Chân của cô còn chưa khỏi hẳn, ánh mắt sưng giống cây hạch đào, Chu Chú vừa tựa vào gần cô, cô liền khóc. Khóc đến mức, Chu Chú cũng không dám đến gần nữa.

Đầu óc Chu Chú có chút hỗn độn, đau âm ỉ, giống như là bị người ta đánh cho mấy roi.

Lúc Đường Kiều đi theo cậu nhỏ Đường, Chu Chú cũng đi theo sau, đi theo dè dặt cẩn trọng, đi theo đáng thương tội nghiệp.

Đường Kiều bị cậu nhỏ Đường ôm vào trong ngực nhô đầu ra nhìn anh, khụt khà khụt khịt.

"Em trở về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, anh ở nhà thành thật cho em, không cho đi ra ngoài tìm mỹ nữ."

"Vậy khi nào thì em trở về?"

Chu Chú cúi gằm đầu, rất muốn ôm chân cậu nhỏ Đường chăn lại, nhưng người này là cậu nhỏ, huống hồ hốc mắt Đường Kiều rưng rưng nhìn anh, thật sự là tra tấn.

Cậu nhỏ Đường đứng giữa hai người bọn họ, bộ dạng này, giống như là muốn chia rẽ hai người vậy. Nhưng trên thực tế, tất cả chuyện này đều do bọn họ lựa chọn.

"Em. . . . . . em sẽ ở vài ngày."

Đường Kiều có chút ngại ngùng, từ hôm qua đến giờ, hiện tại cảm xúc của cô đã tốt hơn rồi, không còn kích động như vậy, chỉ là có chút buồn khổ.

Làm sao lúc ấy cô có thể làm như thế được, lấy chân mình đi đá bàn trà, lúc này đau gần chết.

Cho nên, anh liền tự cho là đúng rằng chỉ cần nói ra, anh cùng Chu Du sẽ không còn trở ngại gì nữa.

Cậu nhỏ Đường đưa Đường Kiều vào trong xe, Chu Chú còn đi theo ở phía sau, bộ dạng nhỏ này, Đường Kiều hình như nhìn thấy cũng mềm lòng, nhưng khẽ cắn môi, Đường Kiều vẫn cảm thấy mình cần thời gian yên lặng để suy nghĩ một mình.

Cậu nhỏ Đường lái xe đưa vợ Chu Chú đi, một khắc này, Chu Chú cảm thấy cậu nhỏ Đường, sao có thể chán ghét như vậy chứ.

Chu Chú cứ việc bởi vì chuyện này của Đường Kiều đối với cậu nhỏ Đường rất có phê bình kín đáo, nhưng anh không thừa nhận cũng không được, cậu nhỏ Đường so với anh có sức quyến rũ hơn.

Nhìn theo cậu nhỏ Đường chở vợ của anh đi mất, Chu Chú giống như bị chó cắn, nhanh chân chạy về nhà, vội vã vào trong nhà lấy chìa khóa xe.

Đi đâu?

Đương nhiên là phải đi theo rồi, anh phải đi xem vợ mình chứ.

Chu Chú cầm chìa khóa xe, ngẫm lại, vẫn là không cầm chìa khóa nữa, cầm ví tiền đi ra ngoài.

Lái xe mục tiêu quá lớn, anh có thể bị phát hiện nha.

"Kiều Kiều, tính toán ở nhà Bà ngoại bao lâu?"

"Làm sao vậy cậu nhỏ chê ta phiền?"

"Không phải, cậu nhỏ nghĩ không quá một tháng, con lại cảm thấy nhàm chán."

Đường Kiều phình miệng, giống như tức giận.

"Cậu, con nói cho người biết, chuyện người với Chu Du con sẽ không đồng ý."

Kỳ thực nếu Đường Kiều cẩn thận ngẫm lại, lời này, làm sao lại đến lượt cô nói chứ, lời này cùng lắm chỉ có ông bà ngoại cô mới có quyền nói.

Cậu nhỏ Đường không đi so đo với Đường Kiều không biết lớn nhỏ.

"Vì sao vậy?"

Cậu nhỏ Đường vẫn rất bình thản, điều này làm cho Đường Kiều cảm thấy mình như đánh vào bọt biển, đánh rồi lại bắn trở lại.

"Dù sao chính là không đồng ý."

Cô không tìm thấy lý do, trên chân truyền đến cảm giác đau từng cơn làm Đường Kiều nhíu mày, nhìn đi chỗ khác, xem khung cảnh bên ngoài cửa kính, nhìn cây cối bên đường lướt qua cực nhanh.

"Được, con không đồng ý, cậu sẽ không làm gì cả."

Cậu nhỏ Đường hứa hẹn, nhưng Đường Kiều không vì lời hứa này mà cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn, vì sao chứ? Cậu nhỏ đồng ý với cô, vì sao cô lại không cảm thấy vui vẻ? Vì sao cô một chuts cũng không cảm thấy vui vẻ chứ ?

Đến nhà ông bà ngoại Đường, ông bà ngoại Đường vốn dĩ là rất vui vẻ, Đường Kiều sắp cho bọn họ chắt trai, tất nhiên là một chuyện vô cùng cao hứng, nhưng mà nhìn Đường Kiều bị ôm xuống xe, nét cười trên mặt bị cứng lại.

Bà ngoại Đường kinh hãi kêu lên một tiếng, "Kiều Kiều, con làm sao vậy."

Bà ngoại Đường vô cùng sốt ruột, nhưng cậu nhỏ Đường lại nhìn bọn họ lắc đầu, vì thế bà ngoại Đường đành phải đem lời định nói nuốt xuống.

"Kiều Kiều, mau ngồi xuống mau ngồi xuống, để ông ngoại xem chân của con nào."

"Không có chuyện gì, ông ngoại bà ngoại, con không sao."

Đường Kiều cười cười vẫy vẫy tay, có chút ý tứ không được tốt lắm, dọa người, làm sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói lần này cũng là chính cô tự đá phải.

"Làm sao chỉ có hai đứa vậy, Chu Chú đâu?"

Ông ngoại Đường có chút buồn bực, nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn thấy trong sân có bóng dáng lén lút.

"Anh ấy à, con bảo anh ấy ở nhà trông nhà rồi, Bà ngoại, hiện tại con là đối tượng quan trọng cần được bảo vệ, tên Chu Chú kia làm đồ ăn một chút cũng không ăn được, con cũng không muốn cục cưng bị bỏ đói."

Bà ngoại Đường nhìn khuôn mặt buồn khổ của người nào đó trong sân, cười cười, "Được, đến nhà bà ngoại là đúng rồi, ngày nào bà ngoại cũng làm đồ ăn ngon cho con, đảm bảo chắt trai của ta trắng trẻo mập mạp."

Cậu nhỏ Đường đứng dậy đi lấy nước uống, quay người lại, liền nhìn thấy người nào đó đang đứng trong sân vẽ vòng tròn.

Nhìn thấy những người quen thuộc, tâm tình Đường Kiều tốt lên nhiều, đương nhiên, là nhờ bà ngoại Đường chăm sóc cô thật tốt.

Chu Chú không dám xuất hiện trước mặt Đường Kiều, ban ngày lảng vảng trong sân, buổi tối sẽ ở trong căn nhà trước kia của anh, chính là căn đối diện nhà bà ngoại Đường.

Chu Chú dọn dẹp phòng ngủ của mình rồi dọn đến, lúc tối an vị ở cửa sổ, khổ sở oán hận theo dõi vợ anh qua cửa sổ.

Trước kia anh cũng từng làm như vậy, lại làm chuyện như vậy, anh một chút ngọt ngào nhớ lại cũng không có, anh chỉ cảm thấy vô! cùng !oán !hận !

Cứ như vậy hai ngày sau, Chu Chú dừng lại, nhưng Đường Kiều không nhịn được rồi.

"Ông ngoại, nhà Chu Chú trước kia có phải có ma không?"

Sau khi ăn bữa sáng, Đường Kiều lau miệng, cọ rồi cọ, cọ đến bên cạnh ông ngoại Đường, dè dặt cẩn trọng kéo tay áo ông ngoại Đường.

Đường Kiều nói như vậy, đường Bà ngoại cùng cậu nhỏ Đường cũng không hẹn mà nhìn về phía Đường Kiều.

"Tại sao lại hỏi như vậy?"

Ông bà ngoại cùng với cậu nhỏ Đường liếc nhau một cái, trong lòng mọi người đều biết rõ.

"Hai đêm nay buổi tối con đều nhìn thấy có ánh đèn bên trong, ở đó lại không có người, làm sao có thể có đèn, ông ngoại, người nói xem có phải có ma không."

"Nói bừa, trên đời này làm gì có ma."

"Không có sao?"

Nhưng vì sao cô lại nhìn thấy có đèn chứ, hu hu, cô rất muốn khóc.

Đến buổi tối, Đường Kiều thế nào cũng không chịu đi ngủ.

"Bà ngoại, tối nay bà ngủ với con?"

"Chuyện này không tốt, bà ngoại thói ngủ không tốt, nhỡ đá vào con thì sao."

"Bà ngoại, nào có như vậy." Cô còn lo lắng mình đá vào bà ngoại nhiều hơn ấy chứ.

"Ông ngoại con buổi tối không được tốt, bà phải chăm sóc ông."

Được rồi, lý do này hoàn toàn hợp lý, thành công làm biến mất ý muốn ngủ cùng bà ngoại của Đường Kiều.

Bên phía Bà ngoại không được, Đường Kiều lại chuyển hướng về phía cậu nhỏ Đường, kết quả cậu nhỏ Đường trừng mắt một cái, Đường Kiều lập tức liền ủ rũ.

"Kiều Kiều, có muốn bà ngoại gọi Chu Chú đến đây ngủ cùng con?"

Ừ ừ, có thể, nhưng mà. . . . . .

"Đã trễ thế này. . . . . ."

Đường Kiều méo miệng, cắn cắn ngón tay, thật buồn bực rồi.

"Không có việc gì, rất nhanh thôi."

Bà ngoại Đường dứt lời, thật sự đứng dậy đi gọi điện thoại đi Chu Chú, Đường Kiều không có ngăn cản, mà là tha thiết chờ mong nhìn bà ngoại Đường. Trong lòng không ngừng kêu gọi, Chu Chú, anh mau đến đây đi, ở đây có chuyện ma quái.

Bà ngoại Đường cúp điện thoại xong không đến năm phút đồng hồ, Chu Chú đã xuất hiện trước mặt Đường Kiều.

Đường Kiều có chút trợn mắt há hốc mồm.

"Làm sao anh nhanh như vậy."

"Anh nghe em nói muốn anh, cho nên anh nhanh chóng chạy đến, lúc bà ngoại gọi điện, anh đã đang đến rồi."

Đối mặt với Chu Chú trợn mắt nói lời bịa đặt, mấy người bà ngoại Đường cũng không nhiều lời gì, chỉ cười cười.

Hai đứa nhỏ này, cứ ép buộc.

"Tốt lắm, hiện đã dám đi ngủ, muộn rồi, hai đứa mau đi nghỉ ngơi đi."

Bà ngoại Đường đuổi người, Chu Chú cười nhận, nghiêng người một cái, ôm lấy Đường Kiều, lên lầu.

Sau khi tắm rửa xong, Đường Kiều dựa vào ngực Chu Chú kể lể.

"Vợ à, hai ngày nay em không ở nhà, anh đều không ngủ được."

Chu Chú tiếp tục trợn tròn mắt nói dối, được rồi, kỳ thực lời này cũng không có nói sai. Thứ nhất, anh cũng ở nhà, thứ hai, đúng là anh ngủ không ngon. Không có vợ trong ngực là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác là, căn nhà lâu như vậy không có người ở, nhất thời tình thế cấp bách phải vào ở, cái hương vị này, anh chịu đủ, sao có thể ngủ ngon được chứ.

"Em cũng ngủ không ngon."

Đường Kiều chen lách vào trong lòng Chu Chú.

"Làm sao vậy?"

Đường Kiều kỳ quái nửa ngày, cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra.

"Chu Chú, căn nhà cũ của anh. . . . . . có phải có ma không."

Lời này Đường Kiều dè dặt cẩn trọng hỏi, dù sao đây cũng là căn nhà Chu Chú ở trước kia.

"Em suy nghĩ nhiều quá rồi?"

Khóe miệng Chu Chú rút rút, nhịn cực kì vất vả.

"Thật sự, hai buổi tối nay, mỗi ngày em đều nhìn thấy trong nhà anh có đèn sáng."

Ách, là anh không chú ý đến cái này.

"Ma không đốt đèn."

Hơn nửa ngày, Chu Chú mới tìm được một câu, kỳ thực, anh phát hiện, muốn lừa Đường Kiều, vẫn rất dễ dàng. Vấn đề là, lý do này đó chính anh cũng không nghe nổi nữa.

"Đây làm sao có thể có đèn?"

Đường Kiều vẫn còn rối rắm chuyện này.

"Vợ à, nhất định là mắt em nhìn nhầm rồi, yên tâm, cứ coi như là có quỷ, có anh ở đây, bọn chúng cũng không dám làm gì đâu."

Chu Chú thề chắc nịch vỗ ngực nói.

"Anh còn có tác dụng giữ nhà chống ma quỷ sao?"

Ách. . . . . . Này. . . . . .

Từ hôm đó, không ai nhắc đến Chu Du, giống như chuyện này căn bản là không có phát sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play