Đầu Mã Tuấn đụng phải kính chắn gió, đầu óc ong ong không ngừng, cả buổi
không có phản ứng lại. Hắn lắc lắc đầu, mới nhớ tới mình bị đánh trước
mặt nhiều người như vậy, lửa giận trong lòng giống như một thùng dầu lớn gặp phải bó đuốc, hừng hực bốc lên.
"Con bà nó..." Một câu chửi
thường có 4 chữ nhưng chỉ kịp có hai chữ, hắn đã bị ấn vào trong đầu xe, mũi đập vào khoang xe, thiếu chút nữa không nhịn được mà rơi nước mắt
đàn ông, "Mày buông tao ra, tao cho mày biết, đắc tội với tao không tốt
cho mày đâu."
Trong lòng Mã Tuấn hơi chột dạ, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn không muốn bình biểu lộ quá kinh sợ.
"Hả?" Nguyên Dịch nắm lấy tóc trước trán của Mã Tuấn, đem hắn từ trong xe túm dậy, "Ở trên đường mà chạy như gió, không tuân thủ quy tắc giao thông,
thiếu chút nữa thì tai nạn chết người, cho dù cậu là đại nhân vật của
nhà nào, cũng có thể vô pháp vô thiên vậy à?!"
Người xem náo
nhiệt ở xung quanh đều vỗ tay, có tiền có thế không thành vấn đề, nhưng
lại ở trên đường cho xe chạy toán loạn, đó chính là hại người hại mình.
Hôm nay nếu như chiếc Lamborghini này đụng phải một chiếc xe có tính an
toàn bình thường, cũng không biết chủ xe sẽ bị thương nặng như thế nào
nữa.
Từ phương diện pháp luật mà nói, đánh người là hành vi không đúng, nhưng trên tình cảm mà nói, bọn họ hận không thể đem chủ xe chiếc Lamborghini này đánh cho một trận tơi bời. Nguyên Dịch nói lời này, đưa tới rất nhiều thanh âm trầm trồ khen ngợi của mọi người, bọn họ rối rít giơ điện thoại lên quay, chờ hắn nói những lời hung ác.
Cái đám nhị thế tổ này, không chỉ gài bẫy mỗi hắn,mà còn đem gài bẫy cả người nhà hắn.
"Mày buông tay ra," Mã Tuấn hiển nhiên còn chút lí trí, không ở ngay trước
mặt mọi người mà rống lên câu "Bố tao là ai" "Ông nội tao là ai", hắn
dùng khuỷu tay định đánh Nguyên Dịch, nào ngờ Nguyên Dịch lại né sang
một bên, ngược lại làm hắn đánh vào khoảng không, lảo đảo suýt ngã xuống đất.
Quần chúng vây quanh cười ầm lên.
"Cảnh sát giao thông tới rồi."
Hai người cảnh sát giao thông đến nhìn thấy hiện trường, liền cảm thấy đầu
hơi đau, Lamborghini đụng phải Cayenne, dẫn đến Cayenne không khống chế
được mà đụng phải Ferrari, ba chiếc xe này đụng vào nhau, không tới hai
giờ, cái tin tức này liền leo lên tất cả các diễn đàn lớn.
Thấy
cảnh sát giao thông đến, giọng của Mã Tuấn nhất thời trở nên ngang ngược càn rở, hắn chỉ Nguyên Dịch: "Cảnh sát giao thông, anh ta đánh người."
Nguyên Dịch đút tay vào túi quần, liếc mắt lườm Mã Tuấn một cái, ngay cả miệng cũng không thèm mở ra, tất cả động tác lớn nhỏ của anh đểu biểu đạt
khinh thường với Mã Tuấn.
Cảnh sát giao thông không thấy Nguyên
Dịch nói gì, lễ phép nói: "Vị tiên sinh này, xin anh xuất trình bằng
lái." Thấy người trẻ tuổi này mặt đầy mất hứng, cảnh sát giao thông còn
tưởng anh sẽ không phối hợp, ngào ngờ anh sờ vào trong túi quần, lấy ra
một cái ví da nhỏ đưa cho bọn họ.
"Ôi, tôi nói với mấy người đâu
mới là chuyện quan trọng?" Mã Tuấn mất hứng hỏi, "Anh ta ra tay làm
thương người khác, là phạm pháp đấy? Nếu như mấy người cứ mặc kệ, tôi sẽ tìm luật sư kiện mấy người."
"Tiên sinh, mời anh cứ yên tâm,
chúng tôi nhất định sẽ xử lý công bằng theo lẽ phải," Cảnh sát giao
thông cho hắn một cái lễ phép, "Mời anh xuất trình bằng lái," Anh ta lờ
mờ ngủi thấy mùi rượu trên người Mã Tuấn, quay người nói với đồng
nghiệp, "Cho hai vị tiên sinh đây đo nồng độ cồn."
"Còn có một
người trong cuộc nữa đâu?" Cảnh sát giao thông đo xong nồng độ cồn cho
Nguyên Dịch, một bên nâng máy kiểm tra tới trước mặt Mã Tuấn, một bên
nhìn xung quanh.
"Chú cảnh sát giao thông, cháu ở đây." Nhan Khê
cầm lấy một chai nước khoáng, bên cạnh còn có hai cô bé tốt bụng đỡ lấy
cô, còn có hai đứa bé trai lo lắng hai người tài xế kia đánh nhau sẽ làm liên lụy tới Nhan Khê, cho nên cố ý đứng ngăn ở trước mặt cô.
Cảnh sát giao thông muốn nói, tôi chỉ mới có 30 tuổi, vẫn chưa tới tuổi gọi
là chú, nhưng khi anh ta thấy Nhan Khê, lại đem những lời này nuốt vào.
Cô gái trẻ tuổi này nhìn thật dịu dàng yếu ớt, anh ta sợ mình nói ra
những lời này, đối phương sẽ càng khó chịu hơn.
Đưa bằng lái cho
cảnh sát giao thông, Nhan Khê quay đầu liên tục nói cảm ơn với mấy người ở xung quanh, liên tục bảo mình không sao, mấy người quần chúng tốt
bụng này mới chịu rời đi.
Lúc rời đi, còn không ngừng dùng ánh mắt dò xét Nguyên Dịch, chỉ sợ anh ta không hợp lời liền quay sang bắt đầu đánh Nhan Khê.
"Hơi bất ngờ, chờ tôi gọi điện thoại," Mã Tuấn đẩy cảnh sát giao thông ra,
quay đầu gọi điện thoại, sau đó nghiêng đầu hừ với cảnh sát giao thông
một tiếng, giống như thần tiên nhìn bọn người phàm hèn mọn bằng nửa con
mắt.
"Xì." Nhan Khê liếc mắt, "Nhìn một cái là biết có rượu, nếu không thì chột dạ cái gì?"
"Cô gái thúi, cô im miệng cho tôi, có tin lão tử cho cô hai cái tát không," Mã Tuấn chỉ vào Nhan Khê, "Cút sang một bên cho ông."
"Chú cảnh
sát giao thông, hắn ở trước mặt hai người đe dọa cháu." Nhan Khê bước
mấy bước trốn phía sau cảnh sát giao thông, "Cháu đang lái xe rất nghiêm chỉnh, chiếc Lamborghini này giống như con lươn chạy loạn xạ trên
đường, nếu như không phải hắn ta, cũng sẽ không xảy ra những chuyện này, trên xe cháu có máy ghi hình, có thể lấy làm bằng chứng."
"Con mẹ nó," Mã Tuấn không ngờ người phụ nữ có lá gan nhỏ này lại nói những thứ này, hắn liên tục chỉ Nhan Khê, "Cô dám."
"Vị tiên sinh này, mời anh chú ý lời nói và hành động của mình, cũng mời
anh phối hợp làm việc với chúng tôi," Cảnh sát giao thông thấy Mã Tuấn ở trước mặt họ, mà còn ngang ngược càn rở như thế, vì vậy chỉ chỉ vào máy ghi hình, "Chúng tôi đã mở máy ghi âm, tất cả lời nói của anh sẽ bị ghi lại rõ ràng."
Người cảnh sát cầm máy ghi hình tiến lên một bước, vừa vặn đem Nhan Khê đứng ở phía sau mình.
Mã Tuấn uống vài ly rượu, cộng thêm vừa rồi ở trước mặt mọi người bị
Nguyên Dịch đánh, trong lòng đã sớm bùng cháy, bây giờ thấy một cảnh
giao thông nhỏ nhỏ và cô gái này dám phê bình ngay trước mặt hắn, vốn lý trí đã không nhiều lắm bây giờ lại biến mất hoàn toàn luôn, "Các người
cút sang một bên, hôm nay lão tử phải giết chết cô ta."
"Giết
chết ai?" Nguyên Dịch luôn đứng một bên không nói gì giờ không nói tới
lời thứ hai, liền đem Mã Tuấn đạp ngã xuống đất, lại đạp thêm mấy cái,
"Mày muốn giết chết ai?! Con mẹ mày một đứa đàn ông, đánh phụ nữ đã trở
thành năng lực truyền kì rồi à?"
Động tác ở chân của anh quá
nhanh, ngay cả hai người cảnh sát giao thông cũng không kịp phản ứng,
chờ sau khi họ phản ứng lại, Mã Tuấn đáng thương đã nằm trên mặt đất
khóc rống lên rồi.
"Không được đánh nhau."
"Mau dừng tay!"
Đều là người lái xe sang cả, lại không thể để mặt mũi cho người lái xe sang, làm việc lưu lại mấy được sống sao?
Nhan Khê từ phía sau lưng cảnh sát giao thông lén lút chạy ra ngoài, thừa
dịp hai người cảnh sát giao thông tiến lên kéo Nguyên Dịch, nhân cơ hội
đó dùng giày cao gót hung hăng đạp hai cái lên người Mã Tuấn, sau đó thu hồi chân thật nhanh, đàng hoàng đứng ở một bên.
Nguyên Dịch chú ý thấy hành động nhỏ này của cô: ....
"NGAO!" Sau khi bị Nguyên Dịch đánh, Mã Tuấn cảm thấy đau đến trì độn, lại bị
Nhan Khê dùng giày cao gót đạp một cái, đó chính là đau đến thấu xương,
hăn không nhịn được nữa, hét ầm lên, nước mắt đã cố kìm nén rất lâu, rốt cuộc cũng trào ra.
Nhan Khê vặn vặn mắt cá chân, cúi đầu nhìn mặt đất.
Hai cảnh sát giao thông khó hiểu quay đầu lại, sao vậy?
Cuối cùng ba người bị mang về đồn cảnh sát giao thông, không có quần chúng
vây xem nữa, Mã Tuấn vỗ bàn của đồn cảnh sát, khí thế bừng bừng: "Mấy
người có biết chú của tôi là ai không? Chú ấy là con rể của Từ gia, là
em rể của phu nhân chủ tịch Trường Phong đấy!"
"Mặc kệ thân thích của anh là ai, chúng tôi đều sẽ chấp hành đúng pháp luật," người cảnh
sát giao thông xử lí vụ án này ngẩn người, sau đó cắn răng nén tức giận
xuống, "Mã tiên sinh, bởi vì anh lái xe sau khi đã uống rượu, chúng tôi
sẽ trừ điểm bằng lái xe của anh, hơn nữa theo luật còn phải tiến hành
tạm giam anh và bị phạt tiền."
Vi phạm quy tắc giao thông, còn muốn dùng quyền thế để đè người, cái đức hạnh gì đây?
Nhan Khê nghe thấy Mã Tuấn ồn ào, hơi lo âu nhìn đồng hồ đeo tay, cô mà về
muộn nhất định bố sẽ lo lắng, nhưng nếu như bố biết cô xảy ra tai nạn
nhỏ, bố cô chắc chắn sẽ càng lo hơn.
Vốn không phải là chuyện lớn gì, nhưng với tính cách của bố cô, cũng sẽ bị vùi dập cho trở thành chuyện lớn.
Nếu như họ Mã này thực sự có vài phần quan hệ với Nguyên gia, nhà cô khẳng
định không đắc tội nổi, dù sao bọn họ ngay cả tư cách ôm đùi Nguyên gia
cũng không có. Cô quay đầu nhìn Nguyên Dịch đang im lặng, nếu như người
anh em này mà có hậu thuẫn giỏi hơn thì tốt rồi.
Vừa lúc đó,
Nguyên Dịch cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái, Nhan Khê trừng mắt nhìn, sau đó giống như không có chuyện gì mà rời mắt đi.
Thấy cô giương
mắt nhìn, Nguyên Dịch tưởng cô lo lắng người họ Mã này có hậu thuẫn, sợ
địa vị của người chồng của cô không che chở được cho cô, liền không kiên nhẫn nói, "Yên tâm đi, Nguyên gia không có loại thân thích ngu như
vậy."
Lời này quá trực tiếp rồi.
Nhan Khê tỉ mỉ nhìn
Nguyên Dịch mấy lần, càng nhìn càng cảm thấy người này thật giống với
nhị thiếu gia của Nguyên gia, "Cái này, tôi có thể hỏi anh một vấn đề
nho nhỏ không?"
Cô dùng ngón tay dựng một đoạn rất ngắn, chứng tỏ cái vấn đề mà cô hỏi thực sự rất nhỏ.
Nguyên Dịch nhìn cô không lên tiếng.
Không nói gì là đồng ý đúng không?
"Anh có phải là nhị thiếu gia của Nguyên gia không?" Nhan Khê bổ sung thêm
một câu, "Tôi thấy anh rất đẹp trai, đẹp trai giống như Nguyên nhị thiếu gia vậy, ngay cả góc độ nói hùa cũng đẹp trai như vậy." Tại cái xã hội
phù phiếm này, thỉnh thoảng nịnh bợ một chút, cũng coi là đạo lý sinh
tồn.
"Xùy," Nguyên Dịch cười nhạo một tiếng, xoay người nhìn về
phía Mã Tuấn lải nhải không ngừng, "Xin lỗi, tôi chính là con trai thứ
hai của Nguyên gia mà cậu vừa nói, nhà chúng tôi lúc nào thì có nhiều
thân thích như vậy?"
Mã Tuấn còn đang mắng chưa hết lời, nghe thấy câu này thì cả người ngẩn ra, trò vui gì đây?
"Đồng chí cảnh sát giao thông, tôi vừa rồi tức giận làm thương người, nên bồi thường thì sẽ bồi thường, chỉ là người Nguyên gia chúng tôi tuyệt đối
sẽ không bao che cho hành động vi phạm pháp luật," Nguyên Dịch nhướn mày liếc nhìn Mã Tuấn, "Mấy năm nay thường xuyên có chó mèo nhận là thân
thích của nhà chúng tôi, ngay cả chúng tôi cũng không biết đây là thân
thích nào nữa."
Cảnh sát giao thông tuyệt đối không ngờ, chẳng
qua là hắn đang xử lí một vụ giao thông, vậy mà còn tận mắt nhìn thấy
một vở kịch hay của nhà giàu, vị chủ nhân chiếc xe Cayenne này, thật sự
là con trai của chủ tịch tập đoàn Trường Phong sao?
Lại lần nữa
nhìn Mã Tuấn đang xanh mặt kia, vừa rồi hắn còn la hét uy hiếp đủ kiểu,
bây giờ bị chặn họng trở thành con vịt rồi, một câu cũng không nói được.
Mặt mũi bị đánh như này.... quá đã rồi!
Trong nháy mắt ở chỗ này, Nhan Khê cảm thấy vị thiếu gia của Nguyên gia này
có hào quang cao 18 thước, đây thực sự là một màn kịch hay.
Đang
xem trò vui rất hưng phấn, di động của Nhan Khê vang lên, cô nhìn người
gọi đến, vuốt vuốt cổ hỏng, nặn ra một thanh âm nhu thuận ngọt ngào.
"Bố."
"Không sao, không sao ạ." Nhan Khê nói, "Con chỉ là.... Chỉ là gặp được bạn học hồi cấp 3, cùng cậu ấy trò chuyện một lúc thôi."
Đây là lời nói dối có ý tốt, Nhan Khê không hề có chút áp lực nào.
"Đúng, đúng ạ." Nhan Khê gượng cười, "Con cũng không ngờ, chỉ học ở trường có
nửa năm, còn có người nhận ra mình nữa. Bố yên tâm, con nhất định sẽ về
nhà trước 10h."
Nguyên Dịch nhướn mày nhìn Nhan Khê.
Bố?
Bạn học hồi cấp 3?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT