Viên Chiêu Quân cùng
Đông Phương Tiên cùng nhau tiến vào vườn trường thọ vườn, Đông Phương
Thiệu cùng mấy người Vũ Văn Dục cũng đi lên trước.
Đông Phương
Thiệu sắc mặt lạnh lùng, nhìn hai người cai quản, "Hai vị, ta thấy các
ngươi cho người ngoài vào vườn trường thọ dễ dàng như vậy, ngươi nói nếu như chuyện này bị những người khác trên đảo biết sẽ như thế nào đây?"
Hai người cai quản vừa nghe, sắc mặt trở nên tái nhợt, một người trong đó
vội vàng nói: "Đại thiếu gia đừng như vậy, đó là bằng hữu của Tiên nhi,
chúng ta đây không phải là nể mặt mũi của đảo chủ và thiếu gia hay sao?"
"Là thế sao?" Đông Phương Thiệu cười lạnh một tiếng, những người này chưa
bao giờ đem Đảo chủ để ở trong mắt, chứ đừng nói hắn là con trai của Đảo chủ, bình thường nhìn hắn cả tên cũng sẽ không gọi, chứ đừng nói gọi
hắn một tiếng thiếu gia.
Một người cai quản khác mặt chó thúi cười, "Đương nhiên là như vậy, Đại Thiếu Gia muốn phân phó cái gì cũng được."
"Nếu như vậy ra sẽ không cùng các ngươi so đo nữa, chẳng qua bằng hữu của
ta cũng muốn vào vườn trái cây xem một chút, không biết có thể vào hay
không đây?" Đông Phương Thiệu nhíu mày nhìn hai người cai quản.
"Chuyện này. . . . . ." Edit tại diễn~đàn~lê~quý~đôn. Hai người cai quản bắt đầu do dự.
"Chỉ vào xem một chút thôi, các ngươi yên tâm, sẽ không hái quả trường thọ
ăn." Phải nói bọn họ ăn một hai quả cũng không có ai có thể biết, với
lại ăn một quả trường thọ cũng chỉ có thể khiến thân thể khỏe mạnh thôi
chứ căn bản không thể kéo dài tuổi thọ của con người.
"Được rồi! Các ngươi đi vào đi." Hai người cai quản cuối cùng cũng đồng ý.
Đông Phương Tiên vừa vào vườn trái cây đã cho Viên Chiêu Quân ăn quả trường
thọ, "Cái này ta hay ăn, rất ngọt , ta tới ăn bao nhiêu cũng không sao,
so với những trái cây khác đều rất ngon." Căn bản Đông Phương Tiên đem
quả trường thọ thành đồ ăn vặt.
Bây giờ là ban đêm, những thứ
trái cây kia phát sáng giống nhau, chiếu lên cả vườn trái cây đều là ánh sáng. Viên Chiêu Quân nhìn ngây người, quả trường thọ này thật cũng quá thần kỳ.
Viên Chiêu Quân nhìn cây ăn quả một chút, cảm thấy trái cây kia cây mọc cũng lạ, lá đặc biệt lớn, lá cây gần giống như lá cây
anh đào, trên cây sẵn có trái. Hoa nở cũng đẹp, hoa không lớn, giống như anh hoa, đều là màu hồng. Gió nhẹ nhàng thổi qua, phấn hồng trên cánh
hoa bay xuống, nhìn ở giữa bụi hoa xuyên qua Đông Phương Tiên, Viên
trong lòng Chiêu Quân thầm than thở thật đẹp. Tiểu Song
dien-dan-☺le♣quy◘don.
Nhận lấy quả trường thọ Đông Phương Tiên
đưa tới, ăn một miếng, mùi vị quả t này hật không tệ, nàng không hình
dung ra tư vị, hơn nữa càng ăn càng cảm thấy tốt.
Nàng ăn xong quả trường thọ trên tay, cười nói: "Khó trách Tiên nhi đẹp như vậy, thì ra là ăn quả trường thọ!"
"Đó là bởi vì ta sinh ra mà nói." Đông Phương Tiên đặc biệt trang điểm mà
nói, "Thật ra thì ngươi cũng rất đẹp mắt, da thật tốt, ta thấy phải đều
muốn sờ một cái! Hình dung như thế nào đây? Ừ. . . . . . Chính là rất
anh tuấn."
Vừa nghe từ hình dung này, Viên Chiêu Quân cũng quá
vui mừng, nói đi nói lại cũng là nói nàng giống như nam nhân, nàng cười
nói: "Ai! Ai kêu ta dáng dấp trung tính đây?" Trước kia không ai thích
nàng, nói nàng là nam nhân cũng là có nguyên nhân.
"Như vậy rất
đẹp mắt!" Đông Phương Tiên cười lại hái được một quả trường thọ cho Viên Chiêu Quân, sau đó mình cũng hái được và bắt đầu ăn.
Hai người
tán gẫu câu có câu không, lúc này Đông Phương Thiệu đưa theo đám người
Vũ Văn Dục tiến vào, xa xa thấy hai người ăn, liền nói: "Ăn nhiều hơn
nữa cũng vô ích! Cha nói mỗi ngày chỉ cần ăn một, là có thể kéo dài độc
tính phát tác."
Đông Phương Tiên trông thấy tất cả mọi người tiến vào, cười nói: "Các ngươi cũng ăn đi! Cái này ăn rất ngon đấy, ăn còn
có thể khiến thân thể khỏe mạnh đấy.” Nàng nói qua liền hái được một quả đưa cho Tôn Hồng.
Tôn Hồng nhận lấy cắn một cái, sau đó híp mắt cười nói: "Quả này ăn ngon thật."
"Đó là đương nhiên, quả trường thọ này chỉ có trên Thần Tiên đảo chúng ta mới có." Đông Phương Tiên cười ha hả nói.
Thấy một người cai quản từ đàng xa đi tới, cười nói: "Các ngươi một người ăn một quả đi! Bọn hắn tới đã có ta đây"
Đông Phương Thiệu nghe xong nhanh chóng hái mấy quả cho mọi người, trên mặt
Vũ Văn Dục là nụ cười nhàn nhạt, cầm quả trường thọ lên ăn.
Cũng cảm thán quả trường thọ có mùi vị tốt, người cai quản tới, nhìn mọi người, "Các ngươi đều ăn rồi."
Đông Phương Tiên trừng mắt, người nọ liền sửa lại nói: "Nếu đều ăn rồi, coi như xong, đừng ăn trộm nữa."
"Ừm! Biết." Đông Phương Tiên vừa nói vừa hái được hai quả cho Viên Chiêu
Quân, "Mau ăn, ăn xong chúng ta liền rời đi." Một lát người trông chừng
tới, họ sẽ không nói được nữa.
Viên Chiêu Quân biết ý tứ của Đông Phương Tiên, nhanh chóng ăn quả trường thọ, lúc đi thấy một thân cây
quả trường thọ hiện lên màu xanh lá, nhìn giống như ngọc loại thượng
hạng, chăm chú nhìn thêm, sau đó mới đi theo Đông Phương Tiên ra khỏi
vườn trái cây trường thọ.
Đoàn người trực tiếp trở về nhà của
Đảo chủ, nhà Đảo chủ cũng không lớn, chính là ba viện trong một nhà,
Viên Chiêu Quân, Tôn Hồng cùng Đông Phương Tiên ở chung nhà, Vũ Văn Dục
cùng Quả Tĩnh đến viện của Đông Phương Thiệu ở.
Vũ Văn Dục trong lòng không thấy vui, ngoài miệng không hề nói gì, trong lòng liền âm thầm tính toán.
Nhà Đông Phương Tiên cho tới bây giờ cũng chưa có náo nhiệt như hôm nay,
tuy nói người trên đảo cũng không ít, nàng cũng chưa có một bằng hữu nữ
nhi nào, những người đó cũng chèn ép nàng, nàng chỉ có bằng hữu nam, chỗ ở nàng đối với Viên Chiêu Quân đặc biệt tốt, đã cảm thấy Viên Chiêu
Quân là bằng hữu nữ nhi duy nhất của nàng.
Rửa mặt xong, Viên Chiêu Quân mới vừa định ngủ, Đông Phương Tiên ôm chăn dựa vào, "Chiêu Quân, ngươi còn chưa ngủ đi!"
Nhìn nàng ôm chăn, Viên Chiêu Quân cười nói: "Muốn cùng giường với ta sao?”
Nàng rất ưa thích Đông Phương Tiên, cảm thấy nha đầu này vừa xinh đẹp
vừa đáng yêu.
"Chiêu Quân, ngươi rất hiểu rõ ta, ta sợ một mình
ngươi sẽ sợ, cho nên mới ngủ cùng ngươi." Đông Phương Tiên nói thật là
đang giúp Viên Chiêu Quân, nhưng thật ra là chính nàng nghĩ muốn có
người làm bạn .
Viên Chiêu Quân mím môi cười, "Ta sợ cái gì, ngươi cứ việc nói thẳng, ta sẽ không xem thường ngươi."
"Ai nha! Chiêu Quân làm sao ngươi có thể trực tiếp liền phơi bày người ta đây?" Đông Phương Tiên cười cười ha ha mà nói.
"Hai chúng ta đều là
nữ, ngươi tới ngủ cùng ta không phải sợ thì vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi
vẫn thích coi trọng ta hả ?" Viên Chiêu Quân trêu ghẹo nói.
Vũ
Văn Dục thấy tất cả mọi người đều đã ngủ, hắn liền trộm lẻn vào viện của Đông Phương Tiên, trực tiếp tìm gian phòng của Viên Chiêu Quân, vừa
muốn từ cửa sổ đi vào, lại nghe Viên Chiêu Quân nói “ngươi vẫn thích coi trọng ta”, lòng hắn hoảng hốt, trực tiếp liền phá cửa sổ mà vào.
Hắn tựa như thiên thần đứng bên cửa sổ, gió thổi áo bào màu tím của hắn bay bay, khiến cho hai nữ nhân trong phòng ngẩn người, lại không có vì hắn
xông vào mà bị hù ngã.
Đông Phương Tiên nhìn không chớp mắt, Viên Chiêu Quân lấy lại tinh thần, cười hỏi: "Sao ngươi lại tới đây? Có cửa
chính sao lại không vào mà lại vào bằng cửa sổ?"
Một câu hỏi của
nàng khiến Vũ Văn Dục ngây người hai giây, sau đó kéo miệng mỉm cười
nói: "Tới thăm ngươi một chút." Chỉ có ở diendan le♦quy◘don○
Nhìn hắn nở nụ cười nhàn nhạt, Viên Chiêu Quân cảm thấy ấm áp, cười nói: "Vậy ngươi ngồi đi!"
Vũ Văn Dục chậm rãi đến chiếc bàn ở giữa phòng ngồi xuống, nhìn nàng không nói câu nào, trên mặt chỉ là mỉm cười.
Viên Chiêu Quân cảm thấy người này là lạ, trừ mỉm cười ra, không khi nào thấy hắn cười to quá.
Đông Phương Tiên lấy lại tinh thần, cười nói: "Nghe nói các ngươi là vợ
chồng, ta ở nơi này đúng là không thích hợp rồi!" Theo ý nàng Vũ Văn Dục là một nam nhân mà nữ nhân sẽ rất thích, nếu như không phải là trượng
phu của Viên Chiêu Quân, nàng có lẽ cũng sẽ thích Vũ Văn dục.
"Phải là quá không thích hợp." Vũ Văn Dục không lạnh không nóng nói.
Đông Phương Tiên bị lời nói của hắn chặn lại không biết nói thế nào, thở
dài, “ Chiêu Quân, vậy ta không ngủ nữa, ta đi tìm Tôn tiền bối.”
"Được, Tiên nhi ngủ ngon." Viên Chiêu Quân khoát tay áo, nhìn Đông Phương Tiên ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Vũ Văn Dục giống như gió đột nhiên
đi tới trước mặt nàng, nàng còn chưa có lấy lại tinh thần xem xảy ra
chuyện gì thì hắn đã nâng tay của nàng, thay nàng chẩn mạch, hắn không
yên lòng nàng, một khắc cũng không muốn rời khỏi nàng, hắn muốn thời
thời khắc khắc nhìn nàng, sợ một cái chớp mắt của mình, nàng lại biến
mất lần nữa.
"Ta không sao, xem ra quả trường thọ thật hữu hiệu." Viên Chiêu Quân cười tại nguyên chỗ vòng vo hai vòng, nói rõ nàng thật
không có chuyện gì
Vũ Văn Dục mỉm cười, "Không có việc gì là tốt, ngươi mệt rồi, ngủ đi!"
Viên Chiêu Quân nghe lời lên giường, nhìn hắn ngồi ở mép giường trên băng
ghế, cười hỏi: "Ngươi ngủ ở đâu?" Nhìn dáng vẻ của hắn hình như là không định rời đi, hắn sẽ không cứ như vậy nhìn nàng ngủ chứ?
"Ngươi
không cần lo lắng, mau ngủ đi!" Vũ Văn Dục mỉm cười thay nàng đắp kín
mền, động tác rất nhẹ nhàng, như thể mạnh một chút có thể sẽ đả thương
nàng vậy.
Nhìn động tác của hắn, trong lòng nàng ấm áp, cười nói: "Có người thích tư vị thật tốt."
Hắn cười cúi đầu xuống ấn trên đầu nàng một nụ hôn, động tác kia hình như
rất tự nhiên, giống như hắn nên làm vậy đối với nàng, tuyệt không kỳ
cục, nội tâm của nàng vừa động, mặt tươi cười, Dien.dan.le.◘ quy.•don•.
"Ta thật sự không hiểu ngươi yêu ta ở chỗ nào?”
Hắn chỉ là cười, không trả lời.
Nàng lại nói: "Xem đi! Ta không dịu dàng, dáng dấp lại trung tính, mọi người đều nói ta là nam nhân. Với lại ta còn không nhớ rõ ngươi...ngươi nói
ngươi tại sao nhất định thích ta đây? Nói thật ra, ta được ngươi yêu mà
cảm động.’
Hắn giơ tay nhẹ nhàng phủ lên tóc nàng, môi cười nói:
"Yêu chính là yêu, không có lý do gì, mặc kệ là khuyết điểm hay là ưu
điểm ở trong mắt ta đều là độc nhất vô nhị, bởi vì ta yêu là ngươi,
không phải là người khác." Hắn không nói nhiều, ở trước mặt nàng lời nói nhiều hơn một chút.”
Nghe lời của hắn, trên mặt nàng mang theo nụ cười, nhắm hai mắt lại.
Hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng ngủ, qua thật lâu, nàng đột nhiên mở mắt ra, cười nói: "Ai, mỹ nam ngươi nhìn ta xem ra ta ngủ không được, không bằng ngươi…”
Nàng lời còn không nói gì, hắn trực tiếp ngắt lời nàng, "Ta sẽ không về."
"Ta không nói muốn ngươi trở về." Nàng cười ngồi dậy, nhanh tiến tới đầu
của hắn, nhanh chóng ngẩng đầu, môi ấn lên môi hắn một nụ hôn, nhìn hắn
ngơ ngác, nàng cười nói: “ Xin hỏi, ngươi có nguyện ý ngủ cùng giường
với ta không?”
"Có thật không?" Hắn nghe xong, trên mặt không che giấu được nụ cười, lông mày cong lên nhìn đặc biệt mỹ.
"Đương nhiên là thật, chỉ là cùng giường, chúng ta có chăn riêng, không thể
làm chuyện vượt rào!" Edit by Tiểu Song, tại dien~dan~le~quy~don. Nàng
cười ha hả.
Nhìn khuôn mặt nàng tươi cười, tim của hắn đặc biệt
vui vẻ, gật đầu một cái, "Tất cả đều nghe phu nhân." Cùng giường đối với hắn mà nói chính là ơn trời ban, muốn hắn làm sao không vui vẻ được.
Hắn rất nghe lời, ngoan ngoãn ngủ ở bên người nàng, mở to mắt canh chừng mặt nàng ngủ, cho đến nửa đêm mới mặt mỉm cười ngủ.
Một đêm này, Viên Chiêu Quân ngủ rất ngon, trong mộng tất cả đều là hình
ảnh tốt đẹp khi còn bé cùng mẹ đi chung với nhau, ở trong mộng nàng cảm
nhận được mái nhà ấm áp.
Còn hắn tất cả đều là hình ảnh hạnh phúc cùng Viên Chiêu Quân đi chung với nhau, người trong mộng không còn là
dáng vẻ mỹ lệ của Viên Chiêu Quân trước kia, mà là bộ dạng trung tính
trước kia.
Buổi sáng, hai người tỉnh lại, nhìn mặt của đối phương.
Nàng cười híp mắt nói: "Buổi sáng khỏe!"
Hắn đưa nàng một nụ cười, "Buổi sáng khỏe!"
Tiếp hai người bèn nhìn nhau cười, tư vị hạnh phúc lặng lẽ chiếm hết lòng của bọn họ.
Hai người mới vừa rửa mặt xong, Đông Phương Tiên đang ở ngoài cửa kêu lên:
"Chiêu Quân, rời giường sao? Chúng ta ra đảo đi một chút."
"Dậy
rồi." Viên Chiêu Quân đáp trả, mở cửa, nhìn Đông Phương Tiên toàn thân
áo trắng giống như tiên tử đứng ở trước mặt nàng, nụ cười kia tựa như
gió xuân thổi vào trái tim Viên Chiêu Quân.
Thấy Vũ Văn Dục từ
trong phòng Viên Chiêu Quân ra ngoài, Đông Phương Tiên đầu tiên là sững
sờ, trước sau tự nhủ: "Bọn họ là vợ chồng, là nên cùng phòng, nhất định
là ca ca cố ý đem bọn họ tách ra."
Vũ Văn Dục nghe được lời nói Đông Phương Tiên, chỉ là nhàn nhạt mỉm cười, sau đó đi ra ngoài sân.
Mấy người cùng nhau đến đại sảnh dùng cơm, bữa ăn sáng khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Mọi người cùng nhau đến đại sảnh dùng cơm, bữa ăn sáng khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
"Tất cả đều là nước quả, bữa ăn sáng này cũng quá đặc biệt đi!" Viên Chiêu
Quân cười, tiện tay lấy một loại trái cây giống cà chua đưa vào trong
miệng. Trái cây này có vị chua, vừa vào miệng đầy mùi trái cây, nàng
không khỏi thở dài nói: "Ăn ngon, cái này gọi là trái cây gì đây!"
Mọi người nhìn bộ dạng của nàng, cũng cảm giác người này thật có tướng ăn,
nhưng trong mắt Vũ Văn Dục, đây chính là dáng vẻ Viên Chiêu Quân nên có, mặt hắn tràn đầy cưng chiều nhìn nàng ăn, còn bóc trái cây cho nàng ăn.
Nhìn dáng vẻ của hai người, Đông Phương Thiệu trong lòng không có cảm giác,
mở miệng nói: "Muốn ăn thì lấy, Chiêu Quân cũng không phải là không có
tay."
Vũ Văn Dục mặc kệ Đông Phương Thiệu đang ghen, trong mắt
hắn chỉ cần Viên Chiêu Quân vui vẻ thì chuyện gì cũng không quan trọng.
Vì vậy hắn nghĩ nên làm gì thì hãy làm vậy.
Ăn sáng xong, Đông Phương Tiên làm người hướng dẫn đưa mọi người đi chơi trên đảo một chuyeebs.
Nhìn trái cây trên đảo kỳ quái, Viên Chiêu Quân cười nói: " Đồ trên Thần
Tiên đảo thật là khác lạ, nếu đi bán nhất định bán được khối tiền!"
"Qủy than tiền." Đông Phương Thiệu không nhịn được nói một câu.
"Tham tiền có cái gì không tốt, các ngươi ở Thần Tiên đảo không có ai dùng
tiền, nhưng ở bên ngoài, không có tiền thì không thể sống, sống quan
trọng hay là đạo đức tốt quan trọng?"
Đông Phương Thiệu mỗi lần cãi với Viên Chiêu Quân, là mỗi lần hắn đều không chiếm được thế thượng phong.
Viên Chiêu Quân nhìn một loại trái cây có màu xanh giống như quả khế đang ở
trên cây, liền nghĩ đến quả trường thọ nàng ăn vào hôm qua cũng có màu
xanh này, cười hỏi: "Tiên nhi, thứ quả có màu xanh giống như quả trường
thọ trên kia là quả gì?"
Đông Phương Thiệu cùng Đông Phương Tiên
nghe xong, mặt không thể tin được nhìn Viên Chiêu Quân, "Chiêu Quân
ngươi nói cái gì? Ngươi có thể thấy bích ngọc quả tiên?"
"Bích
ngọc quả tiên? Là vật gì? Chẳng lẽ ta không nên thấy sao? Treo ở trên
cây , các ngươi không thấy sao?" Viên Chiêu Quân cảm giác chuyện thật kì lạ, nàng nhìn thấy ngay lúc mới đầu, lúc ấy nàng còn là nhìn qua không
quan tâm.
"Chúng ta không thấy." Vũ Văn Dục lạnh nhạt nói.
Lời của Vũ Văn Dục khiến Viên Chiêu Quân không thể không tin, nhìn huynh muội Đông Phương nói: "Bích ngọc quả tiên là vật gì?"
"Bích ngọc quả tiên là có linh tính, người bình thường không thấy được, nghe
nói ba trăm năm trước, cha ta đã thấy qua, nhưng cũng không thể hái ăn
được." Đông Phương Thiệu nói.
"Đúng! Nghe nói này bích ngọc quả
tiên là kết quả nở hoa mấy trăm năm, hơn nữa số lượng cũng ít, người
bình thường không thấy được, có thể do là người bình thường không có
linh khí. Nghe nói người ăn bích ngọc quả tiên có cơ hội phi thiên trở
thành Chân Thần." Đông Phương Tiên trừng mắt nhìn Viên Chiêu Quân, cảm
thấy Viên Chiêu Quân không phải là nhìn lầm rồi chứ!
"Ta thật sự thấy được, quả này có màu ngọc thạch rất đẹp. Lúc các ngươi gọi ta
đi, ta không có nói, mới vừa rồi thấy trái cây màu xanh đó, ta mới nghĩ
tới." Viên Chiêu Quân cười nói: "Phi Thiên thành thần ta lại không nghĩ
đến, chỉ là nếu có thể chữa trị độc cho ta cũng quá tốt rồi."
"Bích ngọc quả tiên là Thượng Cổ thần thụ kết, coi như không thể phi thiên
thành thần, cũng có thể công lực nhất định đại tăng, giải độc nhất định
không thành vấn đề." Đông Phương Thiệu có bộ mặt phớt tỉnh nói, nói xong lại nói: "Chúng ta trở về cùng cha thương lượng chuyện này đi!"
Đoàn người trở lại Đông Phương gia, Đông Phương Thanh ở trong sân thay tưới
nước cho tưới nước, nhìn thấy mọi người, hỏi: "Các ngươi tại sao trở
lại?"
"Cha, Chiêu Quân nói nàng ở vườn trái cây trường thọ thấy
bích ngọc quả tiên." Đông Phương Tiên giống như phát hiện ra một bí mật
lớn kêu lên.
Đông Phương Thanh đặt bình nước trong tay xuống, mặt kinh dị, "Thật?"
"Thật." Viên Chiêu Quân gật đầu, nếu bọn họ nói không sai, nàng là thật thấy được.
Đông Phương Thanh thấy Viên Chiêu Quân gật đầu, đột nhiên nở nụ cười, "Đây là ý trời, ý trời."
"Cha, chúng ta bây giờ làm thế nào?" Đông Phương Tiên hỏi.
"Đợi buổi tối, chúng ta lại đi vườn trường thọ, nếu Viên cô nương có thể
thấy đến bích ngọc quả tiên cũng có thể lấy xuống ăn vào, độc của nàng
cũng không cần thánh vật nữa.” Đông Phương Thanh khuôn mặt cười, nhìn
Viên Chiêu Quân cười đến ý vị sâu xa.
——
Buổi tối đoàn
người lại đi vườn trường thọ, vẫn là hai người cai quản cũ, vì sự việc
xảy ra ngày hôm qua, hai người cũng không ngăn cho bọn họ vào vườn trái
cây nữa.
Khi bọn hắn tiến vào vườn trái cây, hai vị trưởng lão cũng tiến theo sau bọn họ.
Viên Chiêu Quân cũng tiến vào vườn trái cây, tất cả mọi người nhìn nàng,
không ai lên tiếng, chỉ sợ vừa ra tiếng lại hù cho bích ngọc quả tiên
biến mất.
"Chiêu Quân, ngươi thấy được sao?" Đông Phương Tiên lôi kéo tay Viên Chiêu Quân tay, đặc biệt khẩn trương.
Viên Chiêu Quân đi tới nơi nàng đã thấy bích ngọc quả tiên, nhìn trên cây
lại là trống không, nàng hoài nghi là mình nhớ lộn, nói: "Chẳng lẽ là ta nhớ sai rồi, không phải cây này."
Lúc này, hai vị trưởng lão ở phía xa nhìn Viên Chiêu Quân, không có hành động, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó.
Viên Chiêu Quân cúi đầu nghĩ tới nơi thấy bích ngọc quả tiên, nàng rõ ràng
nhớ không lầm! Nàng vừa ngẩng đầu, trên cây nhiều quả màu xanh biếc xuất hiện trước mắt nàng, nàng kéo miệng cười, "Thấy được, ở chỗ này, có mấy cái đấy."
Hai vị trưởng lão vừa nghe, hai người trao đổi ánh mắt với nhau.
Đông Phương Thanh vội la lên: "Viên cô nương, nhanh hái xuống ăn!"
"Ừ, được." Viên Chiêu Quân cười đi qua bên cây, đưa tay hái được một bích
ngọc quả tiên. Đang lúc mọi người nhìn nàng khẽ ngắt trong không khí,
chỉ thấy một Ngọc Thạch y hệt trái cây lẳng lặng nằm ở trong tay của
nàng.
Mọi người nhìn bích ngọc quả tiên thần kỳ, có thể giải độc
cho Viên Chiêu Quân mà vui mừng, đang ở lúc nàng đưa quả đến khóe miệng
thì hai vị trưởng lão ra tay, hai vị trưởng lão như gió liền hướng tới
Viên Chiêu Quân, trực tiếp giành bích ngọc quả tiên trong tay nàng.
Hai vị trên người phát ra đại lực đánh văng mọi người ra mấy chục thước,
Đông Phương Thanh thực lực mạnh nhất cũng bị đánh văng ra mấy thước.
Viên Chiêu Quân gắt gao cầm bích ngọc quả tiên, hai vị trưởng lão động thủ
giành, đồng nhất lôi kéo, Viên Chiêu Quân liền bị lực lượng khổng lồ hất ra thẳng tắp ngã ở dưới tàng cây. Mà bích ngọc quả tiên trong tay cũng
theo đó bay ra ngoài.
Nàng miệng mở rộng kêu đau, "A. . . . . ."
Hai trưởng lão nhanh chóng phi thân chạy tới lấy bích ngọc quả tiên đang
rơi xuống, đang lúc này, bích ngọc quả tiên trên cây kỳ diệu lại từ trên cây rơi xuống, hơn nữa xông thẳng vào trong miệng Viên Chiêu Quân. Bích ngọc quả tiên vào miệng tan đi, hai vị trưởng lão trơ mắt nhìn Viên
Chiêu Quân ăn những quả tiên kia.
Mà quả tiên khi nãy, rơi xuống
đất liền biến trong nháy mắt, hai vị trưởng lão tức giận đằng đằng nhìn
chằm chằm Viên Chiêu Quân, trong mắt tản ra nồng đậm sát khí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT