Không biết vì sao,
cảm tình của cô luôn có liên quan đến từ "Mập mờ" này. Có lẽ có liên
quan đến tính cách của cô, có một số việc, luôn luôn kéo dài. Lần này,
nghĩ muốn kiên quyết buông tay, lại vô tình làm cho không rõ ràng.
Tiếu Bạch rời khỏi một thời gian, mỗi ngày đều gọi điện thoại tới. Lần này,
vì đề phòng cô chạy trốn, anh ấy nói chuyện với ba cô, mẹ cô, lấy số
điện thoại nhà cô, sau đó lại hù dọa Cổ Dật Nam không được lén đưa người đi, rồi mới rời đi.
Một tuần sau, một tên con trai hùng hùng hổ
hổ trở về, vẻ mặt thần bí kéo cô ra cửa. Mẹ đuổi theo sau kêu, không thể đi quá xa, thân thể của Tiểu Mỹ không chịu nổi các loại. . . Cô cảm
giác như mình trở về hồi trước, khi bạn nhỏ tìm cô chơi đùa, mẹ đuổi
theo sau nói bài tập còn chưa làm xong. . .
Xuống lầu vừa nhìn,
mới phát hiện tên con trai điên điên này, lại lái xe tới, phải biết, từ
thành phố G lái xe đến thành phố S, cần đi suốt một ngày một đêm!
Bởi vì uống thuốc, bây giờ cô tăng trưởng không ít, ngồi lên ghế trước, vẫn phải điều chỉnh chỗ ngồi một chút mới được. Tiếu Bạch vỗ vỗ cằm hài
lòng nói: "Ừ, không tệ, càng lúc càng giống bánh bao rồi."
Cô đỡ trán chán nản: "Đúng vậy, càng lúc càng giống mẹ anh rồi."
Tiếu Bạch liếc cô một cái: "Chờ em gặp mẹ anh, xem em còn nói như thế không."
Cô lập tức đề phòng: "Em không muốn gặp mẹ anh? !"
Tiếu Bạch không nhìn cô, trả lời một câu: "Em cứ nói đi?" Sau đó bình chân như vại tiếp tục lái xe. . . .
Để mình cô suy nghĩ. . . Cô nói. . . Trong lòng có loại dự cảm xấu. . . . Người này không phải đang mưu tính cái gì chứ. . . .
Tiếu Bạch trực tiếp kéo cô đến khách sạn lúc trước anh ấy ở, lúc lên lầu,
trong lòng cô lo lắng không yên, Tiếu Bạch thực sự đã thay đổi, gần đây
tiếp xúc mấy lần, cô vừa nhìn thấy anh ấy, cũng bắt đầu dần dần cảm thấy khí thế của anh ấy. . . Lúc ở trong thang máy, nhìn trộm anh ấy một
chút, vẻ ngoài vẫn thế, vậy thì cái gì đã thay đổi. . . . .
Có lẽ là vẻ mặt của anh ấy? Trước kia, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều một
bộ bất cần đời, nhưng anh ấy giờ phút này, bước chân vững vàng, ánh mắt
kiên định, dường như đã sớm biết con đường phía trước. Lúc không nói gì, luôn có vẻ đăm chiêu, làm người ta không dám tùy tiện nói chuyện.
Không biết ngốc nhìn bao lâu, Tiếu Bạch rốt cuộc quay đầu lại, lại khôi phục
dáng vẻ lúc trước: "Thế nào, như em thấy, có hài lòng không?"
Ách. . . Bị vạch trần. Quyết định mạnh miệng: "Em có hài lòng hay không, có quan hệ gì?"
Tiếu Bạch rất vô vị cười: "Không sao, dù sao không hài lòng cũng không thể trả hàng lại được."
"Đinh" , thang máy đến tầng 16, cô dẫn đầu bước ra thang máy: "Thôi đi, lại không nói muốn, nói gì đến trả lại?"
Tay cô lại bị nắm rất chặt, làm cho cô cả kinh, tay kia nóng bỏng, đầy mồ
hôi! Quay đầu khó hiểu nhìn Tiếu Bạch, lại là vẻ mặt nghiêm túc: "Anh,
nhất thiết phải như vậy sao!"
Cô ngạc nhiên sờ sờ trán của anh ấy, không có phát sốt? Vì vậy cười đùa đi về phía trước: "Làm gì, anh còn ép mua ép bán sao?"
Tiếu Bạch không nói gì, chỉ lấy tay cầm tay cô thật chặt. Người này, hôm nay có chút không bình thường.
Đi liền một mạch tới cửa có biển số 1623, bình tĩnh chờ Tiếu Bạch mở cửa.
Tiếu Bạch đứng ở sau lưng cô, có vẻ như nhẹ nhàng hít sâu một hơi. Cô có
chút khó hiểu quay đầu nhìn anh ấy một chút, cánh cửa trước mặt cô mở ra .
Cô không nhịn được "A" một tiếng, ngây dại.
Đó là một
gian phòng rất bình thường, nhưng hoa hồng có ở khắp mọi nơi, từ trụ đèn thuy tinh, rèm cửa sổ, đến TV, bàn trà, giường, đến toàn bộ thảm, toàn
bộ, trải, đầy, hoa, hồng, đỏ! ! !
Sau đó có một đôi tay, nhẹ nhàng nắm tay cô, từng bước từng bước bước vào cung điện hoa hồng này.
Không dám bước quá lớn, sợ thức tỉnh một chút yên tĩnh này, trong lòng vừa
mừng vừa sợ vừa chua vừa chát cảm giác này đồng thời kéo tới, suy đoán
mơ hồ cũng hiện ra, ánh mắt không biết nên để vào đâu. . . .
Trước mặt, người con trai anh tuấn kia đã quỳ một chân trên đất rồi. Nhìn
gương mặt trong ngày thường luôn nhìn lên, giờ phút này lại đang ngẩng
đầu, dùng ánh mắt dịu dàng chuyên chú nhìn cô. Mắt của chúng tôi, nhanh
chóng bị nước lũ bao trùm.
Anh mấy mở miệng, nhưng không nói ra
được. Sau đó cúi đầu, khống chế cảm xúc một chút , lại ngẩng đầu lên,
hắng giọng, dùng giọng run run, nói với cô: "Mạc Tiểu Mỹ, em có đồng ý,
lấy anh không?"
Tất cả, xảy ra quá đột ngột. Mặc dù trong lòng mơ hồ có chút đoán được, nhưng dù sao vẫn bị kinh hãi.
Nhớ lại, như từng thước phim phản chiếu mà đến, nhớ lại rất lâu trước kia,
anh ấy cũng từng nói với cô như vậy. Khi đó cô, bối rối, sợ hãi, trong
lòng lại mang theo dũng khí, vì một câu này của anh ấy, quyết định dâng
hiến lần đầu tiên của mình.
Bây giờ, chướng ngại lúc ban đầu ngăn cản giữa chúng tôi đã không tồn tại. Nhưng, chúng tôi tổn thương người
không nên tổn thương, cũng đều vì mình đã từng ngây thơ mà phải trả giá
rất lớn. Thật sự, còn có thể ở cùng nhau sao?
Rất lâu, cô chỉ là
rơi nước mắt, không nói gì. Tiếu Bạch thấy cô nãy giờ không nói gì, mới
nhớ tới, chính mình liền chiếc nhẫn cũng đã quên lấy ra.
Vì vậy nhanh chóng lấy cái hộp màu đỏ nhung từ trong túi ra, và. . . . . Hai quyển sổ nhỏ.
Lúc mở hai quyển sổ kia ra. . . Không khí lãng mạn. . . Trong nháy mắt đều biến mất.
Một quyển, là sổ tiết kiệm. Cô đếm, tổng cộng là tám vạn đồng tiền. Giương
mắt nhìn Tiếu Bạch, vẻ mặt nghiêm túc: "Đây chỉ là bắt đầu. Tiểu Mỹ, anh biết, đối với hôn nhân mà nói, quá gấp rút, nhưng anh sẽ cố gắng, cũng
xin em cho anh thời gian, để cho anh có một cơ hội, trong cuộc sống sau
này, làm người chồng tốt của em, kiếm tiền nuôi em. Mấy ngày nay, anh
đem cổ phiếu tiền tệ bán ra ngoài, thanh toán rõ ràng phần trăm với
khách hàng, mới được bấy nhiêu, mặc dù không nhiều, nhưng đây là kết quả mà anh đã cố gắng từng chút một, cũng là thành ý của anh đối với em."
. . . . Quá nhiều, quá nhiều. . . . Đối với một người vừa tốt nghiệp Đại Học không tới một năm mà nói, tám vạn đồng, quá nhiều.
Tiếu Bạch lại mở cuốn sổ đỏ thẫm kia ra, lại là. . . . Giấy chứng nhận bất động sản. . . . .
"Đây là giấy chứng nhận bất động sản của gian phòng kia. Tuy chỉ có một
phòng một phòng khách, nhưng trong này có kỷ niệm tốt đẹp của chúng ta.
Cho nên, anh muốn lưu lại nó. Anh trai anh đưa cho anh. Coi như là anh
mượn tiền của anh trai, về sau anh sẽ từ từ trả lại."
Sau đó anh
ấy lại hấp tấp chạy tới chỗ cái va li của mình lục lọi, lấy một cuốn sổ
mau đỏ thẫm ra, trên sổ hiện ra ba chữ to "Sổ hộ khẩu". Cầm cuốn sổ lớn
này, anh ấy lại quỳ gối trước mặt cô, nghiêm túc nói: "Mạc Tiểu Mỹ,
chúng ta kết hôn đi."
Cô nhìn vào mắt của anh ấy, trong lòng đang cảm thấy rất cảm động: "Tiếu Bạch, tách ra nửa năm, em vẫn luôn suy
nghĩ, giữa chúng ta, tại sao phải như vậy. Trong lòng em vẫn cho rằng,
trách nhiệm ở bản thân em. Bởi vì em không kiên định, dẫn đến những
chuyện vô lý sau này.
Em biết rõ, em không thể cứ tiếp tục như
thế, em muốn làm một người kiên định, cắt đứt mọi liên lạc giữa chúng
ta, để cho mình kiên cường.
Nhưng, anh lại xuất hiện.
Vì vậy em ném Binh bỏ giáp, thất bại thảm hại. Sau đó em lại do dự.
Nhưng, Tiếu Bạch, chúng ta thật có thể ở một chỗ sao?"
Tiếu Bạch buồn cười để sổ hộ khẩu xuống, lại giơ chiếc nhẫn nặng trĩu kia
lên, nói với cô: "Anh vẫn nhớ, lúc anh mới biết em là giáo viên, rất tức giận. Vì vậy cũng giống như em, muốn kết thúc tất cả. Anh đã thử qua,
rất nhiều ngày không liên lạc với em, rất cố gắng để không nhớ em nữa.
Nhưng, không có tác dụng. Anh nghĩ, em, cũng giống như vậy. Vì vậy anh đón nhận sự thật này, quyết định thản nhiên cùng với em.
Con người của anh từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, chuyện đã quyết định tuyệt
không đổi ý. Hiện tại cũng giống vậy. Từ đầu đến giờ, trái tim của anh
chưa bao giờ thay đổi. Cho dù. . . . . vào cái ngày đánh Thiến Thiến,
xin em hãu tin anh...anh muốn bảo vệ em nên mới làm vậy. Chỉ tiếc, anh
dùng sai phương pháp. Cũng bởi vì một lần sai lầm, cho nên anh mới càng
cố gắng hoàn thiện, cũng càng quý trọng tất cả mọi thứ đến không dễ
dàng.
Mạc Tiểu Mỹ, anh vẫn cố gắng, muốn ở trước mặt của em, đi
đường ít hơn em, anh sẽ cố gắng bắt kịp, vượt qua em. Anh biết rõ, chỉ
khi anh kiên định, chúng ta mới có thể ở chung một chỗ. Mạc Tiểu Mỹ, con đường sau này, anh cũng sẽ tiếp tục kiên định đi ở phía trước em.
Cõi đời này, vốn cũng không có gì à không có khả năng. Mạc Tiểu Mỹ, yêu anh, em sợ sao?"
Chưa từng nghe anh ấy nói qua nhiều như vậy. Cho tới bây giờ đều là không
vượt quá ba câu liền hi hi ha ha, nhưng hôm nay anh ấy lại nói nhiều như vậy, cô không khỏi có chút ngây người.
Tiếu Bạch nhìn cô còn
đang sững sờ ngơ ngác, lấy chiếc nhẫn ra, ra sức đeo cho cô, sau đó
quyệt miệng: "Sợ cũng phải ở cùng nhau, sớm biết sẽ không hỏi em, trực
tiếp bắt em nhốt lại!"
"Quả nhiên. . . . Vẫn còn ép mua buộc bán. . . . ." Lời còn chưa dứt, đã bị Tiếu Bạch đứng lên ôm vào lòng, người
con trai kia nâng mặt cô lên, nhỏ giọng nói: "Hiện tại, chú rễ có thể
hôn cô dâu rồi." Liền hôn lên môi cô.
Nụ hôn kia, vốn là nhẹ
nhàng đụng vào, từ từ cọ sát lẫn nhau, sau lại, lại càng mãnh liệt, cuối cùng không thể ngăn cản, cho tới khi kết thúc, cô đã cho rằng, mình sắp hít thở không thông mà chết.
Sau đó, chúng tôi ngã xuống giường
phủ đầy cánh hoa. Cánh hoa màu đỏ tươi bay lên, càng làm nổi bật viên
kim cương trên chiếc nhẫn, thật là mê người.
Người nào đó đang tác quái trên người cô thấy bất mãn vì cô không chuyên tâm, quay mặt cô lại tiếp tục nụ hôn với anh ấy.
. . . . . . Một mảnh hỗn độn. . . . . Các loại thở dốc. . . . .
Chỉ lát nữa là cô gái kia sẽ bị hạ gục cuối cùng lại có thời gian kêu dừng
lại: "Tiếu Bạch. . . . Bác sĩ nói. . . . . Không thể vận động dữ dội . . . . ."
Người nào đó trong mắt không kiên nhẫn: "Vậy. . . . Anh nhẹ một chút. . . ." Cúi đầu tiếp tục nụ hôn. . . .
Đưa tay kéo cái đầu đang tác quái kia: "Tiếu Bạch. . . . Trái tim của em. . . . Sẽ không chịu nổi. . . . ."
Một tên con trai cuối cùng bị giữ chặt, ánh mắt long lanh nhìn cô nửa ngày, rốt cuộc. . . . Chán nản ngã xuống bên cạnh. . . . . Bụm mặt. . . .
Thanh âm ảo não theo gió truyền đến "Rõ là. . . . . Tự gây nghiệt, không thể sống. . . . . ."
Kết hôn, cũng không phải điểm cuối của tình yêu, nhưng khi hai người bắt
đầu cuộc sống, là bước ngoặc quan trọng của đời người. Cô và Tiếu Bạch,
lúc đầu đang đùa ầm ĩ, từng trải qua mưa gió, cuối cùng trở về bình
thản.
Chúng tôi rất bận rộn nhận giấy kết hôn, cũng không làm hôn lễ. Thứ nhất chúng tôi từng làm ầm ĩ oanh oanh liệt liệt tại thành phố
G, không muốn lại dẫn người chú ý, một điều nữa là, hiện tại cô quá béo, thật không muốn đem kia đẹp nhất trong nháy mắt, giữ lại cho một tên
mập, che mặt. . . . .
Bởi vì cô bị bệnh, công việc giảng dạy bị
tạm hoãn. Cũng không phải cô không muốn lại đi, mà tất cả giáo viên, đều phải thông qua kiểm tra thân thể cơ bản nhất, sau khi cô bị bệnh, lại
gọi tới tổng bộ ở thành phố B, giáo viên bên kia nói thẳng tình huống
thân thể cô như vậy sợ rằng không thể đảm nhiệm công tác giảng dạy, sẽ
cử giáo viên mới tới.
Vì vậy, cô đành phải lấy lý do "Ngã bệnh
nghỉ ngơi", ở nhà nghỉ ngơi, mãi cho đến khai giảng học kỳ sau. Điều này đúng ý của Tiếu bạch, làm cho anh ấy hưởng thụ tuần trăng mật siêu dài
của hai đứa. Chức “Bà xã” của cô mới ra lò, mỗi ngày dưỡng thân thể kiêm giảm cân, nhìn cái tên Tiếu Bạch này mỗi ngày ăn mặc dạng chó hình
người đi làm. (cái câu này mèo cũng trả biết thấy tg viết QT nó dịch đọc muốn sặc)
Vào ngày khai giảng, Tiếu Bạch lái xe muốn đưa cô
đi...nhưng cô từ chối. Mang tâm trạng lo lắng lại một lần nữa đi dưới
cây xoài ở trường học, trong lòng cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cô và Tiếu Bạch, bắt đầu từ nơi này, cũng tách ra ở chỗ này, hôm nay, lần nữa trở về, cô đã là vợ của anh ấy.
Trở lại khoa, mọi người vẫn như cũ lễ phép mà nhiệt tình, không có ai tới
đây bát quái chuyện đã từng xảy ra, chỉ liên tục tò mò việc giảng dạy ở
Vân Nam và hỏi thăm thân thể của cô.
Chủ nhiệm Từ lại thêm mấy
sợi tóc bạc, công việc vẫn bận rộn như trước. Một năm học, cô chỉ phụ
trách công việc trong khoa. Sau lần đó Thiến Thiến bọn họ, đảo mắt cũng
đã tốt nghiệp, tất cả, giống như lại trở về lúc đầu khi cô mới tới.
Năm nay giáo viên mới tới, nói cô là một người sống rất chân thành. Cô cười nói, ngươi cứ việc nói thẳng không phải được rồi. . . .
Kết thúc cuộc hợp, thầy Từ giữ lại mình cô, ở phòng làm việc của ông ấy. Thưởng
thức Phổ Nhị mà thầy Từ vẫn đam mê, tâm trạng bây giờ, hoàn toàn khác.
Chủ nhiệm Từ nói câu nói đầu tiên, lại làm cho cô một ngụm trà thiếu chút nữa phun ra ngoài.
"Tiểu Mỹ, cô và Tiếu Bạch, kết hôn rồi chứ."
Cảm xúc vốn bình thản lập tức nhảy vọt lên tới cổ họng, tay chân cũng không biết để chỗ nào, chỉ ấp úng nói: "Thầy. . . Làm sao thầy biết?"
Chủ nhiệm Từ từ từ thưởng thức hớp trà, cười tít mắt nhìn cô: "Đứa nhỏ này, thật có quyết tâm.
Sau khi các ngươi xảy ra chuyện, cậy ấy nhiều lần tới tìm tôi. Một lòng cho rằng chúng ta muốn đuổi em, nói trường học hãy xử phạt cậy ấy, cho dù
là đuổi học, cũng không thể đuổi em. Lúc ấy tôi rất tức giận nói với cậu ấy, cậu làm như vậy sẽ ăn nói sao với ba mẹ, nhưng cậu ấy lại nói,
không làm như vậy, cậu ấy càng có lỗi với em.
Sauk hi ăn mấy lần
bế môn canh của tôi, liền vỗ bàn trừng mắt nói với tôi, các ngươi rất
nghiêm túc trong mối quan hệ nam nữ này, tương lai sẽ kết hôn , làm cho
chúng ta không cần nghe những lời gièm pha của nữ sinh, hại một người vô tội.
Ha ha, ngày trước tôi thế nào cũng nghĩ không thông làm sao em có thể thật sự cùng một tiểu tử chưa dứt sữa ở chung một chỗ, nhưng
lúc đó, cậu ấy nói chuyện này giọng điệu nghiêm túc thật đúng là đem tôi hù dọa. Vì vậy tôi nghĩ, chúng tôi có phải thật sự giống như cậu ấy
nói, làm đao phủ cổ hủ của xã hội.
Sauk hi đưa em đi, Tiếu Bạch
cũng tốt nghiệp, cậu ấy có thể cho là chúng tôi thật sự đã đuổi em, lại
ngày ngày chạy đến tìm tôi, nói trường học tại sao có thể như vậy, bởi
vì sai lầm của học sinh, lại xử phạt giáo viên. Mỗi ngày tới lăn qua lăn lại, tôi không ngại phiền toái, chỉ đành phải nói cho cậu ấy biết, tôi
không đuổi em, chỉ cho em đi công tác ở chỗ khác.
Sau đó cậu ấy
liền hỏi em đã đi đâu. . . Khiến cho nửa năm nay tôi không ngại phiền
toái. Sau đó cậu ấy dần dần không tới nữa, tôi còn tưởng rằng, cậu ấy
rốt cuộc buông tha rồi.
Ai biết mấy ngày trước cậu ấy lại gọi
điện thoại cho tôi, nói em vì muốn đi làm, cả ngày căng thẳng ngủ không
yên, để cho tôi tận lực khống chế cục diện, không làm cho dư luận tạo áp lực cho em. Thì ra là hai em, sau lưng tôi, lén đăng kí kết hôn !
Tôi nói người chồng này của em, cũng quá khẩn trương em đi. Ai, tôi không
hiểu các ngươi những người tuổi trẻ này..., chỉ là hai người các ngươi ở chung một chỗ, cũng thật sự không dễ dàng, em không nói với khoa, tôi
cũng có thể hiểu được.
Đều nói nữ sinh đại học năm ba, ôm gạch
vàng, Tiếu Bạch tiểu tử thúi này coi như là ôm hai khối gạch vàng! Các
ngươi, cũng coi như là ở bắt đầu nhân duyên ở khoa âm nhạc của chúng ta, tôi còn là chúc phúc các ngươi. Cũng hi vọng em, về sau đem cuộc sống
chủ yếu đặt ở trên công việc, không cần để ý những thứ không cần thiết,
chuyên tâm vì khoa tạo ra một thành tích ."
. . . . . . . .
Thì ra, trong thời gian cô không biết, xảy ra nhiều chuyện cũ như vậy. Từ
khoa âm nhạc ra ngoài, mơ mơ màng màng đi trên đường trường giữa dặng
cây xoài, mặc cho suy nghĩ đi được rất xa.
Thì ra, rất sớm trước kia, lời nói của Tiếu Bạch, đều là nghiêm túc. . . .
Không ý thức được, sau lưng chiếc GOLF màu trắng kia, từ từ đi theo, bước đi
thong thả mãi cho đến khi sắp đến cửa trường học, mới "Tít" một tiếng
làm cô giật mình bừng tỉnh, lại dọa cô nhảy dựng.
Quay đầu lại, Tiếu Bạch thò mặt ra cười vui vẻ: "Hi người đẹp, đi đâu chơi, có muốn anh mang em đi không?"
Người ngoài dự đoán.
Nhớ tới sáng nay, cậu ấy nói muốn đưa cô tới trường, cô khẩn trương muốn
chết, dặn dò cậu ấy ngàn vạn lần không được, tên con trai này còn làm bộ mặt uất ức: "Em nói, có phải chúng ta ở trường học, cả đời anh cũng
không thể lộ ra ngoài ánh sáng?"
Giờ phút này, lại cảm thấy, xuất hiện, tới quá ấm áp, quá đúng lúc.
Lên xe, thắt chặt dây an toàn: "Anh không phải đi làm sao?"
Tiếu Bạch vừa lái xe vừa giống như vô ý nói: "Không phải anh sợ vợ đại nhân
bị người lừa chạy, đặc biệt đến đón chứ sao. Nói, đi đâu, hôm nay anh
mời khách, ăn mừng ngày đầu tiên giáo viên Mạc đi làm lại!"
Lái đến cửa trường học, Tiếu bạch chợt nghiêng đầu, nhìn cô rất chăm chú: "Đừng buồn." Dùng sức nắm tay cô, không buông ra.
Trong lòng chợt ấm áp .
"Chụt" một tiếng hôn tên con trai nào đó một cái, dùng giọng thâm tình chưa
bao giờ có, nói với Tiếu Bạch: "Chỉ cần có anh, đi chỗ nào đều được."
Đúng vậy, em chỉ muốn, ở chung một chỗ. ( hết )
Tác giả có lời muốn nói: rốt cuộc, còn là đi tới một ngày này. Cám ơn độc giả vẫn ủng hộ ta, ở chỗ này cúi người chào, cám ơn!
rất lâu không lên edit không biết còn bạn nào theo dõi không. xin lỗi các bạn đọc. chuyện đã hoàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT