Editor: Hy

Nhan Khê về đến nhà, thấy Tống Hải đang tiếp khách, quay đầu đem túi xách và giày của mình ném vào tủ giày, "Bố."

"Nhan Nhan đã về rồi à?" Tống Hải thấy Nhan Khê về, hơi bất ngờ, "Không phải hôm nay con phải ra ngoài quay sao?"

"Công việc xong sớm, cho nên con về trước ạ." Nhan Khê không đề cập tới vết thương nhỏ ở chân, thấy sắc mặt của bố cô hình như hơi khó coi, cô liếc nhìn một nam một nữ đang ngồi ở trên sô pha, thấy bố cô không giới thiệu thân phận của hai người này, liền xoay người đi vào bếp rót nước uống, lúc cho miếng chanh vào trong nước, cô nghe thấy giọng của bố mình không được vui lắm.

"Cái gì mà con cháu Tống gia, Tống gia cũng không phải là mỏ vàng của ngôi hoàng đế để kế thừa, loại chuyện để cho con gái tôi chịu ủy khuất như vậy, mấy người có nói gì tôi cũng không đáp ứng."

Nhan Khê dừng chân, hai người này là người thân đằng nội sao? Ở trong kí ức của cô, gần như không nhìn thấy người thân nào của bố cả, chỉ có ông nội và bà nội đã qua đời năm đó, có một đống người thân thích tới đòi tiền, khi ấy mẹ cô để cho cô đợi ở trong phòng, không cho cô ra ngoài.

Trong trí nhớ thì giọng của những người đó đặc biệt lớn, lời mắng người cũng không hề dễ nghe.

"Em ba, cậu phát đạt rồi thì cũng không thể ngay cả tổ tông cũng không nhận được. Hơn nữa, chỉ là để cho Hiển Hồng đến nhà của cậu ở nhờ, bình thường để cho cậu chăm sóc một chút, sao lại là để cho con gái chịu ủy khuất được? Cậu cũng đừng trách anh nói lời khó nghe, trong nhà có một cô con gái, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, nếu như cậu che chở nó như vậy, sau này không phải là người của nhà khác sao."

"Hiển Hồng cũng sắp 20 tuổi rồi, nhà chúng tôi lại không có người khác, nếu như tôi làm ở bên ngoài, trong nhà cũng chỉ còn lại mỗi Nhan Nhan, cậu ta ở lại chỗ này không hợp." Ngữ khí của Tống Hải hơi nghiêm túc, "Anh cả, Hiển Hồng là bảo bối nhà anh, con gái nhà tôi từ nhỏ cũng được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên đấy, lúc nó học đại học, tôi cũng không để ai chăm sóc nó cả. Dạy dỗ con cái cũng không thể như mấy người được, sau này làm sao mà sống độc lập được? Cái gì mà của nhà người khác chứ, hai người mà còn nói mấy lời như vậy, đừng trách em trai trở mặt."

"Cậu nói đi nói lại, chính là chê nhà chúng tôi nghèo, kém hơn nhà của cậu, ngay cả đứa cháu trai đích tôn của Tống gia cũng kém con gái của cậu," Giọng chị dâu Tống hơi bén nhọn, "Con gái tinh quý nhà cậu, bây giờ cũng không mang họ Tống nữa, mà là mang họ Nhan của mẹ cô ta."

"Ai quy định con phải theo họ của bố, chị dâu, Hiển Hồng họ Tống, cũng không cùng họ với chị, vậy chẳng lẽ nó cũng không phải là con trai của chị à?" Tống Hải trầm mặt xuống, giọng điệu nghiêm nghị, "Chị dâu, thời buổi bây giờ, chúng ta đã không còn chú trọng những phong tục cũ này nữa rồi, con gái đều giống nhau, họ nào cũng vậy thôi."

"Anh hai và chị dâu nếu như cảm thấy tôi xem thường hai người, vậy sau này hai nhà chúng ta không cần qua lại, tránh các người lại chịu oan ức!" Tống Hải là người tính tình ngang bướng, bình thường cũng không dễ nổi giận, nhưng con gái là ranh giới cuối cùng của ông.

Nếu như bình thường bọn họ nói lời như vậy, ông nhịn một chút là được, nhưng hôm nay Nhan Nhan cũng ở nhà, bọn họ còn nói như vậy, không phải là để Nhan Nhan khổ sở tức giận sao. Tình cảm anh em, làm em thì có thể chịu được vô lí của họ, nhưng chuyện của bọn họ, không nên đưa giới tính ra nói chuyện.

Anh trai và chị dâu không ngờ thái độ của Tống Hải đột nhiên tồi tệ như vậy, thật là mất mặt, chị dâu Tống đứng lên nói: "Tôi sẽ nhìn xem em ba bảo vệ con gái như vậy, sau này có thể hưởng nhiều phúc như nào!"

Nói xong lời này, hai vợ chồng không quay đầu mà đi ra ngoài.

"Không phiền bác gái nhọc lòng," Nhan Khê từ nhà bếp đi ra, như cười như không mà gọi hai vợ chồng lại," Cháu nhất định sẽ chăm sóc bố cháu thật tốt, để cho ông ấy không phải lo nghĩ nữa. Nhưng bác trai và bác gái có thời gian quan tâm chuyện nhà cháu như vậy, không bằng về nhà mà chiếu cố đến đứa con bảo bối của hai người."

"Miệng lưỡi bén nhọn, không biết trên dưới, học đại học cũng như không." Chị dâu Tống thấy một tiểu bối như Nhan Khê mà cũng dám mạnh miệng với mình, tức giận càng lớn, nếu đây mà là con gái của bà ta, thì đã sớm ăn một cái bạt tai rồi.

"Cháu không chỉ học đại học vô ích, mà nghiên cứu sinh cũng vô ích," Nhan Khê cười đến cong cả mi mắt, "Ai bảo bố mẹ nuông chiều cháu, tốn nhiều tiền hơn nữa cũng muốn để cháu học, mong bác gái tha lỗi."

Nói bố cô có tiền xem thường bọn họ, vậy thì cô sẽ để cho họ hiểu một chút, cái gì gọi là thái độ "Có mấy đồng tiền dơ bẩn thì giỏi".

"Em ba, em chính là dạy dỗ con cái như vậy sao?" Bác cả Tống nhìn về phía Tống Hải.

Tống Hải cúi đầu không nói chuyện, làm bộ không nghe thấy gì.

Anh cả Tống bị thái độ của hai bố con làm cho giận xanh mặt, dẫn vợ bực tức rời khỏi cửa lớn Tống gia.

Nhan Khê quay đầu ngồi cạnh Tống Hải, thấy vẻ tức giận của Tống Hải còn chưa hết, liền đưa cho ông trái cây đã gọt vỏ: "Bố, ăn chút trái cây cho nguôi giận."

"Lời bọn họ nói con đừng để trong lòng, bố không giống với bọn họ nghĩ đâu." Tống Hải quan sát kĩ biểu lộ của Nhan Khê, thấy cô không khó chịu về lời của anh trai và chị dâu, mới lắc đầu than thở nói, "Con trai nhỏ của bác con thi đỗ đại học Đế Đô, hôm nay đi trường học báo danh, nói là điều kiện ở trường không tốt, muốn ở nhà của chúng ta."

Quê của Tống Hải không ở Đế Đô, mà là ở một vùng khá xa, mấy năm nay Tống Hải một mình dốc sức làm ăn, bọn họ đã không giúp việc gì, ngược lại lúc ông và vợ li hôn, bọn họ ở quê còn nói bóng nói gió. Những chuyện này đã sớm truyền tới tai Tống Hải, nhưng ông không để trong lòng.

"Lời bọn họ nói để ý làm gì chứ," Nhan Khê cười đến cong cả mí mắt, "Con biết rõ bố hiểu con nhất là được rồi, cần gì quan tâm lời họ nói."

"Tâm tình là tùy vào mình," Tống Hải ăn miếng quả mà Nhan Khê đưa, "Lúc người khác có ý chọc giận con, con càng phải cười thật tươi, tâm tình càng hiền hòa, thì người khác sẽ càng thêm tức giận."

Có đôi khi mỉm cười chính là bao dung, nhưng cũng có lúc lại là vũ khí.

Được bố Tống truyền thụ cho một bụng kiến thức phúc hắc, Nhan Khê chỉ có một ý tưởng.

Bố, không ngờ bố lại là một người như vậy.

Sau khi ăn cơm tối xong về phòng, Nhan Khê mở máy tinh lên đăng nhập phần mềm nói chuyện, hình của biên tập của nhà xuất bản không ngừng lóe sáng. Cô mở khung chat ra, bị kiểu chữ to đùng và đỏ thẫm làm cho nhức cả mắt.

Minh Minh: aaaaaaaaaaaa! Tiểu thư của tôi ơi, sách của em quá hot, bán rất đắt hàng!!

Minh Minh: Người đâu rồi!

Minh Minh: Có ở đấy không? Có ở đấy không?!!!

Thông qua những dấu chấm than đỏ như máu này, Nhan Khê cảm nhận được tâm tình của biên tập rất kích động. Ngồi xếp bằng ở trên ghế mềm mại, cô thuận tay đánh chữ: "Đến rồi đây."

Tin nhắn vừa gửi đi, bên kia liền lập tức trả lời.

Minh Minh: Chị ơi, rốt cuộc chị cũng hiện thân rồi! Chị muốn lạy em, em có cảm thấy mình là một tay vẽ tranh trên mạng đang nổi hay không vậy?!

Tiểu Khê Lưu: Không có.

Dường như biên tập đối với hai chữ này của cô càng tỏ ra lạnh lùng bình tĩnh, lập tức đem doanh thu bán hàng đưa cho cô xem, còn cố ý nhấn mạnh thành tích ở trong top 10.

Nhan Khê cảm thấy, vị biên tập này đúng là người trẻ tuổi tinh lực dồi dào, chỉ có cái dấu chấm than thôi cũng làm cho cô tim ngừng đập, huyết áp lên cao.

Tiểu Khê Lưu: Em là đại mỹ nhân, cảm thán về thân thể đã không còn phổ biến nữa đâu, chúng ta có thể thay đổi dấu câu một lát được không?

Minh Minh: Chỉ có dấu chấm than mới có thể biểu hiện hết được cảm xúc bây giờ của chị, chị nhỏ à, chúng ta mở buổi kí tặng sách đi.

Nhan Khê ngừng đánh chữ một lát, cô chưa bao giờ nghĩ đến gặp bạn online ở ngoài đời.

Tiểu Khê Lưu: Em có thể dựa vào tài năng kiếm cơm, thì tuyệt đối không dựa vào mặt đâu.

Từ chối uyển chuyển như thế, đại khái biên tập cũng hiểu nghi ngại của cô, khuyên thêm hai câu thấy cô không đồng ý, liền không nhắc lại chuyện này nữa.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Nhan Khê đi tắm, sấy tóc nằm ở trên giường, mở di động ra lượn một vòng bạn bè, phát hiện Nguyên thiếu gia đã accept cô vào bạn bè rồi.

Tên của đối phương rất đơn giản, là "Nguyên", hình đại diện là tranh phong cảnh, nhìn giống như là do máy tự động cài cho vậy, cô đem tên đối phương chú thích thành "Quân dự bị của lưu manh", suy nghĩ một chút, lại đổi thành "Nguyên tiểu nhị."

Người này ở trong Nguyên gia là Lão nhị, đổi thành Nguyên tiểu nhị cũng không sao cả.

Xoay người nằm lì ở trên giường, Nhan Khê lượn một vòng trang chủ, like cho mấy người bàn, chợt thấy một tấm ảnh chụp một quyển sách, mặt bìa quyển sách rất quen mắt, cô ngẩn người.

Hóa ra sách của cô bán chạy như vậy, ở trong list bạn bè cũng có người mua?

Nguyên Tiểu Nhị: Tạm được *Phối ảnh*

Nhan Khê nhìn cái hình này mấy lần liền, xác định mình không có hoa mắt, mới âm thầm like một cái.

Cô không phải là đang khen ngợi Nguyên tiểu nhị, mà là đang khen ngợi chính mình thôi.

Nguyên gia.

Nguyên Dịch đem bookmark bỏ vào trang sách, xoay người bỏ sách lên kệ. Mấy quyển sách này không biết là ai mang tới, anh thuận tay mở ra, phần lớn đều là nói vớ vẩn, ngược lại có một quyển truyện khá được.

Đây vốn là truyện manga, nhân vật chính là là một con vật có hình thù kì quái, nhưng dưới bàn tay của tác giả nó được vẽ vô cùng đáng yêu, bên trong mỗi câu truyện đều ấm áp đến động lòng người, rất thích hợp với người có công việc bận rộn hoặc là sinh hoạt áp lực, lúc rảnh rỗi ngồi đọc thì tâm tình sẽ thoải mái.

"Nhị thiếu gia," Bác giúp viếc gõ cửa phòng sách, bưng một li sữa tiến vào, "Đã sắp mười giờ rồi, cậu có muốn uống sữa rồi ngủ không?"

"Cảm ơn," nhận lấy li sữa uống một ngụm, Nguyên Dịch nghiêng đầu nhìn quyển truyện tranh có tên "Tiểu quái thú", không ngờ mình lại đọc truyện muộn như vậy. Anh vuốt huyệt thái dương, "Bác Lý, bác đi nghỉ đi, tôi đi ngủ ngay đây."

Bác Lý nhận lấy li sữa bò đã uống một nửa, cười đi ra khỏi phòng.

Nguyên Dịch về phòng, trong vòng bạn bè đã có một đống like và bình luận.

Có người nói tốt, cũng có người chế giếu anh đi đọc manga, còn có người nói đùa sẽ đi mua về đọc thử. Trong một đống like, Nguyên Dịch nhìn thấy ảnh đại diện của Nhan Cẩu Độc Thân.

Không phải không hay chơi Wechat sao, vậy cái like này làm sao mà tới, cũng không phải là do trượt tay chứ?

Nguyên Dịch nhìn chằm chằm vào cái hình đại diện cọng lông nhuốm máu đỏ tươi, nhấn vào.

Status mới nhất là của 8 ngày trước.

Nhan cẩu độc thân: Đồ ăn bố làm.

9 tấm ảnh post theo đều là đồ ăn gia đình thông thường.

Lại một cái nữa là tại 2 3 tháng trước.

Nhan cẩu độc thân: Gặp được một con ngu, thuần đấy *Kèm ảnh một con chó Sa Bì xấu xí*

Cái khác thì không nói, nhưng con chó Sa Bì này thật là xấu đến xúc phạm người nhìn mà, cũng không biết rốt cuộc cô gái này kiếm được ở đâu nữa.

Cái thứ 2 cách cái thứ 3 cũng không xa lắm, post kèm là ảnh mặt trời.

Nhan cẩu độc thân: Hôm nay mặt trời thật xinh đẹp, như trứng chần nước sôi vậy.

Nguyên Dịch nhìn chằm chằm tấm ảnh cả nửa ngày, cảm thấy... Xác thực có chút giống trứng chần nước sôi.

Nghĩ đến đây, anh vội vàng thoát khỏi Wechat, bỏ điện thoại xuống.

Người phụ nữ này đúng là làm ô nhiễm tinh thần mà, đem gu thẩm mĩ của mình bị lệch lạc theo rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Tiểu Nhị: Làm trò, trước mặt tôi thì gọi Nguyên tiên sinh, ở sau lưng tôi thì lại gọi là Nguyên tiểu nhị, đúng là người phụ nữ dối trá mà!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play