Thân là một người dẫn chương trình nhưng lại không lên qua bất kì sân khấu
của chương trình nào, nhưng một vụ tai nạn xe lại làm cho Weibo náo
nhiệt như vậy, Nhan Khê bắt đầu hoài nghi trình độ chuyên môn của mình.
Hôm sau đến đài truyền hình làm việc, đồng nghiệp thấy cô thay xe, "Lại thay xe mới rồi hả?"
"Đây là xe của bố em, xe của em có chút vấn đề, đưa đi tu sửa rồi, liền mượn xe của bố," Nhan Khê không nhắc đến chuyện tai nạn giao thông, đến
phòng thay quần áo không biết là cửa hàng quần áo nào tài trợ, ngồi vào
ghế để cho thợ trang điểm cho cô.
Nói chuyện phiếm cùng cô chính
là người dẫn chương trình Lý Đồng của chương trình dự báo thời tiết kênh 9, cô ta cố ý thân thiết với Nhan Khê, bình thường đối với Nhan Khê
cũng rất nhiệt tình, "Đúng rồi... Còn chưa kịp chúc mừng cô, tỉ suất xem chương trình của cô càng lúc càng cao, hôm qua còn có người cố ý gọi
đến đài để khen cô đấy."
"Thật sao?" Nhan Khê cười rất vui vẻ, "Thật sự khen tôi sao?"
"Chắc chắn, là một bà lão lớn tuổi," Lý Đồng thấy nét mặt Nhan Khê lộ ra vui
mừng, nhịn không được nghĩ, mặc dù Nhan Khê dẫn chương trình có mấy phần căn cơ, nhưng cuối cùng vẫn là một người trẻ tuổi. Có loại ý nghĩ này,
cô ta sinh ra vài phần cảm giác rụt rè, "Cô cần phải cố gắng lên, tranh
thủ để cho hơn một nửa bà lão ở Đế Đô này thích cô."
"Sau đó ở trong đài liền cho tôi một cái danh hiệu, sư cô sát thủ?" Nhan Khê cười ra tiếng, "Như vậy cũng không tệ đâu."
Lý Đồng bị cô chọc cười, vốn còn có vài phần cảm xúc ghen ghét, bây giờ
biến mất không còn một mảnh. Đại khái có vài người trời sinh đã có duyên với mọi người, cộng thêm năng lực dẫn chương trình không tệ, có thể có
người chú ý tới cũng không phải là lạ.
"Tiểu Nhan, chuẩn bị xong chưa?" Triệu Bằng gõ cửa phòng hóa trang, "Chuẩn bị quay rồi."
Người dẫn chương trình "Những câu chuyện bên mình" chỉ có một mình cô, cho
nên ở trong trường quay hay ở ngoại cảnh đều do cô dẫn cả, bây giờ cô
phải quay bổ sung ở bên trong phòng. Đương nhiên, quay phim cũng chỉ có
mình Triệu Bằng mà thôi.
"Sắp xong rồi, anh Triệu chờ em một chút nữa."
Triệu Bằng không gọi nữa, trở lại nơi vắng vẻ cùng vợ mình nhắn tin ở Wechat, người ở trong đài cũng lười biếng như vậy.
Lúc ghi hình chương trình, Trần Bội nhìn Nhan Khê một cách giám sát, sau đó nói với một người đồng nghiệp ở bên cạnh: "Nhan Khê ở lại trong kênh
của chúng, đúng là hơi đáng tiếc."
Dáng vẻ đoan trang, nhả chữ rõ ràng, ngữ tốc tiết tấu rõ ràng, một mầm non tốt như vậy nếu được một
tiền bối lợi hại mang theo mình, leo lên một sân khấu tốt, thì bây giờ
trong giới dẫn chương trình đã có chút thành tích.
"Ôi chị Trần,
chị ở cùng một chỗ với Tiểu Nhan lâu quá rồi, đã sinh lòng luyến tiếc
rồi đấy." Ngược lại đồng nghiệp ở bên cạnh lại thấy bình thường, "Bây
giờ cạnh tranh khốc liệt như vậy, cô ấy có thể trực tiếp vào làm người
dẫn chương trình của một kênh, đã xem như là tốt số rồi. Những người
cùng ngành giống như cô ấy, rất nhiều người vẫn còn lăn lộn ở phía sau
sân khấu, hoặc là đã đồi nghề. Chén cơm này của chúng ta ấy mà, tùy
thuộc vào thời điểm thôi."
Lúc ghi hình xong chương trình, đã đến giữa trưa, Nhan Khê đang chuẩn bị cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm, thì phía trên thông báo xuống, 1h chiều muốn các đài trưởng của các kênh
không phải kênh vệ tinh, cùng các biên đạo và người người dẫn chương
trình đi họp, đến trễ hoặc nghỉ làm thì sẽ bị trừ vào tiền lương.
"Tại sao lại không yêu cầu người dẫn chương trình của kênh vệ tinh có mặt?"
Nhan Khên hơi khó hiểu, theo lý mà nói thì loại họp hành như này, kênh
vệ tinh mới là quan trọng chứ?
"Những kênh vệ tinh đều là cổ tay
mà," Triệu Bằng bắt chéo hai chân, thờ ơ nói, "Những quay phim hơi có
tiếng và thực lực, tham gia một chút show truyền hình thực tế, một chút
thương diễn, sao không mở loại hội nghị này? Trong đài muốn có quyết
định gì, thì đã sớm nói cho người môi giới rồi, để cho bọn họ chạy tới
chạy lui. Trừ buổi lễ long trọng hàng năm có thể đem họ họp mặt đầy đủ,
mặt khác muốn thấy được họ ở hội nghị, toàn bộ đều dựa vào vận khí cả."
"Vẫn là anh Triệu hiểu biết nhiều." Nhan Khê bừng tỉnh ngộ, quay đầu lấy
điện thoại di động, loại đãi ngộ cho cấp bậc này, không có quan hệ gì
với cô cả.
Triệu Bằng thấy cô không làm gì cả, không có tư thế
tiến thủ, bất đắc dĩ gật đầu, nhân vật mới này đã bị bầu không khí ở
trong kênh của họ làm hư mất rồi, nửa điểm tiến thủ cũng không có.
Lần đầu tiên tham gia cuộc họp lớn ở trong đài, trong lòng Nhan Khê hơi
kích động, nhưng ngay khi cô đi theo sau Kim trưởng đài, thấy ở trong
phòng đông nghịt người, còn có người xếp chỗ cho kênh của cô vào một góc bé tí ở trong phòng, kích động ở trong lòng nháy mắt đã mất hơn phân
nửa.
Người phụ trách đánh dấu thấy thẻ công tác ở trên người của bọn họ, để cho họ kí tên sau đó cho vào.
Nhan Khê còn chưa đi được mấy bước, chợt nghe thấy nhân viên phụ trách đánh
dấu đang nhiệt tình chào hỏi một người, cô hiếu kì quay đầu nhìn phía
sau.
"Đó là phó chủ nhiệm bộ phận quảng cáo của kênh vệ tinh," Trần Bội nói nhỏ bên tai cô, "Đều là người trên cao cả."
Thấy cảnh này, Nhan Khê đã hiểu một đạo lý, cái gọi là "Thà làm đầu gà chứ
không thể làm đuôi phượng" đều là lừa người cả, rõ ràng "cái đầu gà" Kim đài trưởng này không được người khác tôn trọng như ông phó chủ nhiệm
kia.
Lúc họp, lãnh đạo bên trên nói một đống lớn, điểm chính là khen ngợi mấy chương trình của đài vệ tinh.
"Đương nhiên, nhưng kênh khác vì điều kiện có hạn, không thể đạt được thành
tích giống như kênh vệ tinh, nhưng gần đây cũng có mấy chương trình được dân chúng địa phương hết sức khen ngợi, ví dụ như kênh một "Thăm dò hôn lễ", kênh 3 "Cảm động", kênh 8 "Những chuyện bên mình", đều làm rất
tốt, những kênh khác..."
Kim đài trưởng đã sớm hình thành thói
quen vô hình trong các buổi họp, chợt nghe được giám đốc lãnh đạo khen
chương trình của ông ta, làm cả buổi cũng không phản ứng được, vừa rồi
ông ta có nghe nhầm không hả?
Tâm trạng bây giờ của ông ta giống
như người vợ bị vua ném vào trong lãnh cung 10 năm, bỗng chợt nghe thấy
vua lật thẻ bài thị tẩm mình, hưng phấn và hoài nghi tính chân thật của
nó.
Lúc cuộc họp sắp kết thúc, giám đốc lãnh đạo khen hai ba cái
kênh, nói bọn họ đối với chính sách của cấp trên thì quán triệt rất chu
đáo, kênh 8 là một trong số đó.
Thời điểm tan họp, Kim đài trưởng đi đường mà như đi ở trên mây, ánh mắt nhìn Nhan Khê thân thiết giống
như là đang nhìn con gái ruột của mình.
"Kim đài trưởng," Trần
Bội cười nói với Nhan Khê, "Lãnh đạo phía trên chỉ đích danh khen ngợi
chương trình của chúng ta, ông có phải nên mời chúng tôi ăn cơm hay
không?"
"Đúng đúng đúng, tối nay ta mời đồng nghiệp trong kênh đi ăn cơm," Kim đài trưởng cao hứng gật đầu, "Lần này chúng ta không đi
Đại Bài Đương nữa, đi Bách Hương Xuân thôi!"
"Đài trưởng đúng là
đài trưởng, sảng khoái lắm!" Để tránh Kim đài trưởng hối hận, Trần Bội
kéo tay Nhan Khê chạy ra ngoài, "Bây giờ tôi đi thông báo tin tức tốt
này với các đồng nghiệp khác."
"Từ từ đã nào!" Kim đài trưởng
nhìn bóng lưng của hai cô gái, chẳng qua chỉ là thuận miệng nói một
chút, trong lòng hơi tuyệt vọng, sau khi về nhà làm sao ông báo cáo sổ
sách với bà xã đây?
Đồng nghiệp liên hoan, ăn lẩu vẫn là náo
nhiệt nhất, người trẻ tuổi bây giờ một chút giản dị gian khổ cũng không
có, liền nghĩ đến một bữa tiệc lớn!
Tự mình nói ra, có ngậm lấy
máu và nước mắt thì cũng phải thực hiện cho bằng được, nhưng nghĩ đến
nửa năm nữa sẽ có cuộc bình xét để thăng chức, Kim đài trưởng đành phải
cắn răng, ăn thì ăn, chỉ cần có thể thay đổi được những đồng nghiệp tích cực này, ăn một bữa cơm cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là khi về
nhà sẽ phải bao thầu một tháng làm việc nhà thôi!
Bách Hương Xuân ở Đế Đô cũng coi là một nhà hàng nổi tiếng, nghe nói tổ tiên của đầu
bếp ở nhà hàng này đã từng làm ngự trù, thật giả thì không biết, nhưng
phong cách ở chỗ này, vẫn phải chịu một ít người thổi phồng lên.
Trừ những người có việc không đi được, một nhóm 10 người của kênh số 8 đài
Đế Đô vừa vặn một bàn luôn, Nhan Khê thấy lúc đồng nghiệp tranh nhau gọi đồ ăn, Kim đài trưởng đau lòng đến mức lông mày đều cau lại.
Sau đó Nhan Khê không chút lưu tình mà gọi một đĩa tôm biển cay lớn, một
phần xương sườn hoàng kim, còn có cá sóc, nhận được rất nhiều tiếng vỗ
tay nhiệt tình của đồng nghiệp.
"Tiểu Nhan làm tốt lắm, gọi thêm mấy món, thêm mấy món nữa."
"Đủ đủ rồi, gọi nhiều vậy làm cái gì, mọi người ăn cũng có hết đâu!" Kim
đài trưởng giơ tay lấy cuốn menu, lại bị Triệu Bằng cầm trước.
"Ăn không hết chúng tôi có thể gói lại, chúng tôi muốn hưởng ứng hành động
CD*." Triệu Bằng lại gọi thêm mấy món, làm cho các đồng nghiệp cười ha
ha, thức ăn còn chưa được đưa lên,không khí trên bàn đã náo nhiệt lên.
*Hành động CD: khởi xướng tiết kiệm, phản đối phô trương lãng phí, tuyên truyền cho mọi người quý trọng thức ăn.
"Nguyên tiên sinh, mời đi hướng bên này." Phục vụ viên dẫn đường cho Nguyên
Dịch đến phòng VIP, lúc đi ở hành lang đi qua một gian phòng, Nguyên
Dịch nghe thấy bên trong truyền tới tiếng cười rộ, bước chân của anh hơi ngừng, nhăn mày lại.
Từ trước tới giờ anh luôn không thích không khí hò hét ầm ĩ.
Phục vụ viên thấy vậy vội vàng giải thích: "Nhà hàng này của chúng tôi hiệu
quả cách âm rất tốt, chỉ cần đóng cửa lại, sẽ không được bất kì tiếng
vang nào ở bên ngoài cả."
Nguyên Dịch không nói chuyện, nhấc chân muốn đi.
"Lái xe không uống rượu, uống rượu thì không lái xe, hôm nay mọi người ai
cũng không được rót rượu cho tôi, sau khi tôi say, một cô gái trẻ yếu
đuối như tôi, gặp phải kẻ xấu thì phải làm sao bây giờ?"
Giọng
này hơi quen tai? Anh nghe được bên trong giọng trai và gái đều có cả,
không cần nhìn cũng biết ở bên trong hỗn loạn như thế nào rồi.
"Nguyên tiên sinh." Mở cửa phòng VIP, một người đàn ông trung niên đeo kính đi
ra, trên khuôn mặt là vẻ nôn nóng lấy lòng, "Nguyên tiên sinh, ngài đã
đến rồi, mau vào mau vào đi."
Nguyên Dịch không nhanh không chậm
bước vào, lúc phục vụ viên chuẩn bị đóng cửa, anh nhướn mày nói: "Cứ để
cửa vậy, cho thoáng khí."
Phục vụ viên muốn nói, hệ thống thoát
khí ở trong phòng này rất tốt, nhưng khi đối mặt với bộ dạng cao cao tại thượng kia của Nguyên Dịch, một chữ cô ta cũng không thể nói được, đành phải ngoãn ngoãn chiều theo ý của anh.
Người càng có tiền có thế thì càng thích nhiều thứ, cô ta đã hiểu rồi.
Nhan Khê mượn cớ "Dị ứng với rượu" và "Phải lái xe", nên không phải uống
giọt rượu nào cả. Đồng nghiệp cũng biết cô có chút bối cảnh, cũng không
dám thực sự rót rượu cho cô, cho nên mọi việc cứ thế trôi qua. Trong
lòng cô hiểu rõ, nếu như cô mà người mới mà không có bối cảnh, hôm nay
tuyệt đối không thể nào từ chối được tiệc rượu này, lúc này, trong lòng
cô không kìm được mà lại nói cảm ơn bố cô lần nữa.
"Tiểu Nhan à," Kim đài trưởng uống rượu có hơi say, "Cháu mới vào đài không lâu, dẫn
chương trình liền được lãnh đạo phía trên điểm danh biểu dương, sau này
nỗ lực hơn, tranh thủ tiến lên trên, cháu còn trẻ, nên phát triển ở
không gian lớn hơn."
Lời này đối với người khác thì ông ta sẽ
không dám nói, nhưng với Nhan Khê thì khác, cô có một người bố giàu có
giao thiệp rộng, cho dù không thể đi đường tắt, ít nhất thì cũng không
bị người ta chặn đường.
"Làm cho thật tốt." Kim đài trưởng nói sâu xa, "Tiền đồ phía trước sẽ rất rộng mở."
Trong lòng những đồng nghiệp khác cũng loạn, nhưng vẫn kiên định giao hảo thật tốt với Nhan Khê.
Ở đời không làm quen lúc người ta còn chưa phát triển, đợi khi người ta
thực sự phát triển rồi, lại đi nói mình từng là đồng nghiệp với người
ta, tất cả đều vô nghĩa thôi.
So với sự náo nhiệt ở đây, không khí ở trong phòng VIP lại vô cùng nghiêm túc.
"Phương án của các ông tôi sẽ xem xét thật kĩ," Nguyên Dịch nhìn đồng hồ, "Thời gian không còn sớm, những hoạt động khác tôi không tham gia đâu."
Vừa gặp khách vừa nhìn thời gian, còn chưa đến 9h tối, bây giờ cuộc sống về đêm mới bắt đầu, vậy mà nói thời gian không còn sớm? Nhưng thấy Nguyên
Dịch đứng dậy muốn đi, bọn họ cũng không dám cứng rắn giữ lại, đành phải rối rít đứng dậy đi tiễn.
Đoàn người của Nhan Khê vừa mới đi ra từ trong phòng, ở trong hành lang liền đụng mặt với các tinh anh của xã hội này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT