Nàng rõ ràng là muốn rời khỏi hoàng cung, không phải vậy sao !?
Tại sao hiện nay lại phải sống ở chỗ này, mà lại còn đóng giả tiểu thái giám! ? Thay thế Tiểu Nhạc Tử kia! ?
Nhưng mà, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc nghi ngờ chính là.
Cái tên Tiểu Nhạc Tử thật sự kia rốt cuộc đã đi nơi nào ! ? Tại sao đến nay cũng không thấy bóng dáng của hắn! ?
Mới đầu, Đồng Nhạc Nhạc cho là, cái tên Tiểu Nhạc Tử đích thực kia đang đi nhà xí , cho nên vào lúc điểm danh lúc mới không hề xuất hiện.
Chỉ là hiện nay, cũng đã qua một canh giờ , nhưng vẫn không thấy hắn xuất hiện.
Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng nghi ngờ không giải thích được, nhưng hàng trăm suy nghĩ cũng không giải đáp được.
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là suy nghĩ, nơi đây không thích hợp ở lại lâu. Xem ra, nàng nên thừa dịp không có người chú ý, kiếm cách rời khỏi nơi này, đến lãnh cung lấy toàn bộ gia sản của nàng, liền rời khỏi hoàng cung đi! ?
Trong đầu đang suy nghĩ, Tiểu Quế Tử ở bên cạnh không biết suy nghĩ của Đồng Nhạc Nhạc, thấy vẻ mặt cực kì đau khổ của Đồng Nhạc Nhạc , nhưng mà lại mở miệng an ủi.
"Không có việc gì, chỉ cần chúng ta làm nhanh hơn, sẽ nhanh chóng dọn dẹp xong tất cả. Nếu không, đến lúc phải mang những bộ sách nặng nề này xuống, ngươi liền giao cho ta đi! ? Dù sao ta cũng khỏe mạnh, không giống Tiểu Nhạc Tử ngươi, xem ra nhu nhu nhược nhược, cũng không làm được những việc nặng này!"
Tiểu Quế Tử mở miệng, dáng vẻ giống như đang chống đỡ trời sập.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi phát sinh một sự cảm động thấy rõ.
Tuy nói, nàng nhiều lần trải qua đau buồn bi ai, nhưng cũng gặp được không ít người tốt!
Như Huyền Lăng Thương chăm lo từng li từng tí đối với nàng , Lan Lăng Thiệu Giác ôn nhu mà tình nghĩa, Tiểu Lô Tử lúc nào cũng chiếu cố, hiện nay, còn có Tiểu Quế Tử trọng nghĩa. . .
Những người này, giống như những tia nắng mặt trời, chiếu sáng thế giới vốn tối đencủa nàng.
Từ tối hôm qua, biết được thân thế của mình rất có khả năng đối địch với Huyền Lăng Thương , tâm tình Đồng Nhạc Nhạc liền một mực bị chìm xuống dưới đáy vực thẳm.
Hiện nay, nghe được lời này của Tiểu Quế Tử, nhìn thấy nụ cười chất phát của hắn, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ấm áp.
"Tiểu Quế Tử, cám ơn ngươi, chúng ta vốn không quen biết, ngươi lại lúc nào cũng bảo vệ ta. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ăn ngay nói thật.
Nghĩ đến, trước kia tại thế kỷ hai mươi mốt khoa học kỹ thuật phát đạt , nàng luôn luôn không có cảm giác đã từng thực sự ấm áp như bây giờ.
Hơn nữa, Tiểu Quế Tử trước mắt này, dáng vẻ xem ra cũng chỉ vừa mới mười bảy mười tám tuổi mà thôi.
Trên thực tế, tuổi của nàng kỳ thật vẫn còn lớn hơn khi so sánh hắn, lại được hắn chiếu cố khắp nơi . . .
Ngay lúc trong lòng của Đồng Nhạc Nhạc tồn tại cảm kích này, Tiểu Quế Tử nghe được lời này Đồng Nhạc Nhạ , cũng là đưa tay sờ gáy, cười cười có vẻ xấu hổ.
"Ha ha, việc này có cái gì! ? Từ nhỏ cha mẹ ta liền nói cho ta biết, cuộc sống không dễ dàng. Cho nên ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa vào bằng hữu, mọi người giúp đỡ cho nhau, cuộc sống cũng trôi qua dễ dàng hơn ."
Tiểu Quế Tử nói ra, vẻ mặt thật sự chân thật .
Liếc mắt liền nhìn ra, Tiểu Quế Tử cùng cha mẹ hắn, đều là người lương thiện.
Nghĩ đến, bản thân kỳ thật coi như là ra ngoài gặp quý nhân , nếu không phải gặp phải Tiểu Quế Tử, nàng còn không biết nên làm cái gì bây giờ mất! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết Tiểu Quế Tử đối với mình thật là tốt.
Vì vậy, liền lập tức một tay vỗ vỗ bá vai Tiểu Quế Tử , mở miệng cười nói.
"Nói rất hay, Tiểu Quế Tử, ngươi là bằng hữu , ta xác định rồi! Sau này, cho dù như thế nào, chúng ta nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau! !"
"Ha hả, hảo! Chúng ta đây hiện tại quét dọn Tàng Thư Các đi thôi! ?"
"Uh, hảo!"
. . ……………………………………………………….
"Thế nào! ? Có tìm được tiểu điêu nhi! ?"
Trong điện Dưỡng Tâm , Huyền Lăng Thương mày kiếm nhăn tít, nhìn thấy thị vệ tiến đến hồi báo, lập tức mở miệng hỏi.
Đối mặt vị đế vương mặt mày căng thẳng thần sắc lo lắng trước mắt này, thị vệ tiến đến hồi báo lập tức cảm giác đang chịu áp lực to lớn.
Đặc biệt, tin tức định báo lên , có lẽ đế vương trước mặt rất không muốn nghe .
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Phượng Hoàng Điêu đến nay vẫn không hề tìm được. . ."
Nghe được người mới tới hồi báo, Huyền Lăng Thương vốn cau chặt mày kiếm, giờ phút này chỉ kém không có vặn thành một cái chữ xuyên (川) .
Bởi vì, đều suốt cả ngày , đều không tìm được bóng dáng con tiểu điêu nhi kia .
Hắn đối với tiểu điêu nhi hiểu rõ, nó tuyệt đối sẽ không từ nửa đêm đến bây giờ cũng sẽ không quay về.
Hơn nữa, nếu như tiểu điêu nhi này thực sự ở bên trong hoàng cung, khẳng định sẽ tìm được.
Chẳng lẽ là, con tiểu điêu nhi kia lại đi đến bên hồ chơi! ?
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương liền lập tức bước đi, sải bước về hướng tới bên hồ . . .
. . .
Cùng lúc đó, bên trong Tàng Thư Các .
"Ai, bận bịu cả một buổi sáng, mới làm những việc lặt vặt này, ta hiện tại thật đói bụng a. . ."
Đồng Nhạc Nhạc vừa cầm khăn lau chùi giá sách, vừa sờ sờ cái bụng trống rỗng đang làm loạn. Nàng đói bụng đến da bụng dán sát vào lưng , mặt mày bất đắc dĩ đau khổ thở dài.
Một đôi mắt long lanh xinh đẹp tràn đầy vẻ bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài.
Chỉ thấy giờ phút này, bên ngoài ánh mặt trời quyến rũ, gió mát hiu hiu, chính là một ngày trong xanh ấm áp.
Nếu như tại bình thường, đúng vào lúc này, khẳng định nàng đã đang dùng cơm trưa .
Hoặc là, ăn ngán sơn hào hải vị, sẽ đi Thiên Lí Trì bắt con Cẩm Lý mang đến Ngự Thiện Phòng để cho Tổng Trù ( cai quản ) ngự thiện phòng chế biến thành món ăn.
Vừa nghĩ tới ngự thiện phòng làm món Cẩm Lý thơm ngào ngạt, nướng, rán, luộc, hấp, mỗi một dạng đều ăn ngon như vậy.
Càng muốn, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong miệng nước bọt không ngừng tràn ra.
Nàng hiện tại thật sự thật đói, nhớ lại khi nếm thử Cẩm Lý của hồ Thiên Lí a. . .
Có lẽ, khi nàng rời khỏi hoàng cung, sẽ bắt một con đi ra ngoài! ?
Trong bụng đang suy nghĩ, một bên Tiểu Quế Tử đang mang bộ sách ra bên ngoài phơi nắng, nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày thèm ăn, không khỏi mở miệng nói.
"Ha hả, Tiểu Nhạc Tử, ngươi đành nhẫn nại đi, thời gian ăn trưa còn chưa tới đâu!"
"Ai, vẫn còn phải đợi tới khi nào, ta đã sớm chết đói. . ."
Nghe Tiểu Quế Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi chép chép cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, vẻ mặt đáng thương như vậy.
Dù sao, từ nhỏ việc nàng khó chịu đựng nhất, đó là ăn không đủ no, ngủ không đủ.
Hiện nay, cảm giác đói bụng, thực sự khó chịu a. . .
Thấy Tiểu Quế Tử vẻ mặt bình tĩnh không hề gì, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi tò mò .
"Tiểu Quế Tử, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đói sao! ?"
Theo lý thuyết, Tiểu Quế Tử cao lớn mạnh khỏe, hiện tại lại làm nặng nhọc hao công tốn sức như thế, hẳn là đã sớm đói bụng không phải sao! ?
Trong bụng Đồng Nhạc Nhạc đang nghi hoặc , chỉ thấy Tiểu Quế Tử nhếch miệng cười một tiếng, mở miệng nói:
"Đói, đương nhiên là đói, chỉ có điều, đã thành thói quen rồi!"
"A! ? Đói còn có thể thành thói quen! ?"
Nghe được Tiểu Quế Tử nói lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc.
Tiểu Quế Tử nghe vậy, trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc đang không tin, không khỏi đưa tay sờ gáy ót, mở miệng ha hả cười nói.
"Đúng vậy, ta từ nhỏ nhà nghèo, có nhiều huynh đệ tỷ muội , cha mẹ thân thể không tốt, cho nên rất nhiều lúc, đều phải đói bụng. Chính là bởi vì như thế, cho nên, ta mới phải bán mình vào cung làm thái giám, như vậy, ít nhất có tiền, có thể làm cho cả nhà sống tốt hơn một chút . . ."
Tiểu Quế Tử mở miệng, kể ra tường tận chuyện của mình.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nhất thời nghẹn lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT