Mợ Đường gõ cửa hai cái, sau đó đẩy cửa ra, thò đầu vào dò xét, nhìn thấy
Chu Chú và Đường Kiều hai người không để ý hình tượng ngồi dưới đất.
"Mợ hai, bọn cháu đang xem hình trước kia."
Đường Kiều nhếch môi cười cười, có một số hình ngay cả cô cũng cảm thấy rất
thú vị, cho nên ở nơi này cùng Chu Chú xem mấy lần cũng thiếu chút nữa
cười ngất.
Lúc Mợ Đường gả cho Cậu Đường, Đường Kiều cũng học
trung học rồi, hơn nữa sau khi Cậu Đường và Mợ Đường kết hôn liền dọn ra ngoài, Đường Kiều chỉ ngẫu nhiên ở hai ngày, cho nên thời gian cô và Mợ Đường ở chung với nhau thật ra cũng không nhiều. Nhưng cho dù ở chung
không nhiều, lại chung đụng hết sức hòa thuận.
Mợ Đường vào phòng đóng cửa lại, Chu Chú và Đường Kiều ngồi trên đất, bà lại không có chỗ
ngồi được, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở trên giường.
Nhặt lên một quyển album khác Đường Kiều ném ở bên chân, Mợ Đường tiện tay mở ra.
Khi còn bé, Đường Kiều cũng rất xinh đẹp, rõ ràng là cô công chúa nhỏ,
nhưng cố tình công chúa không đi đường lớn mà đi thẳng đường đến nhà bà
ngoại sói.
Mợ Đường kết luận đúng trọng tâm, nhìn cô bé trong hình, càng xem càng
buồn cười, Đường Kiều cũng không ngượng ngùng, dù sao đều là người một
nhà, cũng biết nhau rồi.
"Đúng vậy a, mới tới đã như vậy, giống như Tiểu Bá Vương, Ngu Châu cũng sợ cô ấy muốn chết."
Chu Chú cũng tán thành, khi đó mỗi lần Ngu Châu nhìn thấy cô là quay đầu bỏ chạy, sau đó mỗi lần cô đều giữ lại hai cây răng sâu đen kịt đuổi theo ở phía sau, vừa đuổi theo vừa kêu: "Cậu đứng lại cho chị!" Cho đến bây
giờ, ở trong lòng Ngu Châu, Đường Kiều vẫn là Đường Kiều răng sâu, vẫn
rất đáng sợ.
"Nào có, rõ ràng tôi rất đáng thương."
Đường
Kiều liếc mắt nhìn Chu Chú, đối với chuyện Chu Chú lên án, hoàn toàn
không tán thành, đối với chuyện năm đó, rõ ràng có đoạn thời gian cô bị
Chu Du khi dễ rất thảm, làm sao giống Tiểu Bá Vương.
"Ừ, rất đáng thương."
Chu Chú lơ đễnh cười cười, tiếp tục lật album tay trong.
Những tấm hình này đều là Bà ngoại Đường và Đường Kiều, cậu hai cho chụp cho
cô, bên trong có một chút lệch tới lệch lui, ống kính không biết nhắm ở
nơi nào, là Đường Kiều tự chụp cho mình.
Chu Chú không thể không
nói, mặc dù cha mẹ của Đường Kiều làm cô uất ức một chút, nhưng so với
rất nhiều người, Đường Kiều hạnh phúc hơn nhiều, ngay cả Chu Du cũng tán thành. Ở trong khu nhà tập thể này, Đường Kiều là người thứ nhất có máy chụp hình. Cậu Đường mới mua cho cô, cô cầm khoe khoang khắp nơi,
không cần nhắc tới là rất đắc ý rồi, cho tới khi sau này máy chụp hình
trở nên thông dụng, Chu Chú cảm thấy nên viết phong tư cảm tạ Đường
Kiều, nếu không phải cô đắc chí như vậy, những đứa trẻ khác cũng sẽ
không đòi người lớn mua cho.
"Kiều Kiều, Uyển Uyển có nói với cháu chuyện nó muốn ra nước ngoài không?"
Suy nghĩ một chút, Mợ Đường vẫn quyết định hỏi. Hai chị em này, sự tích
vinh quang tranh cãi nhau từ nhỏ đến lớn, bà nghe cậu của Đường Kiều nói không ít, bà muốn biết Đường Uyển đòi ra nước ngoài có liên quan đến
Đường Kiều hay không.
"Ra nước ngoài? Không nghe con bé nói qua, con bé muốn ra nước ngoài sao?"
Đường Kiều nhìn Mợ Đường một chút, lại nhìn ánh mắt Chu Chú, bày tỏ không biết chuyện.
Chu Chú quay đầu đi, cảm giác hiểu được, ánh mắt sáng rực lên, dường như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt tỉnh bơ che giấu.
"Cha mẹ có đồng ý không?"
Cô cũng không nhận ra, dựa vào mức độ cưng chìu của cha mẹ cô đối với
Đường Uyển, có thể chịu được Đường Uyển một mình ra nước ngoài chịu khổ
sao.
"Có đồng ý hay không vẫn phải chờ xem, xem ra Đường Uyển
thật sự muốn đi, cho nên mới nói ở trước mặt ông ngoại và cậu của cháu,
chẳng qua ông ngoại và cậu của cháu đều phản đối."
Chỉ mong cha mẹ của Đường Kiều và Đường Uyển cũng không nên có ý kiến gì.
Ra nước ngoài học cũng là chuyện tốt, nhưng Đường Uyển đưa ra ý kiến này
cũng quá đột ngột, trước đó cũng không có nói, hơn nữa thư thông báo sẽ
nhanh gửi tới, cho nên thật sự không dễ làm.
Cũng không phải nói không làm được, nhưng từ góc độ của bà, bà cũng không hy vọng cậu của Đường Kiều xen vào những việc này, dù sao cũng là người đã lui xuống, tuy nói không đến nỗi nghiêm mặt cầu cạnh
người ta, tóm lại là chuyện sẽ nợ ơn nghĩa với người ta cũng không quá
tốt.
Đường Kiều và Chu Chú đã bày tỏ không biết chuyện, Mợ Đường
cũng không nói gì nữa. Chủ yếu bà vẫn sợ trong khoảng thời gian Đường
Uyển ở chỗ Đường Kiều bị ảnh hưởng gì, vốn quan hệ của Đường Kiều và cha mẹ cô đã căng thẳng, nếu vì chuyện này gây ra gì đó, vậy cũng không
tốt.
"Đường Uyển nói một lúc nữa sẽ đi về nhà với cha mẹ của cháu."
Mợ Đường nói chuyện này làm cho Đường Kiều trầm tư một lúc, liền nghĩ đến
thái độ của Chu Chú hai ngày này, nếu đổi lại là cô đã sớm chạy mất,
hiện tại con bé muốn về nhà cũng là bình thường.
"Cháu không về nhà xem một chút?"
Mợ Đường nói lời này làm Đường Kiều buồn rầu, cô đã nói cô không thích ăn tết, đúng là như thế.
"Không, đổi công việc mới, qua tết Đoan Ngọ đi làm rồi, thời gian không còn kịp nữa."
Đường Kiều cũng thật không ngờ tới công việc là một lý do rất tốt, ít nhất vào lúc này còn có thể lấy ra đỡ một chút.
"Cũng tốt, công việc quan trọng hơn."
Nguyên nhân Đường Kiều không muốn trở về, trong lòng mọi người biết rõ, nhưng
Mợ Đường vẫn hiểu gật đầu một cái, không ép buộc cô. Huống chi, không
nên ép Đường Kiều.
"Vậy được, các cháu cũng đừng chơi quá lâu,
một lúc nữa cha mẹ cháu phải về Thành phố H, các cháu phải đi xuống
tiễn, cũng không thể lẫn tránh như vậy."
"Dạ, Mợ hai."
Đường Kiều cười hắc hắc hai tiếng, Chu Chú im lặng liếc cô một cái. Trong lòng thở dài, aiz, chị hai này, bụng đầy uất ức.
Mợ Đường cũng không nán lại, sờ sờ đầu Đường Kiều, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng. Bạn học Dương Tuấn Khanh còn đang ngủ, bà đi xuống xem một chút, đứa lớn, đứa nhỏ đều làm cho người ta lo lắng. . . . . .
Một lúc lâu, Đường Kiều thu dọn album, vỗ vỗ, hít sâu một hơi, đứng lên có chút tùy ý nói.
"Chu Chú, chúng ta kết hôn đi."
Bị cầu hôn, rõ ràng Chu Chú sửng sốt một chút, lời nói của Đường Kiều thật sự làm người khác quá khó tiêu hóa.
"Được rồi, xem như tôi chưa nói gì."
Đường Kiều ôm album nhún nhún vai, có lẽ máy điều hòa không khí mở quá lớn, cảm giác có chút lạnh lẽo.
Đường Kiều thu dọn sách đặt ở trên tủ giường, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài, lúc này Chu Chú mới tỉnh ra kéo cô lại.
"Kiều Kiều, cô vừa mới nói gì?"
"Tôi nói: xem như tôi chưa nói gì."
Đường Kiều rất nghe lời nói lại, Chu Chú thật muốn quất cô.
"Không phải câu này, câu trước nữa."
Đường Kiều đứng ở trước mặt Chu Chú rũ tay nhìn trời, "Câu trước nữa là gì,
tôi quên rồi."
Lời của cô có hiệu lực chỉ một giây, Chu Chú đã bỏ qua, mà cô không có dũng khí mở miệng nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT