Mặc dù chú rễ đứng ở
trên sân khấu ăn một chút thức ăn nhưng Đường Kiều không thể không thừa
nhận, cô thật sự hoàn toàn hâm mộ cô dâu.
Lúc nào thì cô mới có thể mặc bộ áo cưới chỉ có cô dâu mới có thể mặc
đây? Thật đẹp a, Bà ngoại Đường nói, trong cuộc đời con gái có hai thời
kỳ đẹp nhất, thứ nhất chính là lúc kết hôn mặc vào áo cưới, thứ hai lúc
đó có đứa bé, kết tinh tình yêu của mình và người yêu.
Bà ngoại Đường là người từng trải nói hết sức chính xác, lúc này cô gái
trên sân khấu nghênh đón tất cả ánh mắt chú ý hâm mộ và chúc phúc.
"Kiều Kiều, hâm mộ không?"
Ừ, hết sức hâm mộ.
Đường Kiều gật đầu một cái.
"Kiều Kiều, muốn kết hôn không?"
Ừ, hết sức muốn.
Đường Kiều tiếp tục gật đầu.
"Vậy chúng ta kết hôn đi."
Hả? Kết hôn? Hai người bọn họ? Chuyện này có phải đùa giỡn hơi quá rồi hay không?
Đường Kiều thu hồi ánh mắt dính vào trên người cô dâu, phức tạp nhìn Chu Chú một cái, cái nhìn kia ẩn chứa rất nhiều cảm xúc nhưng không có chút mừng rỡ.
Cô vẫn tiếc nuối.
Thời gian kế tiếp, Đường Kiều đã không có bất kỳ ý định nghe chú rễ và
cô dâu nói một tràng dài lời thật giả, giả thật cảm động lòng người, cô
chỉ hi vọng tiệc cưới kết thúc nhanh một chút, cô muốn ở lại một mình.
Đáng tiếc, chú rễ và cô dâu dường như quyết tâm muốn giúp mọi người bớt
mập một chút, ước chừng nói bảy tám phút còn không có ý dừng lại, Đường
Kiều lần nữa phiền não uốn éo người.
"Kỳ cục, người ta nhìn đấy."
Chu Chú đè thân thể Đường Kiều, đối với phản ứng của Đường Kiều mặc dù thất vọng nhưng cũng là trong dự liệu.
"Tôi đi toilet."
Trên sân khấu cô dâu đã bắt đầu rơi lệ rồi, dưới đài cũng không thiếu
người bắt đầu rút ra khăn giấy, Đường Kiều không thích hình ảnh quá mức
xúc động, mượn buồn đái, trốn mất.
Một cửa ải đi toilet, Đường Kiều giống như mất sức ngồi ở trên bồn cầu.
Chu Chú a, tại sao cậu ta có thể như vậy chứ, biết rất rõ cô sẽ phản đối không ngừng.
Mới vừa rồi thiếu chút nữa cô đã gật đầu, trong lòng cô rất muốn đồng ý a. Nhưng. . . . . .
Lau tim, nơi đó nhàn nhạt, cũng đau đớn như càu xé. Tương lai của cô, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trước kia cô vẫn xem Chu Chú như em trai, thật sự đối đãi như em trai,
cô có em gái nhưng quan hệ cũng không tốt, cho nên có lúc cô cảm thấy có một em trai cũng thật tốt. Chu Du nói cô kém thông minh, phản ứng trì
độn cũng không phải là không có căn cứ, chính xác là nghỉ hè năm thứ hai đại học Đường Kiều mới biết Chu Chú thích cô.
Từ lúc Đường Kiều bắt đầu học đại học, nghỉ đông và nghỉ hè ngoại trừ
cùng Chu Du ở một chỗ bên ngoài, còn thỉnh thoảng đi ra ngoài làm việc
bán thời gian, ví dụ như phát truyền đơn hoặc là phụ giúp cửa hàng buôn
bán.
Mặc dù trong lớp Đường Kiều tất cả đều là nữ sinh, cả khoa cũng không có mấy nam sinh, nhưng Đường Kiều học chuyên nghành tốt nhất là máy móc
công trình a, đây chính là thế giới nam sinh. Ở trong trường học như
vậy, làm sao có thể. . . . . . Không có bạn trai.
Chẳng qua, Đường Kiều thật đúng là không có. Nếu như cố gắng tìm bạn trai, vậy cũng chỉ có thể coi như là bạn trai chưa đạt.
Năm thứ hai đại học trên căn bản ngay cả nghỉ hè Đường Kiều cũng giúp
người ta phát truyền đơn, thật ra ông ngoại Đường và Bà ngoại Đường cũng không phản đối Đường Kiều đi làm những việc này, ngược lại Chu Du hơi
phê bình kín đáo, một cô gái da mịn thịt mềm thật tốt, giống như dân
chạy nạn Châu Phi. Ngay cả Ngu Châu khi còn bé khó khăn cũng không khó
khăn như cô hiện tại.
Khi đó mỗi sáng sớm Đường Kiều đều có nam sinh cao ráo cởi xe đạp, đứng ở cửa viện chờ cô, đến lúc xế chiều, cậu ta lại cởi xe đạp đưa cô trở
lại. Cảm giác đó, hình ảnh đó giống như “Tình nhân kết” sau này Đường
Kiều xem trên TV.
Chỉ tiếc, số mạng hai người bọn họ so với số mạng của Nam Nữ chính trong “Tình nhân kết” còn bi thảm hơn nhiều.
Sau này cũng không biết nguyên nhân gì, người nam sinh kia chợt cũng
không tìm đến cô, gọi điện thoại di động hầu như cậu ta cũng không nhận, hoặc là trực tiếp tắt máy. Hành động như vậy làm tổn thương đến trái
tim còn ngây thơ của Đường Kiều, giống như bị trúng gió, Đường Kiều "Uể
oải" một đoạn thời gian. Mãi đến sau này Chu Du tới mật báo, Đường Kiều
mới biết thì ra tất cả đều do Chu Chú làm chuyện tốt.
Vì vậy Đường Kiều "Tức sùi bọt mép" đi đến tìm Chu Chú lý luận, lý luận không có kết quả, ngược lại bị lưu manh một phen.
Lúc ấy Đường Kiều hoảng sợ, mặc dù cô đã là sinh viên năm thứ 2 rồi, nói chuyện tình yêu, kéo kéo bàn tay nhỏ bé, hôn môi một chút, đúng là
chuyện bình thường nhưng phải biết khi đó Chu Chú vẫn là một học sinh
cấp 3, cậu ta là học sinh cấp 3 gặm miệng của cô là sinh viên Đại Học. . . . . . chuyện này con mẹ nó quá kích thích. Kích thích có thể mạnh hơn nhiều so với chuyện Đường Uyển tạo ra, trái tim cũng nhanh chóng không
chịu nổi.
Nghĩ tới đây, Đường Kiều không khỏi nhớ tới một chuyện, dường như mấy
năm nay Chu Chú luôn dùng mấy động tác này, hoặc là ấn cô đến trên tường gặm, hoặc là ấn cô đến trên cửa gặm.
Chẳng qua về sau chính cô lại dần dần phản ứng khác.
Nghỉ hè năm thứ hai đại học, sau khi Đường Kiều bị Chu Chú gặm, Đường
Kiều vô cùng nhanh chóng tát cho Chu Chú một bạt tai, vừa tát vừa mắng
tiểu lưu manh. Càng về sau, sau khi Đường Kiều bị gặm không còn tát tai
Chu Chú nữa mà là nhằm vào toilet bạt tai mình.
Từ lúc đó trở đi, quan hệ giữa Đường Kiều và Chu Chú vẫn không được tự nhiên.
Vốn Đường Kiều cho rằng sau khi tốt nghiệp, cô dời ra đại viện, cách xa
Chu Chú một chút, không phải nói, tình yêu không chịu được khoảng cách
sao, cô tạo khoảng cách cho hai người bọn họ, như vậy có lẽ Chu Chú sẽ
tỉnh táo, có thể bình tỉnh nhận thức chênh lệch giữa hai người bọn họ.
Không ngờ, lần này triệt để tạo thuận lợi cho cậu ta. Cũng không biết
cậu ta làm sao làm được, cho dù một mình vượt qua năm cửa ải, trái lại
Nhà họ Đường từ trên xuống dưới trừ con nhóc Đường Uyển, tất cả mọi
người tham gia trong hàng ngũ đem cô đưa đến bên cạnh Chu Chú.
Chu Chú nói, đấu với trời, rất vui, đấu với đất, rất không vui, nhưng
muốn vọng tưởng đấu với người lớn tuổi, đó chính là ngốc vô cùng.
Đường Kiều cũng đã từng ngốc, nhưng sự thật chứng minh, cô rất ngốc.
Ngồi ở trên bồn cầu ủ rũ, trong lòng Đường Kiều không ngừng giãy giụa,
cô thật không muốn từ trên bồn cầu đứng dậy, cô muốn một mình ngây ngô.
Thậm chí chỉ cần ngồi ở trên ngựa ngẩn người cũng tốt, cô không muốn
quay lại trên bàn, đối mặt ánh mắt thất vọng của Chu Chú.
Nhưng dù sao cũng là tiệc mừng người khác, nào có ai tham dự hôn lễ từ đầu tới đuôi đều ngồi trên bồn cầu trong toilet cho xong.
Mặc dù Đường Kiều vô cùng không tình nguyện nhưng vẫn giùng giằng ra khỏi toilet, trở lại bữa tiệc vui.
"Aiz, có phải cô vào trong toilet len lén vui mừng hay không?"
Từ mỗ nữ vừa nhìn thấy Đường Kiều ra ngoài, lập tức bắt đầu dính lấy, đôi tay nắm lấy hai cánh tay Đường Kiều.
“Tôi len lén vui gì."
Có gì mà vui, Đường Kiều rút tay ra. Đối với lời nói của Từ Lỵ và món
ăn, hiển nhiên cô cảm thấy hứng thú đối với món ăn đã lên bàn hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT