“Anh ấy bảo đi mua đồ, một lúc sẽ về. Nếu không cậu gọi điện cho anh ấy đi?”
“Muốn gọi thì anh gọi đi, tôi sợ anh ấy sẽ trách tôi đột nhiên chạy tới đây…”
Có lẽ cảm thấy ở đây mình là người ngoài, Diệp Khê càng lúc càng không thoải mái.
Tần Dật nhìn bộ dạng vâng lời của cậu, không khỏi thấy buồn cười, đưa tay xoa đầu cậu, cầm điện thoại lên gọi.
“Không ai nhận máy.” Có lẽ đang lái xe nên không để ý, Tần Dật cũng không quá để tâm.
“Vậy tôi về đây.”
“Để tôi đưa cậu về.”
“Không cần!” Nói xong lại cảm thấy mình không lịch sự, “… Anh ngồi với bạn anh đi, tôi đón xe buýt về.”
“Vậy để tôi tiễn đến cửa, ngoan.”
Diệp Khê nghe xong thì cũng không nói gì, chỉnh quần áo rồi đi ra.
Tần Dật tiễn cậu đến cổng khu nhà, mỉm cười bảo: “Sau này thi thoảng có thể tới đây.”
Nụ cười của hắn chân thành lại ấm áp, làm Diệp Khê có chút ngượng ngùng, “Vậy, tôi đi đây.” Đi được rất xa rồi lại quay đầu lại hô to một câu “Anh Tần Dật, em không ghét anh đâu!”
Quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ, được người nhà bảo vệ quá tốt lại không thường tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên mới có tính cách đơn thuần như này.
Về nhà thấy An Nhược Uyên đang ngồi trong lòng tiểu công nhà cậu làm nũng, Tần Dật không nhịn được mà ghẹo: “Cậu thật là càng ngày càng có tiền đồ nha, thoáng cái đã trở về thời kỳ chưa cai sữa rồi, cũng không sợ nóng sao.”
“Dư Khả, anh xem cậu ta, em chính là bị tên này ức hiếp từ bé đến lớn đó!”
Phương Dư Khả nắn nắn mặt cậu, “Bị ức hiếp đến thế mà em còn luôn nhắc đến người ta, ầm ĩ đòi về đây.”
“Ứ ừ, em muốn về xem bọn họ tiến triển đến đâu rồi.” Bạn nhỏ An cười xấu xa, đột nhiên hát bài “Sao sáng”.
Phương Dư Khả phì cười. Nếu y nghe không nhầm, bảo bối nhà mình hắt là “từng chút từng chút ăn sạch tiểu thụ”. (Bài “Sao sáng” của Châu Kiệt Luân có lời “từng chút từng chút gặm hết âu lo”)
“Haizz, a Dật sao cậu lại tốt với đưa nhỏ kia như vậy, đến mình còn ghen tị nè. Rõ ràng hai người là tình địch mà.”
“Vì nhóc ấy rất quan trọng với Nhan Tử Khâm. Hơn nữa tôi cũng thích cậu ấy.”
“Mịa, cậu từ nào thánh mẫu như vậy?”
Tần Dật còn muốn trêu cậu thêm mấy câu thì di động đột nhiên đổ chuông. Không biết vì sao lại cảm thấy tiếng chuông lần này lại cực kỳ chói tai.
Lắc lắc đầu đuổi cảm giác không thoải mái đi, lúc nhìn thấy tên người gọi đến, khóe môi Tần Dật không tự giác khẽ cong lên.
Bạn nhỏ nào đó bắt đầu thầm thì, “A Dật nhà ta sau khi biết yêu liền đẹp lên nha, cũng may lúc đầu em nhìn chuẩn, hừ hừ.”
Phương tiểu công bất đắc dĩ, cười gật đầu coi là vậy.
“Anh Nhan sao còn chưa về?” Tần Dật học giọng điệu yếu ớt của bạn nhỏ nào đó nói.
“… Cậu là a Dật sao?”
“Là tôi.” Tần Dật có chút ngượng ngịu ho một tiếng, “Xin hỏi ai vậy?”
“Tôi là Mạc Phi, bạn của Tử Khâm, không biết lúc trước cậu ấy có nhắc tới tôi với cậu không. Có chút chuyện ngoài ý muốn, Tử Khâm bị thương, cậu nhanh đến bệnh viện Nhị Phụ…”
Không chờ anh nói xong, Tần Dật đã chạy đi.
Cả đời này hắn ghét nhất là bệnh viện. Hình ảnh mẹ hắn năm đó người đầy máu nằm trên giường vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Hắn rất sợ, vô cùng sợ, thế nên không nghe hết được lời của Mạc Phi — “Cậu đừng lo, không có gì nghiêm trọng cả.” Đương nhiên cũng không bận tâm tới tiếng gọi lo lắng phía sau của bạn nhỏ An.
Thế nên lúc Tần Dật vẫn đi dép lê mặc đồ ngủ nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường đang nghểnh cổ cố nhịn đau cười với hắn, hắn điên rồi.
“Đ mẹ anh!”
Nhan Tử Khâm vô duyên vô cớ bị mắng, đang định hỏi thì lại thấy vành mắt hắn đỏ ứng như sắp khóc, đột nhiên ngộ ra.
— Hắn còn yêu y hơn so với y tưởng tượng.
Khổ nỗi cổ không cử động được, Nhan Tử Khâm chỉ có thể khẽ mỉm cười, trả lời không thành tiếng: “Đừng căng thẳng, a Dật, em đừng căng thẳng…”
“Đ mẹ anh!”
“Cái đó, a Dật, Tử Khâm không bị nghiêm trọng như cậu nghĩ…”
Tần Dật hoàn toàn không quan tâm đến tất cả những gì xung quanh, nhìn chằm chằm người trên giường, “Đ mẹ anh đ mẹ anh đ mẹ anh! Anh có biết tôi sợ đến thế nào không?! Anh có biết tôi tưởng nghiêm trọng đến mức nào không?! Tôi còn cho rằng anh con mẹ nó bị tông xe…” Cứ nói cứ nói rồi không nói nổi nữa, nước mắt lã chã rơi.
Nhan Tử Khâm hoảng sợ. Y từ trước đến nay chưa từng thấy Tần Dật như vậy, mỏng manh giống như chỉ cần thổi một cái là bay mất, yếu ớt đến mức khiến người ta sợ hãi. Hóa ra trong lúc không để ý y đã trở nên quan trọng như vậy.
“A Dật đừng sợ, qua đây để anh ôm em.”
Mạc Phi vẫn luôn đứng ở bên nhìn. Y đến vừa nãy mới biết người yêu của Tử Khâm hóa ra là một cậu con trai. Sau khi thấy bộ dạng hai người lúc ở chung lại có cảm giác đẹp đôi khó nói, đó là bầu không khí người ngoài không thể xâm nhập. Cho dù cậu con trai tên a Dật kia lúc này đang lệ rơi đầy mặt, hắn vẫn có cảm giác mạnh mẽ khiến người ta không thể xem thường, thái độ không hề giả tạo.
Vì Nhan Tử Khâm nói chuyện rất tốn sức, Mạc Phi chờ sau khi Tần Dật bĩnh tĩnh lại mới kể rõ lại đầu đuôi sự việc.
Lúc cô fan cuồng Mẫn Âm kia động thủ, Nhan Tử Khâm đang ngồi còn cô ta thì đứng, thế nên dĩa đâm thẳng vào cổ họa sĩ Nhan.
Cảm ơn trời đất tổ tiên tích đức, cô ả điên kia đâm loạn một trận cư nhiên lại không đâm trúng động mạch, nếu không Nhan thiếu gia thiếu chút nữa đã không còn nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai rồi.
Tần Dật nghe xong thì mặt đen như đáy nồi, mẹ nó, phải não tàn đến mức nào mới có thể biến thái như vậy. Mịa, ông đây thiếu chút phải ở góa rồi.
“Vậy cô ả kia sao rồi?”
Mạc Phi nhìn sắc mặt hắn, dè dặt đáp: “À, cô ta nhìn thấy máu thì chạy…”
“Mịa, mấy anh đông người như vậy mà cũng không bắt được một cô gái sao?!”
“Là, là Tử Khâm không cho đuổi theo…”
“Mịa…”
Nếu không phải trên cổ y có quấn tấm băng chướng mắt kia, Tần Dật quả thật sẽ không nhịn được mà nhào tới cắn chết y, có phải bị lây bệnh não tàn không vậy?!
Sau đấy Tần Dật còn thật sự đến thành phố S, nhưng lại được cho biết cô gái tên Mẫn Âm một thời gian trước đã nghỉ học rồi, vì bị tinh thần phân liệt hay thế nào đó. Cũng may Nhan Tử Khâm tốt số, qua một thời gian đến sẹo cũng không còn.
Thế là liền mặc kệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT