. . .
Hôm nay trời đẹp, bầu trời cao vạn dặm, ánh mặt trời quyến rũ, gió thu phe phẩy, là một hôm phi thường thích hợp xuất hành du ngoạn .
Có lẽ hôm nay là đại hội thi tài Kinh thành mỗi năm một lần, cho nên, khi Đồng Nhạc Nhạc bọn họ đi tới phố lớn Kinh thành, đưa mắt nhìn khắp một vòng, chỉ thấy trên con đường cái lớn như thế, người đến người đi, ngựa xe như nước, dòng người ước chừng gấp vài lần so với mọi khi!
Hai bên con đường , cửa hàng san sát, hàng trà quán rượu, tơ lụa phường, hàng son phấn, có đủ mọi thứ.
Hơn nữa hai bên phố lớn, vẫn còn mở được không ít quán nhỏ, có hàng trái cây, có nơi bán mứt quả, có chỗ bán Chủy Thủ vũ khí lợi hại. . .
Từ quán nhỏ bán cháo miến ở một bên, giờ phút này đang bay tới từng đợt mùi thơm làm cho người ta thèm nhỏ dãi .
Đồng Nhạc Nhạc bọn họ để dậy sớm , liền chưa từng ăn điểm tâm sáng. Giờ phút này, ngửi thấy được mùi vị cháo miến thơm ngào ngạt này, đã sớm bụng đói bồn chồn .
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc bọn họ liền ăn chút gì ở một quán nhỏ bên đường, rồi mới đứng dậy. Cả ba đi theo dòng người, hướng tới địa điểm tổ chức đại hội thi tài .
Năm nay không giống với năm trước, chỗ tổ chức đại hội thi tài chính là ở bên trong một nhà Ca Vũ Phường .
Hồng Tụ Phường chính là Ca Vũ Phường số một số hai ở Kinh thành, diện tích khá lớn , tổng cộng có ba tầng .
Bình thường bên trong Ca Vũ Phường , đều là chiêu đãi một chút khách quý có quyền thế , vào cửa sẽ thu phí.
Nhưng mà hôm nay chính là đại hội thi tài mỗi năm một lần, khắp nơi đua nhau đến đây tán thưởng đại hội thi tài .
Để càng đánh bóng danh tiếng Ca Vũ Phường của mình hơn, hôm nay lão bản Hồng Tụ Phường liền miễn tất cả tiền vé vào cửa. Chỉ là tiêu phí ở bên trong, so với ngày thưòng lui tới thì đắt gấp đôi. . .
Đồng Nhạc Nhạc hiện tại là một kẻ nghèo rớt mồng tơi , trên người tiền tiêu vặt cũng không có. Vừa rồi ăn bữa sáng, vẫn do Tiểu Lô Tử bọn họ mời thôi.
May là vào cửa Hồng Tụ Phường không cần trả phí , Đồng Nhạc Nhạc bọn họ vừa lúc đến tham gia náo nhiệt.
Đến khi ba người Đồng Nhạc Nhạc bọn họ đi tới Hồng Tụ Phường , đưa mắt nhìn khắp một vòng, chỉ thấy bên trong Hồng Tụ Phường đã sớm kín người hết chỗ .
Lúc Đồng Nhạc Nhạc bọn họ thật vất vả chen chúc đến vị trí ở lầu ba, đã sớm mệt thở hổn hà hổn hển .
Y phục trên người cũng nhăn nhúm nhàu nhịa, xộc xệch không thôi.
Nhưng mà Đồng Nhạc Nhạc bọn họ cũng không quan tâm.
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc bọn họ đi tới chính là trên lầu ba , vị trí này có tầm nhìn phi thường tốt.
Bởi vì Hồng Tụ phường có tổng cộng ba lầu, mà giữa lầu hai và lầu ba là khoảng trống, cho nên, từ lầu ba cúi đầu nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn toàn trường rõ ràng.
Còn lần này cuộc biểu diễn tài nghệ ở Hồng Tụ phường, được tiến hành trên mặt vũ đài ở chính giữa lầu một .
Giờ phút này, đã thấy phía dưới lầu một sớm đầy ắp người, còn có một dãy các cô nương ăn mặc trang điểm xinh đẹp đang xếp hàng rút thăm thứ tự biểu diễn!
Đồng Nhạc Nhạc đứng phía trên lầu ba, đầu tiên là nhìn một chút tình huống dưới lầu một, thấy hội tranh tài còn chưa bắt đầu, liền từ từ quan sát Hồng Tụ phường.
Dù sao, loại ca múa phường này, nàng vẫn là lần đầu tiên tới đây!
Phóng mắt nhìn xa, bên trong Hồng Tụ phường, rường cột chạm trổ, lụa đỏ tung bay, sàn lát đá xanh, bàn ghế bằng gỗ lê khắc hoa văn tinh xảo. . .
Không hổ là ca múa phường nhất nhì trong kinh thành, trang trí bày biện bên trong thật không tệ. Trong nét cổ xưa lại mang theo vẻ xa hoa, giữa xa hoa lại là thanh nhã!
Đặc biệt nhất là lầu hai, không giống với lầu một và lầu ba.
Ở lầu hai xắp xếp một loạt nhã gian, màn che rũ màu vàng kim, khiến cho người ngồi ở bên trong nhã gian có thể nhìn rõ ràng hoàn cảnh bên ngoài, nhưng mà người phía ngoài lại không thấy rõ tình huống bên trong đó.
Đồng Nhạc Nhạc vừa quan sát lầu hai bên kia, chợt, ở phương hướng bậc thang lầu hai, một đạo bóng dáng quen thuộc liền xuất hiện trong tầm mắt mình. . .
Chỉ thấy thiếu niên mặc trên người một bộ cẩm bào tơ lụa Thiên Tàm Ti màu xanh lam , lưng thắt Kim Yêu Đái ( dây đai màu vàng), phối hợp với một khối Dương Chi ngọc thượng đẳng màu tím .
Trên đầu đội kim quan màu đen, càng tôn lên thần thái xinh đẹp của thiếu niên, sang trọng phi phàm!
Giờ phút này trên tay thiếu niên đang cầm một chiếc ngọc phiến ( quạt ngọc) màu trắng, cứ như vậy phe phẩy qua lại. Vừa nhìn thiếu niên này, liền biết là người không phú thì quý!
Mà người này, không ai khác, chính là Hỗn Thế tiểu Ma vương Huyền Lăng Phong nhiều ngày không thấy đây mà!
Kể từ sự kiện giả làm ma quỷ lần đó, mặc dù Huyền Lăng Phong không bị Huyền Lăng Thương mạnh mẽ giáo huấn một bữa. Nhưng mà, Huyền Lăng Thương càng im lặng, ngược lại Huyền Lăng Phong càng sợ.
Vì vậy, mấy ngày nay, cũng không dám vào cung, mà ngoan ngoãn sống trong Vương phủ.
Không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy Huyền Lăng Phong ở chỗ này, thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu được.
Ngày náo nhiệt như vậy, như thế nào Huyền Lăng Phong nhịn được mà sống ở trong phủ chứ! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc hiểu rõ.
Thấy Huyền Lăng Phong sau khi lên lầu, đã có người nghênh đón đến một nhã gian lầu hai.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền thu hồi ánh mắt.
Vừa đúng lúc này, tiếng người vốn đang sôi trào trong Hồng Tụ phường lại đột nhiên vang lên một trận âm thanh lanh lảnh của tiếng gõ chiêng.
Theo tiếng gõ chiêng lanh lảnh vang lên, Hồng Tụ phường vốn đang còn sôi động không dứt, lập tức trở nên yên lặng như tờ.
Ánh mắt của mọi người đồng thời rơi vào vũ đài ở chính giữa lầu một.
Chỉ thấy giờ phút này, một người nữ nhân tuổi ước chừng khoảng ba mươi mấy mặc bộ váy dài màu đỏ, trang điểm đẹp đẽ , nàng lắc lắc vòng hông to như thùng đi lên vũ đài.
Nhìn dáng điệu nữ nhân ăn mặc như thế, nghĩ đến chính là Mị Cô -người có khả năng quyết định của Hồng Tụ phường .
Trước khi đi tới Hồng Tụ phường , Đồng Nhạc Nhạc đã sớm nghe nói, Hồng Tụ phường là phường ca múa nhất nhì trong kinh thành, chỉ là lão bản chân chính phía sau màn không ai biết được.
Có người từng nói, lão bản phía sau màn của Hồng Tụ phường, là một lão đầu tuổi đã hơn thất tuần ( 70).
Lại có người nói, lão bản phía sau màn của Hồng Tụ phường, là một nam tử tuấn mỹ tuổi còn trẻ.
Chẳng qua là, rốt cuộc lão bản phía sau màn Hồng Tụ phường là người nào, lại không ai biết được.
Giờ phút này, chỉ thấy sau khi Mị Cô đi lên đài, nói một đôi câu mở màn, sau đó lại nói người thắng lấy được những phần thưởng phong phú thế nào. Tiếp theo, cuộc so tài nghệ một năm một lần, liền bắt đầu!
Chỉ thấy người thứ nhất ra sân, là cô gái chừng mười bảy tuổi.
Cô gái mặc trên người một bộ quần áo tơ lụa mỏng màu đỏ , thu hút được sự kinh ngạc lẫn hâm mộ!
Cô gái biểu diễn chính là nhảy múa.
Chỉ thấy vóc người cô gái thướt tha, mặt mũi tinh xảo xinh xắn đẹp đẽ.
Điệu múa kia càng khá, dáng điệu uyển chuyển mềm mại, đường cong thân thể tựa rồng lượn, làm cho mọi người dưới đài càng vang lên các loại kêu thét, kinh ngạc xen lẫn hâm mộ si mê. . .
Đồng Nhạc Nhạc bọn họ đứng ở trên lầu ba , chứng kiến thiếu nữ múa dưới đài thì cũng giống như mọi người, không ngừng kêu lên vỗ tay.
Bốn phía, thỉnh thoảng bay xuống hoa tươi linh tinh các loại để bày tỏ khích lệ ủng hộ.
- Thiếu nữ này múa thật không tệ. . .
- Đúng vậy, thật là đẹp mắt. . .
Bọn Đồng Nhạc Nhạc vừa xem biểu diễn, lại vừa trò chuyện.
Sau khi thiếu nữ múa xong, người thứ hai ra sân, là một thiếu nữ mặc y phục màu hồng lục.
Chỉ thấy cô gái hát một bài "núi cao bướm lượn", tiếng đàn dập dìu, lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục, khiến cho người nghe như mê như say.
Lại thêm khuôn mặt trang điểm thanh lịch tinh tế kia, cũng làm cho người ngắm nhìn vô cùng thích thú.
Nhìn từng thiếu nữ một lần lượt ra sân, không ngừng biểu diễn tài nghệ đặc sắc, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi khen ngợi.
Không nghĩ tới những thiếu nữa cổ đại này tài nghệ khá như vậy, quả thực là tàng long ngọa hổ nha!
Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc cùng bọn Tiểu Lô Tử vẫn xem diễn, đói bụng thì ra bên ngoài mua chút điểm tâm trở lại ăn.
Thời gian một ngày, đã nháy mắt trôi qua.
Đợi biểu diễn xong, đã là khá muộn.
Nhìn xong cuộc thi tài nghệ đặc sắc như vậy, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ kích động vô cùng, cũng có chút dự tính.
Chẳng qua là, nhìn sắc trời bên ngoài, mặt trời đã chuyển về hường tây.
Suy nghĩ đến cửa cung sắp đóng, Đồng Nhạc Nhạc cùng hai người bọn Tiểu Lô Tử lập tức bối rối vội vàng rời khỏi Hồng Tụ phường, tính toán hồi cung nhanh lên một chút.
Bằng không, tối nay bọn họ phải ở đầu đường xó chợ.
Trong lòng suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc đi trước làm gương, chạy ra phía ngoài Hồng Tụ phường.
Chỉ thấy mới vừa rồi người bên trong Hồng Tụ phường xem náo nhiệt, giờ phút này đang chậm chậm tản đi.
Bên ngoài trong nháy mắt cuồn cuộn người, mọi người đều đổ xô ra đường.
Đồng Nhạc Nhạc chỉ lo chạy ra bên ngoài trước, ai biết, sau khi nàng đi ra ngoài, lại bị đám người chia tách nàng ra khỏi bọn Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử .
Thấy sau lưng không thấy bóng dáng của bọn Tiểu Lô Tử, Đồng Nhạc Nhạc nhất thời chau mày.
Trong lòng suy nghĩ, bọn họ chắc là bị chen lui về phía sau, liền dự định đợi ở cửa Hồng Tụ phường, chờ bọn hắn ra ngoài cùng nhau hồi cung.
Ai ngờ, Đồng Nhạc Nhạc đứng hồi lâu ở bên ngoài Hồng Tụ phường, lại không đợi được bọn Tiểu Lô Tử, ngược lại còn thấy kẻ nàng không muốn nhìn thấy nhất Hỗn Thế tiểu Ma vương Huyền Lăng Phong.
Thấy Huyền Lăng Phong cũng theo dòng người từ từ đi ra, Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay lưng lại trốn đi, không muốn để cho hắn thấy.
Dù sao, mỗi lần gặp phải Huyền Lăng Phong đều có chuyện, hiện giờ thời gian đã không còn sớm, nàng mới không cần cùng hắn gây thêm chuyện gì nữa.
Đồng Nhạc Nhạc vừa nghĩ, vừa xoay người lại, chẳng qua là đuôi mắt vẫn lưu ý đến Huyền Lăng Phong bên kia.
Chỉ thấy Huyền Lăng Phong giờ phút này, một tay đang phe phẩy Bạch Ngọc Phiến, sau lưng mang theo Tiểu Kính Tử ăn mặc trong trang phục tiểu đồng, cứ như vậy nghênh ngang đi ra.
Vừa đi, miệng vừa lẩm bẩm.
" Cuộc so tài nghệ năm nay thật là bình thường, còn không đẹp mắt bằng năm trước . . ."
"Ha hả, đó là bởi vì gia nhìn quen những thứ này thôi. . ."
Theo lời nói của Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng Phong cùng Tiểu Kính Tử đã đi qua phía sau lưng Đồng Nhạc Nhạc đi tới, cũng không chú ý chút nào tới sự tồn tại của Đồng Nhạc Nhạc.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tính tiếp tục chờ hai người Tiểu Lô Tử bọn họ ra ngoài.
Vậy mà, vừa lúc đó, Đồng Nhạc Nhạc lại bị người khác hung hăng húc vào .
Chuyện đột nhiên phát sinh, Đồng Nhạc Nhạc liền bị đụng vào người kia phải lảo đảo vài bước, chỉ còn thiếu nước không có té lăn trên đất .
Trên vai truyền đến một hồi đau đớn kịch liệt, khiến cho hàng mi Đồng Nhạc Nhạc cau lại. Còn chưa nhìn rõ người đụng vào nàng là ai, trên đỉnh đầu liền lập tức truyền đến một tràng tiếng nói hung ác thô bạo.
"Cái tên tiểu tử thúi nhà ngươi này, đi không nhìn đường sao! ? Ngươi là muốn tìm đường chết đúng không! ?"
Nghe thấy âm thanh hung ác, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng một đám hỏa xoẹt một tiếng bộc phát .
Lần đầu tiên nhìn thấy có kẻ đụng người mà vẫn còn hung ác như thế. Là nhìn thấy nàng dễ dàng ức hiếp sao! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên ngẩng đầu, liền tính toán mắng lại người đụng vào nàng, tỏ vẻ nàng không phải dễ bắt nạt!
Ai biết, Đồng Nhạc Nhạc vừa ngẩng đầu lên, sau khi thấy người đàn ông vạm vỡ đứng ở trước mặt nàng , thì lập tức sợ đến tất cả tức giận đều tan theo mây khói.
Chỉ thấy, người đàn ông vạm vỡ mà nàng đứng trước hắn, tứ chi phát triển, cơ thể vững chắc, da ngăm đen, mặc một bộ trang phục vải bình dân, vừa nhìn liền biết là loại lưu manh ác bá .
Gương mặt với diện mạo xấu xí kia, để lộ ra ánh mắt hung ác, vừa nhìn là biết dạng lưu manh không dễ chọc.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc vốn muốn thốt ra tiếng mắng, lập tức nuốt lại trong bụng .
Tuy nói, nàng cũng là một người không dễ bị ức hiếp, nhưng nàng càng hiểu được kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!
Dù sao, người đàn ông vạm vỡ trước mắt này , nàng đứng chung một chỗ cùng hắn thì cũng chỉ cao đến lồng ngực của hắn.
Hơn nữa không biết là vô tình hay cố ý mà đầu cơ ngực của hắn không ngừng rung lên rung lên, nhìn thấy liền làm cho người ta sợ hết hồn hết vía.
Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc dời ánh mắt đi xuống rơi tại nắm tay xiết chặt của gã kia , trong lòng cả kinh, lập tức thầm mắng.
Trời ạ, đây là nắm đấm tay sao! ? Ước chừng to bằng đầu của nàng a.
Nếu như bị gã vạm vỡ này nện một quyền vào đầu . . .
Chỉ là ngẫm lại, Đồng Nhạc Nhạc cũng không nhịn được mà lạnh sống lưng rùng mình kịch liệt.
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc sinh ra e ngại , gã to con phảng phất nhận thấy được Đồng Nhạc Nhạc có ý sợ hãi, khóe miệng cong lên một cái, một nụ cười khinh miệt không che giấu chút nào càng lộ rõ trên mặt hắn.
Bị gã đô con dùng ánh mắt khinh miệt như thế mà cười nhạo, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc mặc dù tức giận vô cùng, hận không thể một quyền vào đầu hắn, đập vỡ gương mặt cười nhạo kia .
Chỉ là, ảo tưởng rất hảo đẹp nhưng thực tế rất tàn khốc.
Đồng Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn một chút chính mình xiết chặt đấm tay nhỏ, nhìn lại người ta nấm tay đại, lập tức rơi lệ.
Ô ô ô. . .
Trong lòng đang nghĩ ngợi, chỉ thấy một nam nhân cao lớn khác ở bên cạnh mở miệng nói
"Lão đại, đừng lãng phí thời gian cùng tiểu tử thúi này ở chỗ này , chúng ta chạy mau đi bắt cá lớn !"
Nghe được lời nam nhân đã nói như vậy, gương mặt gã vạm vỡ khựng lại, lập tức ánh mắt quét một vòng, liền rơi vào một người cách đó không xa.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhìn theo ánh mắt gã to con kia, quay lại phía sau nàng nhìn lại.
Chỉ thấy tại cách đó không xa, hai đạo bóng dáng đang đi tới một con hẻm nhỏ vắng người .
Thấy bóng dáng màu xanh da trời quen thuộc kia, còn một bộ trang phục đầy vẻ khoe khoang kia. Đồng Nhạc Nhạc liếc mắt liền nhận ra, người kia không phải ai khác, mà đúng là cái tên Hỗn Thế tiểu Ma vương Huyền Lăng Phong kia!
Trong lòng đang nghĩ ngợi lại thấy kia hai tên to con cũng không để ý tới nàng, mà là nhanh chóng đuổi theo hướng Huyền Lăng Phong bên kia .
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn mắt lên một cái, trong lòng hiểu rõ.
Thì ra nam nhân vừa rồi kia nói tới cá lớn, đó là nói Huyền Lăng Phong!
Bọn họ, là muốn bắt Huyền Lăng Phong ? ? ?
Nghĩ đến đây trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật mình, không khỏi lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu, mặt mày kinh ngạc.
Tuy nói, nàng phi thường phi thường phi thường phi thường phi thường không thích Huyền Lăng Phong, chỉ là nàng cũng không muốn Huyền Lăng Phong có chuyện gì xảy ra.
Dù sao, Huyền Lăng Phong chính là đệ đệ duy nhất của Huyền Lăng Thương, nàng biết Huyền Lăng Thương phi thường thương yêu cái tên đệ đệ này. Nếu như Huyền Lăng Phong xảy ra cái gì bất ngờ, Huyền Lăng Thương khẳng định sẽ bi thương, tan nát cõi lòng.
Nàng tuyệt đối không muốn Huyền Lăng Thương thương tâm a.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cũng không quản việc khác , nhanh chóng sải bước , đuổi theo hướng hai tên tơ lớn kia.
. . .
Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc chạy đi về hướng phía trước , không lâu sau Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử chính lúc đến từ Hồng Tụ phường .
Thấy cách đó không xa bóng dáng vội vã chạy đi, Tiểu Lô Tử lập tức giật mình la lên một tiếng, chỉ về hướng Đồng Nhạc Nhạc bên kia ...
"Tiểu Quế Tử ngươi mau nhìn, Tiểu Nhạc Tử hắn ở bên kia !"
"Tiểu Nhạc Tử như thế nào đang yên lành lại chạy tới bên kia ! ? Chẳng lẽ là phát sinh chuyện gì ! ?"
"Không biết, chúng ta nhanh lên đi xem một chút đi! ?"
"Ừ, hảo!"
. . .
Cùng lúc đó, bên kia
Khi Đồng Nhạc Nhạc đang cao cẳng thẳng giò vội vã đuổi theo hai tên cao lớn kia, một lúc sau chỉ cảm thấy bốn phía càng ngày vết chân càng thưa thớt, càng ngày càng hoang vu .
Đồng Nhạc Nhạc còn nhớ, bên này là phía cực tây Kinh thành , vết chân rất thưa thớt. Cũng không biết hai chủ tớ Huyền Lăng Phong kia đang yên lành tại sao muốn chạy tới bên này .
Hơn nữa, phía sau cũng không thấy mang vài tên thị vệ bảo vệ hắn. Lại ăn mặc đầy vẻ khoe khoang, đeo đồ trang sức như là sợ người khác không biết hắn là người có tiền..
Không trách được những du côn này chú ý..
Trong lòng đang ảo não oán thầm, cuối cùng Đồng Nhạc Nhạc dừng lại tại một hẻm nhỏ không người tìm được hai chủ tớ Huyền Lăng Phong kia. .
Thấy nơi này chỉ có hai tên chủ tớ này ra củng không thấy bóng dáng hai tên lưu manh kia, Đồng Nhạc Nhạc cũng không quản.
Chỉ cần Huyền Lăng Phong bây giờ còn không có chuyện gì là tốt rồi.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức hướng chạy tới chỗ Huyền Lăng Phong bọn họ .
Đối với Đồng Nhạc Nhạc lo lắng không thôi , giờ phút này Huyền Lăng Phong cũng không biết chút nào chính mình là dê béo đã bị người theo dõi. Lúc này hắn đang cau mày giận dữ trợn mắt nhìn Tiểu Kính Tử, mở miệng trách mắng.
"Cái tên Tiểu Kính Tử nhà ngươi, rốt cuộc là nghe ai nói bên thành tây này mới mở tiệm ăn thịt dê lại là siêu cấp ăn ngon! ? Chúng ta tìm thời gian dài như vậy, lông dê đều không hề nhìn thấy một cộng, ngươi đây là đang đùa giỡn Bổn vương sao! ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT