Bởi vì ăn nhiều bánh bao chiên cùng với trà sữa, đến lúc ăn cơm trưa, Đường Kiều cái gì cũng ăn không vào.

Nhưng Chu Chú nói, muốn hiểu thêm về nhân viên.

Cho nên, Đường Kiều cứ việc không tình nguyện, vẫn là bị kéo đến căn tin đối diện dưới lầu, nhân viên một số văn phòng gần đây cơ bản đều ăn ở đây, lúc cơm trưa, người đông vô cùng.

Đối với nhân viên trong công ty Chu Chú, Đường Kiều trừ bỏ vị Tiểu Ngô mua trà sữa cho cô, những người khác cũng không biết, vì thế vừa vào căn tin, mọi người ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô cùng với Chu Chú, cô vẫy tay giống như đi duyệt binh ngày Quốc Khánh, còn thiếu kêu câu khẩu hiệu: các đồng chí vất vả rồi!

Chu Chú buồn cười kéo tay Đường Kiều xuống, nắm trong tay. Sau đó lôi kéo cô đi gọi cơm, dẫn đến mọi người một phen xì xào bàn tán.

Chu Chú thay Đường Kiều cầm cốc nước trái cây, cầm miếng sandwich, tuy rằng cô không đói bụng, nhưng Chu Chú này. . . . . . cũng quá keo kiệt rồi.

Cứ như cho mèo ăn không bằng.

"Tổng giám đốc Chu, cho bà chủ ăn cái này sao."

Đường Kiều còn chưa có kháng nghị, đã có người thay cô bất bình, nhìn xem, ánh mắt quần chúng đều sáng như sao.

Đường Kiều nhanh chóng thể hiện bộ dạng tiểu nhân đắc ý, chờ Chu Chú tự mình kiểm điểm, đáng tiếc, quá trình thập phần không thuận lợi, ngay cả kết quả cũng không như cô mong muốn.

"Bà chủ các người vừa mới ăn nhiều lắm, hiện tại không thể để cho cô ấy lãng phí."

Mọi người bối rối.

Chu Chú nhìn mọi người xung quanh, nghiêm túc như lúc làm việc, sau khi tan tầm Chu Chú tương đối dễ gần, bình thường cũng sẽ cùng mọi người nói cười linh tinh, cho nên mọi người cũng đều thích nói chuyện như vậy với Chu Chú, duy nhất không quen, đại khái là bình thường Chu Chú vẫn một mình đi làm, mà hôm nay lại còn đưa phu nhân đi cùng.

Chuyện này làm nhóm nhân viên nam vô cùng hưng phấn, nhưng lại làm tan nát trái tim các nữ nhân viên trong công ty, đây là lúc cho bọn họ vùng dậy, a a, thời đại này, là của bọn họ.

Đường Kiều uống một hớp nhỏ nước trái cây, rảnh rang ngồi ở ghế tựa xem Chu Chú cùng mọi người trêu đùa, khuôn mặt mỉm cười.

Đợi nhìn đến một bóng dáng vô cùng quen thuộc đi tới, ánh mắt lập tức phát sáng lên.

"Tiểu Ngô Tiểu Ngô, mau tới đây."

Cô thích đứa nhỏ này nha.

Vốn chuẩn bị lấy đồ ăn rồi đi ra ngoài Ngô Hiểu xúc động như muốn táo bón, cô tình nguyện ngồi ở đường lớn ăn còn hơn, cô cố ý chọn lúc nhiều người chen vào, tính toán thừa dịp lúc mọi người hỗn loạn đi ra ngoài, sự thật chứng minh, ánh mắt bà chủ quả thật là quá tốt.

Về phần Đường Kiều vì sao muốn gọi đứa nhỏ đáng thương này.

Kỳ thực, lý do thật đơn giản, bởi vì, cô ngoại trừ Chu Chú, cũng chỉ biết duy nhất cô ấy thôi.

"Chu phu nhân, ăn cơm trưa à."

Ngô Hiểu run rẩy nghiêm mặt bất đắc dĩ bưng đồ ăn đứng trước Đường Kiều, không có biện pháp, bà chủ đều ở trước mặt mọi người gọi cô, cô nếu dám chuồn mất, phỏng chừng ngày mai phải cuốn gói chạy lấy người, không, không cần ngày mai, không chừng buổi chiều ở công ty sẽ không nhìn thấy cô rồi.

"Ngồi đi."

Đường Kiều chỉ vào bên cạnh vị trí đối diện.

Ngô Hiểu hút một ngụm khí, cùng ông chủ ngồi một chỗ, không không không, đánh chết cô cũng không ngồi, cô sẽ không tiêu hóa được.

"Ngồi đi, không có việc gì."

Ông chủ Chu mở miệng, Ngô Hiểu khóc không ra nước mắt ngồi xuống, ông chủ nếu muốn cô không tiêu hóa nổi, thì cô chính là không tiêu hóa được.

"Ăn đi, đừng khách khí."

Khụ.

Bà chủ đại nhân, cô đây là bản thân dùng tiền mua đồ ăn, cô vì sao muốn khách khí, hơn nữa, vì sao bà chủ thoạt nhìn như vậy lại nói không khách khí.

Ngô Hiểu đưa từng chút thức ăn vào trong miệng, ở trong lòng yên lặng tính toán thời gian, không biết đến lúc làm việc cô có thể ăn xong bữa cơm này không.

"Cô sang bên cạnh ăn đi."

Chu Chú đại khái cảm giác được người ngồi bên cạnh anh cứng ngắc, giống như Đường Kiều nói, muốn tận dụng mọi khả năng làm việc của bọn họ, cho nên, vì không ảnh hưởng buổi chiều đồng chí Tiểu Ngô làm việc có hiệu quả, anh quyết định vẫn không thể dung túng Đường Kiều luôn luôn chơi đùa đứa nhỏ này.

“Vâng tổng giám đốc Chu."

Cô muốn khóc, quá cảm động. Tổng giám đốc Chu, tôi cảm ơn cả nhà anh!

Đồng chí Ngô Hiểu trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhanh chóng chạy mất, cứ như sau lưng có quỉ đuổi theo.

Nhìn xem dọa đứa nhỏ chạy mất.

Haizz, Chu Chú làm đồ chơi của cô chạy mất, vì thế lúc Chu Chú cúi đầu ăn cơm, Đường Kiều chỉ có ngồi nhàm chán liếc nhìn xung quanh.

"Chu Chú, mau nhìn, soái ca!"

Đường Kiều lời nói cùng với động tác, Chu Chú thậm chí có thể nghe được bốn phía âm thanh hút không khí.

Mọi người nhìn theo hướng ngón tay Đường Kiều chỉ, quả thật, là một soái ca. So với ông chủ bọn họ, người này lớn lên, càng trẻ tuổi, càng xinh xắn. (định để đẹp trai nhưng người này dùng xinh xắn đi ^_^)

Nhưng mà, đợi lúc Đường Kiều thấy rõ ràng người cô chỉ, cô liền hận không thể bẻ ngón tay mình rồi.

Chu Chú cũng thấy rõ soái ca Đường Kiều chỉ, ho một tiếng nói, "Em thưởng thức càng ngày càng trẻ tuổi rồi."

Đường Kiều tũng quẫn, cô tiện tay chỉ không được hay sao.

"Kỳ thực, cẩn thận nhìn kĩ một chút, cũng không đẹp trai lắm, mắt em vụng về rồi."

Tha thứ cô đi, Amen.

Đáng tiếc, Thượng Đế không tính toán tha thứ cô.

"Dì."

Dì em gái nhà cậu, cả nhà cậu đều là dì!

"Dì à, trên đất không rơi cái gì, không cần tìm đâu."

Không có nghe thấy không có nghe thấy, Đường Kiều tiếp tục cúi đầu, ra vẻ bận rộn.

"Dượng, người với dì đang ăn trưa sao?"

Dượng cái em gái cậu.

"Ngồi."

Còn ngồi?

Vì thế người nào đó không khách khí ngồi xuống vị trí bên cạnh Đường Kiều.

Đường Kiều rốt cục ngẩng đầu, lấy ánh mắt mãnh liệt khiển trách Chu Chú.

Lúc này, có người đã ăn xong, đi ngang bàn qua bọn họ, ra vẻ quen thuộc nói.

"Tổng giám đốc Chu, vị này là cháu trai sao, không sai, lớn lên thật đẹp trai."

Chu Chú: . . . . . .

Đường Kiều: . . . . . .

Cháu trai: . . . . . .

Được rồi, cháu trai, Đường Kiều kéo dài mặt, nén cười.

"Cháu trai, sao lại đến đây?"

Chỗ này. . . . . . vào ăn cơm đều là những người đi làm gần đây.

"Cháu đi làm thêm ở công ty vào mùa hè."

Cháu trai nhét đầy một miệng cơm, vừa ăn vừa nói.

Đường Kiều có chút chán ghét nhích người tránh xa cậu ta, sợ ăn phải cái cái gì phun trong miệng ra, đừng nhìn đứa nhỏ này phong nhã, tướng ăn kém không ai bằng.

"Làm việc gì đấy?"

Chu Chú đối với bộ phận công tác tương đối có hứng thú.

"Cũng không có gì, chỉ làm vài việc lặt vặt. Chào dượng, tôi gọi Trần Ương, ương trong quốc ra rộng lớn mênh mông khí phách." (ý anh này là tên của anh ấy vô cùng khí phách)

Chu Chú gật đầu, nhìn hai tay đều cầm đũa, liền không có ý muốn bắt tay rồi.

"Làm việc vặt nhưng cũng là công việc quan trọng, mặt khác, tên cũng cũng không tệ."

Công ty của anh, cũng là từ làm việc vặt mà phát triển lên.

"Chính xác."

Cháu trai Trần Ương cau mày, gật đầu đồng ý quan điểm của Chu Chú, về công việc, về tên.

Bên này Đường Kiều vẫn còn đang suy nhĩ, ương trong miệng cháu trai ”quốc gia rộng lớn mênh mông khí phách” là ý nghĩa nào. ( nguyên bản trong cv: ương ương đại quốc đích ương ,từ ương vừa có nghĩa là rộng lớn vừa có nghĩa là khí phách).

"Dì, người nghĩ cái gì vậy?"

Cô đương nhiên không thể nói cô còn đang suy tên của cậu ta ý nghĩa là gì.

"Cậu có thể ăn chậm một chút không, cứ như vội đi đầu thai không bằng."

Nhìn tướng ăn này của cậu ta, Đường Kiều một mặt thống khổ, dạ dày này chắc bị chịu khổ nhiều lắm.

"Không có biện pháp, tôi còn vội đi làm việc, ăn nhanh cho xong."

Được rồi, làm việc thêm nghỉ hè cái gì, các loại khổ cực cô hiểu hết.

"Dì làm việc gần đây? Cụ thể là công ty nào, ngày khác tôi đi tìm dì."

Trần Ương gió cuốn mây bay đem thức ăn trong khay nhét hết vào bụng, Đường Kiều trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu cũng chưa lấy lại bình tĩnh, cô thua, thật sự thua.

Nhưng không biết khi nào Chu Chú đã cơm nước xong, lấy ra một cái danh thiếp, đưa cho Trần Ương.

"Cậu nếu muốn tìm cô ấy, gọi điện thoại trước, cô ấy là người lười như vậy, cũng không cố định có thể mỗi ngày qua đây."

Trần Ương nhìn danh thiếp, đối với con dấu trên danh thiếp của Chu Chú, cũng không kinh ngạc lắm, cất kỹ sau đó đứng dậy.

"Dì, dượng gặp lại sau."

Đường Kiều nhìn theo"cháu trai" cô rời đi, kỳ thực rất muốn hỏi cậu ta, cậu ta tìm cô làm cái gì? Sau đó kỳ quái liếc Chu Chú một cái.

"Anh làm sao lại luôn đem theo danh thiếp?"

"Đi thôi."

Công tác đánh vào quần chúng đã xong, bọn họ cũng nên đi, dù sao không khí căn tin cũng không tươi mát bằng văn phòng.

Đường Kiều đi theo phía sau Chu Chú rời khỏi căn tin, trong tay còn cầm cốc nước trái cây chưa uống xong, sandwich lấy ở trong tay Chu Chú, nếu không nhìn đến trong tay hai người có gì, bức tranh vẫn là vô cùng xinh đẹp.

Chính là khi đi đến cửa, Đường Kiều bị cánh cửa ánh vàng rực rỡ chiếu vào lóa mắt.

Nhóm kiến trúc sư vất vả cần cù, luôn khiến mọi người kinh ngạc về tài nghệ điêu luyện của bọn họ, nói rõ sẽ làm cho sáng chói, không làm cho người ta giật mình thề không ngừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play