Ngồi xe của Ngu Châu không tệ, rất phù hợp thân phận nhà giàu mới nổi của anh ta. X5 vàng chói a, trừ nhà giàu mới nổi, ai sẽ lái loại xe bảnh bao này.

Đường Kiều vuốt xe, cũng rất hâm mộ! Nhà giàu mới nổi, cô vẫn thích.

Nhưng nếu như người lái xe liên tiếp quay đầu lại, dáng vẻ thận trọng, Đường Kiều không thể không vì an toàn của cuộc đời mình mà suy nghĩ.

"Ngu Châu, cậu có thể chuyên tâm lái xe không."

Thật ra, đối với chuyện học lái xe Chu Chú và Chu Du vẫn khuyên Đường Kiều, nếu học được lái xe, đó là trăm lợi mà không có một hại. Nhưng Đường Kiều cũng không học, cô sợ chết, thà chết cũng không học lái xe. Nói cái gì để cho một mình cô buồn bực là được, không cần để cho người dân Thành phố S bị buồn bực. Thật ra, cô biết điểm yếu của mình, cô là một người vô cùng thiếu hụt cảm giác an toàn, chuyện lái xe rất nguy hiểm như thế cô rất sợ, hơn nữa, nhìn thấy người khác không chuyên tâm lái xe cũng sẽ sợ.

Không thể quay đầu nhìn, Ngu Châu không thể làm gì khác hơn là nhìn xuyên qua kính chiếu hậu.

Đường Kiều bị anh ta nhìn rợn cả tóc gáy, rốt cuộc không nhịn được, "Làm cái gì đấy, dân chạy nạn."

Ở trên thế giới này có rất nhiều, rất nhiều người, có người gọi anh ta là Ngu tổng, có người gọi anh ta Ngu thiếu, có người gọi anh ta Ngu Châu. . . . . . Mà gọi anh dân chạy nạn, tổng cộng cũng chỉ có hai người, một là Chu Du, một người khác chính là Đường Kiều. Anh ta. . . . . . Rơi lệ đầy mặt.

"Chị Kiều, Chu Chú đối xử với chị tốt không?"

Tốt?

Cái chữ này dùng rất tốt, vô cùng tốt.

"Ngược lại tôi có thể trả lời cậu, gần đây Chu Chú đối xử với Đường Uyển tốt như thế nào."

Đã gọi là một tốt, tuyệt đối cùng một phe, cùng một phe sai khiến cô như nô dịch.

"Đường Uyển còn nhỏ."

Cái gì? Chẳng lẽ chuyện có hướng phát triển không như mong muốn? Một lúc lâu, Ngu Châu chỉ tìm được một câu nói như vậy. Đối với Đường Uyển, anh ta cũng không phải rất hiểu rõ, năm đó bởi vì thèm muốn lấy mấy tấm vé bóng đá trên tay Đường Kiều và Chu Du, anh căn bản không có nói chuyện nhiều với Đường Uyển. Aiz, sau lưng một người đàn ông thất bại, đều có. . . . . . Một số phụ nữ nhiều chuyện.

Đường Kiều buồn bực không lên tiếng, ở tuổi của Đường Uyển, so với các cô mà nói, quả thật là quá nhỏ, nhưng so với lứa tuổi của Đường Uyển mà nói, tuyệt đối không nhỏ. Trong máy vi tính con bé H văn cũng hơn cô, đừng hỏi tại sao cô biết được, là. . . . . . Cô không cẩn thận liếc nhìn.

Tính khí của Đường Kiều luôn kì quái như vậy, Ngu Châu cũng không thể trách, dù thế nào đi nữa anh ta sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ.

Dừng xe lại, rất cung kính mời Đường đại tiểu thư đi xuống xe.

"Chị Kiều, chị đi mạnh giỏi."

Anh ta chính là con chó nịnh nọt trong truyền thuyết, con chó vô cùng đáng thương.

"Tốt nhất cậu đừng để cho tôi biết, cậu biết chuyện của Chu Du!"

Trước khi đi Đường Kiều hung hăng bỏ lại một câu đe dọa, Ngu Châu hoảng sợ nhanh chóng chui vào trong xe vội vã chạy đi.

Người của Chu Chú quá mạnh mẽ, con mẹ nó quá dọa người.

Ngu Châu chạy quá nhanh, Đường Kiều chỉ kịp vẫy vẫy tay, vừa quay đầu lại, phát hiện anh bảo vệ tiểu khu vẻ mặt táo bón đang nhìn mình. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

"Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua mỹ nữ à."

Đồng chí bảo vệ nhanh chóng chui vào trong chòi bảo vệ, anh ta chuẩn bị tối hôm nay nghe chương trình gọi đường dây khẩn, trái đất quá nguy hiểm, con người cũng quá cực phẩm rồi.

Lúc Đường Kiều về đến nhà, Đường Uyển đang nằm nghiêng trên ghế sa lon xem ti vi, Thũng Gia đang co rút thành một cục núp ở trên ban công ngủ say, Đường Kiều ở trên hành lang cũng có thể nghe được âm thanh ti vi.

"Tử Vi, chẳng lẽ muội đã quên lời thề của chúng ta sao? . . . . . ."

"Không, Nhĩ Khang, đã vỡ tan rồi, chàng làm sao cứu vãn, muội . . . . ."

Đường Kiều: . . . . . .

Đường Kiều giơ lên hộp thức ăn nhanh đi tới trước TV, điều chỉnh âm thanh nhỏ một chút, sau đó xoay người nhìn về phía vẻ mặt khó chịu của Đường Uyển nằm trên ghế sa lon hỏi "Ăn cơm chưa? Cho em túi này"

Đường Uyển nhìn cái túi in Hương Mãn Viên trong tay Đường Kiều, ánh mắt liếc nhìn trở về trên mặt Đường Kiều.

"Một mình chị chạy đến quán cơm ăn cơm?"

Mình xa xỉ là một chuyện, người khác xa xỉ như vậy lại là một chuyện khác.

"Dĩ nhiên không phải một mình."

Cô là thanh niên rất tiết kiệm.

"Cùng với Anh Chu Chú?"

Sắc mặt của Đường Uyển trở nên không vui rất rõ ràng.

Vì vậy, Đường Kiều nhìn khuôn mặt và đôi mắt đó, trở nên chán nản.

"Không có, không có, ăn cùng Ngu Châu."

Mặc dù Đường Kiều cũng không biết tại sao mình phủ nhận mình và Chu Chú cùng nhau ăn trưa, nhưng trực giác bảo cô làm như vậy. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Sau khi nghe Đường Kiều, lúc này sắc mặt của Đường Uyển mới giãn ra, nhận lấy túi trên tay Đường Kiều, đặt vào trên bàn trà chuẩn bị mở.

"Em nên đến bàn ăn mà ăn."

Cũng tốt, để cho cô dọn dẹp một chút, nhìn lộn xộn lung tung, mặc dù Đường Kiều không phải là người sach sẽ, nhưng . . . . . . lúc đầu trong nhà sạch sẽ thì nên giữ thôi. Trên căn bản, từ lúc Đường Uyển bắt đầu tới ngày thứ hai, trong nhà vẫn lộn xộn, bởi vì ngày thứ nhất Đường Uyển ngủ.

Lần này, Đường Uyển rất nghe lời chuyển chỗ khác, để lại phòng khách cho Đường Kiều, để lại cho cô làm gì? Đương nhiên là để lại cho cô dọn dẹp.

Đường Uyển vừa rời khỏi phòng khách, Đường Kiều lập tức lao đầu vào dọn dẹp, trong ti vi, Tử Vi và Nhĩ Khang vẫn còn dây dưa không ngớt, âm thanh khóc lóc rối rít, làm cô đau đầu.

"Đừng tắt TV."

Phốc!

Con bé này ăn cơm còn muốn xem ti vi, hơn nữa phòng ăn và phòng khách cách nhau một đoạn. Nhưng nếu Đường Uyển cũng nói như vậy, Đường Kiều không thể làm gì khác hơn là để xuống hộp điều khiển đang cầm trong tay chuẩn bị tắt ti vi, khom lưng xuống thu dọn nào túi, nào lon trên ghế sa lon và trên bàn trà.

"Chị thật sự ăn cơm với Ngu Châu?"

Đường Kiều kinh ngạc ngẩng đầu, "Thế nào?"

Đường Kiều trơ mắt nhìn sắc mặt Đường Uyển dần dần thay đổi, cuối cùng, khó chịu, đem thức ăn Đường Kiều vất vả xách về, ném toàn bộ vào thùng rác.

Đây là thế nào? Đang êm đẹp, tức giận cái gì. Món ăn không thích ăn sao? Không thích ăn cũng đừng tức giận a, hơn nữa, những thức ăn này đều do Chu Chú mua dùm cô.

"Chỉ có Anh Chu Chú mới biết em thích ăn bồ câu sữa."

Đường Uyển nhìn về phía Đường Kiều rống lên một câu, sau đó nhanh chóng chạy về phòng, nhìn dáng vẻ, không phải về phòng khóc chứ?

Aiz, Chu Chú này gây họa.

Mặc dù Đường Kiều rất không muốn hầu hạ chị hai này, nhưng. . . . . . Dù sao đây là địa bàn của cô.

"Đường Uyển, phải không thích ăn món này sao? Nếu không thích ăn, chị làm lại cho em."

Gõ gõ cửa phòng, Đường Kiều giống như một con rùa. Lúc này cô chính là một con rùa, hơn nữa còn là một con rùa trong rọ, cô cố gắng giả bộ, Chu Chú là ai, cô không biết.

"Không cần chị giả vờ giả vịt."

Được, câu nói đầu tiên đã làm cô bị nghẹn.

Gãi gãi đầu, Đường Kiều không thể làm gì nhún nhún vai, sau đó đi tới bên thùng rác, nhìn túi xanh trong thùng rác, vẻ mặt nuối tiếc. Thật là đáng tiếc, nếu con bé không ăn thì để lại, buổi tối còn có thể giải quyết một bữa đấy. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Càng nghĩ càng thấy tiếc, ánh mắt Đường Kiều chợt nhìn Thũng Gia trên ban công. Cô khổ cực đem về, cũng không thể lãng phí.

Lấy ra cái đĩa của Thũng Gia, Đường Kiều đem toàn bộ thức ăn nhanh đổ vào trong đĩa, sau đó nắm ban công đặt trước mặt Thũng Gia.

Ăn đi, ăn đi, ăn vui vẻ đi.

Thũng Gia đang ngủ gật, nâng mí mắt nhìn Đường Kiều một cái, sau đó meo meo hai tiếng, meo meo làm cho cả người Đường Kiều nổi da gà, sau đó lại gần cái đĩa ngửi ngửi, bắt đầu ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play