Trong lòng hiểu rõ, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức cầm lấy ngân châm, kiểm tra một lượt tất cả thức ăn trên bàn.
Sau khi kiểm tra xong, thấy không có vấn đề gì mới cúi đầu xuống mở miệng với Huyền Lăng Thương:
“ Khởi bẩm Hoàng thượng, thức ăn có thể ăn ”.
“ Ừ”.
Đối với lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng gật đầu, lập tức cầm lấy đũa ngọc, mới bắt đầu ăn đồ ăn.
Trong lúc nhất thời, không khí bên trong đại điện hết sức im lặng.
Cung nhân tuy nhiều nhưng ai nấy đều câm như hến, không dám lên tiếng, lặng lẽ không một tiếng động.
Đồng Nhạc Nhac ở phía sau Huyền Lăng Thương, cũng giống như những người khác, im lặng hầu hạ.
Tuy nhiên, nàng chính là không thể khống chế ánh mắt của mình, nhìn đến thức ăn trên bàn.
Nha nha nha, những thức ăn này vừa nhìn liền biết tự tay tổng quản đầu bếp nấu, nhìn gà chiên giòn, cháo bào ngư , canh vây cá…
Thực sự đủ màu sắc, đủ hương vị, hơn nữa những món ăn này đều là món ăn bình thường mình thích ăn á.
Nghĩ đến trước kia, Huyền Lăng Thương biết mình thích ăn những thức ăn này, nên đã sai đầu bếp chuẩn bị.
Chỉ là hiện tại đã khác, không, hiện giờ nàng là người, mà trước kia nàng là tiểu điêu.
Không nghĩ tới nàng trước kia khi còn là tiểu điêu so với bây giờ thật khác nhau.
Trong lòng nhớ lại, hít hít cái mũi, mùi thức ăn từng đợt bay tới làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com được Edit bởi Dung Cảnh
Chỉ nhìn cũng đã thấy ngon, không biết ăn vào có ngon như vậy hay không?
Thật sự muốn ăn aaaa.
Trong lòng không ngừng thèm thuồng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy nước bọt không ngừng tràn ra…
Vốn đang im lặng dùng đồ ăn, Huyền Lăng Thương luôn cảm nhận được một đạo ánh mắt nóng rực chiếu vào người hắn.
Cảm giác được điều này, Huyền Lăng Thương khóe mắt không khỏi quét quanh một lượt, liền phát hiện ra tiểu thái giám phía sau lưng mình.
Chỉ thấy tiểu thái giám kia giờ phút này ánh mắt nhìn thẳng vào đồ ăn của mình, hai tròng mắt sáng ngời.
Nhìn đôi mắt nhung rạng rỡ kia, cùng cái miệng không ngừng nuốt nước bọt, dáng vẻ đó, có vẻ như cái con tiểu điêu lúc thèm ăn.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương không khỏi xẹt qua chút vui vẻ ngay cả chính hắn cũng không biết.
Lập tức thả đôi đũa trên tay, huyết mâu quét nhanh một lượt, liền thẳng tắp về phía tiểu thái giám. Vốn đang nhìn đến bàn thức ăn, Đồng Nhạc Nhạc thèm nhỏ dãi, đột nhiên cảm giác được một đạo ánh mắt nóng rực chiếu vào người mình.
Cảm giác vậy, mắt nhung không khỏi không khỏi quét qua một lượt, không khỏi bắt gặp đôi huyết mâu đang nhìn mình.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc giật mình, hai má lộ vẻ ngượng ngùng.
Trời ạ ! thật quá mất mặt.
Dáng vẻ thèm ăn của mình lại bị nam nhân này nhìn thấy rồi.
Trong lòng ảo não, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cụp mắt xuống, không dám nhìn mặt nam nhân nữa.