“Không, không phải như vậy………..” Cô và anh cũng không có nói chuyện yêu đương, chỉ có da thịt đụng chạm ba ngày hai đêm………. Nhưng cô phải giải thích như thế nào đây, mắc cỡ chết người.

“Hai người đã hôn nhau, lại còn vượt quá cả khuôn phép!”

Cô cúi đầu, giống như người đàn bà không giữ tiết hạnh bị bắt gian tại giường.

Diệp Linh Uyển kéo Sài Thương Y vào một gian phòng trống, thấp giọng nói, “Mặc dù anh hai bệnh nặng qua đời, thì em có quyền yêu hoặc là kết hôn, nhưng miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ, không thể không cẩn thận.”

“Em biết chị quan tâm đến em…………”

“Người đàn ông kia làm công việc gì?”

“Kiến trúc……….”

Diệp Linh Uyển trợn mắt, “Kiến trúc sư hay là kiến trúc thương nghiệp?”

Cô bé này thật biết chọn rùa vàng đấy!

“Không phải, anh ta là công nhân ở công trường.”

“Cái gì!” Đầu óc cô ấy bị hư rồi sao! “Thương Y, làm sao mà em và người đàn ông giai cấp thấp như vậy ở chung một chỗ được chứ?” Không nhà không xe lại không tiền, chỉ được cái đẹp trai.

“Đó là công việc của anh ta, địa vị cao thấp không thể đánh giá qua nghề nghiệp được.” Không biết tại sao, cô cực kỳ không vui khi Diệp Linh Uyển dùng giọng điệu đó để nói về Đoạn Dạ Nhai.

Phong thái tao nhã của Diệp Linh Uyển biến mất, cô cười khẩy châm chọc nói, “Đúng là sáo rỗng! Nói dễ nghe chút, em trong sạch cao thượng, nói thật, là em lo lắng cho người tình không đủ chỗ ấm lạnh! Nước tìm chỗ trũng mà chảy, người tìm nơi cao để bò.”

“Nếu như không có công nhân xây nhà, thì chúng ta không có nhà để ở; nếu không có người thu dọn rác, không phải mọi người sẽ sống rất khổ sở sao?”

“Em nói chuyện bênh vực anh ta như vậy, chẳng lẽ đã muốn ở cùng hắn luôn rồi sao? Em và anh ta yêu nhau đã bao lâu rồi? Một tháng? Hai tháng?”

Khí thế bức người của Diệp Linh Uyển khiến cho Sài Thương Y đỏ mặt khó chịu. Làm gì có ý muốn gì chứ? Cô và anh ‘Bắt đầu’ ngoài ý muốn, cô không có tình cảm gì khác đối với anh…….

Thôi đi! Nhưng trái tim cô lại cảm giác trống rỗng.

Đây?

“Chuyện lần trước em nên quên đi!” Tính toán ngàn kế vẫn uổng phí.

“Chuyện tài sản sao?” Cô khẩn trương hỏi, cô không thể làm trái với những gì Chính Trấn khi còn sống đã dặn dò cô, tài sản khổng lồ đó không thể dễ dàng rơi vào tay người em trai được.

Diệp Linh Uyển gật đầu một cái, nếu Sài Thương Y thông đồng với người đàn ông đó, như vậy những tính toán của Chính Lý thất bại rồi.

“Là chị em dâu với nhau, chị nhắc nhở em một tiếng, người đàn ông kia tiếp cận với em có thể vì đống tài sản.”

“Anh ta không phải kiểu người như vậy!” Theo trực giác, cô tin tưởng anh là người đàn ông cứng cỏi.

“Lòng người khó dò.” Tài sản của anh hai nếu để cho người lạ cướp mất, Chính Lý nhất định sẽ tức giận đến trúng gió.

“Đừng quên, anh ta chỉ là công nhân công trường, em là bà chủ Thanh Tùng! Một khi anh ta đã nhắm đến món thịt béo bở này, thì mọi cố gắng cả đời của em đổ sông đổ biển hết.”

Sài Thương Y không nhịn được nhăn mặt, một người phóng khoáng như Diệp Linh Uyển từ trước đến nay sao lại có thể nói những lời chua ngoa như vậy chứ?

Cô hoàn toàn tin tưởng Đoạn Dạ Nhai một trăm phần trăm, hơn nữa, anh chưa bao giờ nói thích cô đó, nếu như anh tiếp cận cô vì tiền, thì không phải anh nên nói những lời ngon ngọt mới đúng.

Cho dù anh vì cô, hoàn toàn quên mình để đến đỉnh núi cứu cô, lại còn nhờ Phi Long Bang hù dọa đám người kia, sau đó anh chỉ thờ ơ nhíu mày cười nhạo……..

“Vừa lúc tan ca, rảnh rỗi không có việc gì làm, cho nên đến đỉnh núi hóng mát.”

Lúc đó cô tức giận, rơi nước mắt mong đợi vô ích, mặc dù cô cũng không hiểu cô mong đợi cái gì…………..

Cho nên giả sử anh tiếp cận cô vì tiền, thì anh phải nhân cơ hội này mà hung hăng đánh cô bằng roi trúc chứ!

Huống chi anh nhìn ngang, nhìn thẳng, nhìn phải, nhìn trái, nhìn thế nào cũng không giống người nghèo rớt mồng tơi, mặc dù anh luôn mặc quần jean cùng giày thể thao, nhưng trên người anh toát ra một vẻ cực kỳ cao quý.

Cô nhớ đến chiếc xe máy có giá trị xa xỉ cùng khu nhà ở cao cấp, có lẽ là mượn của bạn bè…………. Đúng đúng, nhất định là như vậy, Đại Hồ Tử không phải là bố già của tổ chức phản động sao?

“Bà chủ?” Tiểu Tương nhìn thấy cô đăm chiêu trong phòng hơi, không khỏi lớn tiếng kêu lên.

Sài Thương Y giật mình vỗ ngực một cái, a! Linh Uyển đâu rồi?

Tiểu Tương thấy cô đang nhìn đông ngó tây, đoán chừng cô đang tìm Diệp Linh Uyển. “Tiểu thư Diệp đã đi được một lúc lâu rồi.” Kỳ quái, bà chủ sao lại ngẩn người ra như vậy? Cũng không biết khách đã đi rồi.

Phụ nữ rơi vào lưới tình đều có bộ dáng như vậy sao? Tiểu Tương cười ám muội.

※※※

“Nửa tiếng sau, tôi sẽ dẫn em đi xem hoàng hôn.”

Sài Thương Y nhìn chằm chằm điện thoại, lẩm bẩm, “Độc tài! Tại sao tôi phải nghe theo lời anh chứ?”

Cô quyết định đi chăm sóc da mặt, không chịu ngoan ngoãn chờ từng giây từng phút đấy.

Dù sao chăm sóc da mặt nhiều nhất chỉ một tiếng là xong, để cho Đoạn Dạ Nhai chờ bốn mươi phút!

Cô sảng khoái đi ra khỏi thẩm mỹ viện, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, năm giờ năm mươi phút, ha ha, Đoạn Dạ Nhai chờ đợi khổ sở năm mươi phút.

Coi như là trừng phạt anh đi, ai bảo anh kiêu ngạo như vậy chứ!

Trong lòng hả hê, cô vừa ngước mắt lên, chỉ thấy một ánh đèn xe chói mắt đang hướng về phía cô……………..

“A………….” Chân trái của cô.

Cánh cửa trước của chiếc xe thể thao mui trần mở ra, một người đàn ông quần áo ngăn nắp, tướng mạo không tầm thường đi tới bên người cô, ngồi chồm hổm xuống kiểm tra vết thương của cô.

“A! Nghiêm trọng như vậy, phải đến bệnh viện mau thôi.”

Cô còn chưa kịp ngăn lại, anh ta đã đưa tay bế ngang cô, ôm cô vào trong xe.

“Xin thứ lỗi, anh…………….”

Khuôn mặt của người đàn ông lập tức nở một cụ cười hình cung đẹp đẽ, nhẹ nhàng nói: “Là tôi đụng cô bị thương, tôi sẽ trả toàn bộ tiền thuốc thang.”

“Cảm ơn.” Nhưng Đoạn Dạ Nhai còn đang đợi cô……………

“Tôi họ Đinh! Chúng ta coi như là có duyên.” Một cô gái trẻ xinh đẹp. Nếu như anh ta không có chuyện quan trọng cần ‘Xử lý”, thì anh ta sẽ hết sức vui vẻ cùng cô gái hợp tấu một đoạn tình yêu ngắn ngủi.

Người đàn ông ngồi vào ghế lái, khởi động xe, tiếp tục nhạo báng bản thân: “Có lẽ sức miễn dịch của tôi đối với phụ nữ quá yếu, nhìn thấy cô ở đằng xa đã bị mất hồn, cho nên nhấn nhầm chân ga.”

Ngụ ý chính là khen cô xinh đẹp khiến anh ta mất hồn sao, như vậy thì cô cũng nên vui vẻ một chút có phải hay không? Phụ nữ đều ham hư vinh là đạo lý hiển nhiên rồi……………

Vậy mà cô lại đau lòng, nếu như những lời đường mật này xuất phát từ miệng của Đoạn Dạ Nhai thì tốt biết bao.

Gây tê hoàn thành, trình tự băng bó vết thương cùng khâu lại, mọi thứ hoàn tất xong cũng gần bảy giờ.

Đoạn Dạ Nhai đã đợi khoảng hai tiếng.

Cô không khỏi sốt ruột, anh sẽ không tức giận, phủi tay bỏ đi, không bao giờ để ý đến cô nữa chứ?

“Đến ngã ba rồi đi hướng nào nữa?”

“Anh rẽ bên trái nhé.”

Một lát sau, cô đột nhiên la to, “Dừng xe ở chỗ này là được rồi!”

“Nơi này đều là cửa hàng, chỗ cô ở thì phải đi thêm một đoạn nữa chứ?” Trừ phi cô sống trong cửa hàng.

“Phía trước là nhà hơi Thanh Tùng rồi, chỉ còn vài bước, tôi đi bộ là được rồi.” Cô không muốn Đoạn Dạ Nhai thấy cô ngồi trên xe của một người đàn ông khác…..

Người đàn ông nhíu mắt, nụ cười ẩn núp có chứa ý đồ thâm hiểm, anh ta giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra, tự nhiên thuận miệng hỏi: “Có thể hỏi tên cô là gì không?” Thời điểm ở trong bện viện anh ta đã không để ý.

“Sài Thương Y.”

“Sài là củi, Thương là biến đổi lớn lao trong cuộc đời, Y là không nơi nương tựa.”

“Đúng.” Cô chưa từng muốn giải thích tên mình, vì đó cũng không phải tên gì hay ho cho lắm.

Anh ta dùng ánh mắt gắt gao khóa chặt cô, cười nói, “Sài Thương Y, chúng ta thật sự là có duyên.”

Bỗng nhiên, cô cảm thấy lạnh dọc sống lưng, ánh mắt của anh ta khiến cô sợ hãi.

Nhưng sợ hãi cái gì chứ? Thoạt nhìn anh ta giống như một người học cao có giáo dục, nhất định là do vết thương mất máu làm cô choáng váng, cho nên mới nhìn lầm anh ta.

“Tôi xuống xe.” Cô vội vàng mở cửa xe, chân thấp chân cao đi về phía Thanh Tùng.

“Sài Thương Y…………..” Người đàn ông ngồi trong xe đốt một điếu thuốc, cười một cách tàn ác.

Cô là con mồi của anh ta.

Mười năm rồi không trở về tỉnh T, anh ta về chuyến này là vì cô……………. Anh ta muốn toàn bộ tiền và sắc của cô!

※※※

Mặt đưa đám!

Sài Thương Y lè lưỡi, thầm kêu bi thảm.

‘Mặt mày’ anh có thể là sát thủ của Đại Ma Vương! “Đoạn Dạ Nhai, tôi không có nợ tiền anh đâu.” Sắc mặt của anh hù dọa cô.

“Hai tiếng mười bảy phút!” Anh lạnh lùng nhìn cô.

“Ừ.” Cô không thể để thua kém được! Phải ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn lại anh mới được!

“Bé cưng, em hoàn toàn không nhận lỗi sao.” Cô xem ‘Ước hẹn’ của anh là cái rắm sao?

Đáng chết! Đây là lần đầu tiên anh mở miệng hẹn một phụ nữ, cô không mừng rỡ như điên thì thôi, lại còn dám lỡ hẹn? Có trời mới biết tại sao anh lại có cái ý nghĩ dẫn cô đi xem hoàng hôn quỷ quái đó chứ!

“Tôi đi trang điểm, không phải cố ý chạy trốn mất đâu!” Phẫn nộ với người đàn ông tuấn tú không người nào địch nổi………

“Trang điểm hết hai tiếng mười bảy phút?”

“A!” Cô vội vàng bịt tai, tiếng hét của anh thật đáng sợ, tưa như mấy ngàn dB.

Đoạn Dạ Nhai kéo hai tay cô ra, hướng về tai cô hét to, “Em quá tùy hứng!” Anh lo lắng chờ cô, xém chút nữa là nhờ thế lực xã hội đen của thái tử Việt ở tỉnh T rồi.

“Nói nhỏ thôi…………..” Cô không còn mặt mũi nhìn mọi người! Trong đại sảnh Thanh Tùng có ít nhất mười người đang nhìn hai người dò xét.

Người phụ nữ này thấy anh nổi giận, cũng không có một chút hối lỗi! Anh thề, anh sẽ giải quyết rạch ròi mọi chuyện với cô!

Anh hung hăng đẩy cô ra……………….

“Đau! Hộc…………..” Sài Thương Y ngã ngồi trên mặt đất hét to.

Đoạn Dạ Nhai nhìn xuống, anh ngồi xổm xuống, vén quần dài của cô lên, cô bị thương mà không nói gì với anh!

Có một đống băng gạt quấn quanh chân cô khiến anh lo lắng.

“Đi trang điểm mà sao bị thương? Tại sao vậy!”

Khuôn mặt của anh có vẻ dịu đi, nhưng giọng điệu của anh vẫn rất ác ý, ô, cô sẽ cho rằng anh sẽ đau lòng không thôi, cho là anh sẽ dịu dàng ôm cô vỗ về……..

Cô hất tay anh ra, “Đừng đụng vào tôi! Tôi bị thương là chuyện của tôi.”

“Tại sao không gọi điện thoại cho tôi, em biết rõ tôi ở Thanh Tùng đợi em rồi mà.”

Anh lại vừa hung dọa cô! Hơn nữa lại ở trước mặt mọi người. “Có một người đàn ông dịu dàng đưa tôi đến bệnh viện, cũng là do anh ta chở tôi về đây!”

“Dịu dàng?” Shit! Hai chữ này nên hình dung là tính từ hay động từ?

“Đúng! Anh ta còn ôm tôi…………”

“Em dám để cho người đàn ông khác ôm nữa sao!” Cô rốt cuộc là muốn đẩy anh đến chỗ nào đây?

Anh cực kỳ tức giận, không nói câu nào xoay người bỏ đi, ngồi lên xe máy lái đi như điên.

Sài Thương Y kinh ngạc, anh thật sự bỏ cô lại, để cô ngồi dưới đất……………..

“A…………………” Anh quá vô tình, quá ác tâm. Cô ghét anh, ghét ghét!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play