Edit: Cô Quân

Beta-er: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Ngày thứ ba đầu tháng Giêng, ta được Bệ hạ bí mật gọi vào cung, lúc đi ta rõ ràng đã thoáng nhìn thấy bóng dáng của Hạ Hầu Di sau cửa lớn phủ đệ màu son. Nhưng trước khi rời đi, ta từng lừa gạt Hạ Hầu Di nói ta muốn đi gặp đại thần trong kinh thành, hắn cười mà không nói. Ta nhịn không được mà thầm nghĩ, hóa ra chúng ta đều đã có thói quen che giấu lẫn nhau.

Bệ hạ vẫn có thói quen đốt một ngọn đèn và xem tấu chương trong thiên điện dường như không nhìn thấy ánh mặt trời kia, Bệ hạ đứng dậy đến gần ta, thấy ta mồ hôi nóng đầy đầu bộ dạng giống như là chạy trốn đến trong hoàng cung, bỗng nhiên cười, hắn nhìn ta và nói: “Xem ra nàng không chịu nổi trước rồi." 

Trong lòng ta nhảy dựng, cố giả bộ bình tĩnh nói: “Đừng đổ tội lỗi và trách nhiệm của ngài lên đầu ta."

Bệ hạ như nghe nói một chuyện buồn cười, hắn cười lạnh một tiếng: “Nếu ta chém hai đao vào người hắn, vậy tay nắm chuôi đao cũng có một cái là của nàng.”

Ta lo sợ không yên lui về phía sau, tim đập như nổi trống. Bệ hạ lại đi từng bước một tới gần ta, trong ánh mắt đen láy lóe lên ánh sáng, là khoái ý và thống khổ mong đợi lôi kéo ta cùng nhau xuống nước.

“Trước khi Hạ Hầu Di tới Tầm thành, ta phái người tiết lộ tin tức cho nàng. Ta đặt một chút hy vọng vào nàng, hy vọng nàng có thể xuất hiện cho ta một cái tát sau đó nói với ta, Hạ Hầu Di là huynh đệ vào sinh ra tử với nàng!” Đáy mắt hắn đoe hoe, vẻ mặt mỉa mai ta, nhưng ta lại nhìn thấy nước mắt tràn quanh khóe mắt hắn. “Nhưng mà An Vân à, nàng không có. Nàng cho rằng làm bộ không biết chuyện này liền cho rằng nàng thật sự vô tội sao?”

Cuối cùng lớp khăn che mặt lừa mình dối người đã bị người ta đâm thủng, ta xấu hổ đối mặt với phẫn nộ làm ta phát tiết toàn bộ lửa giận lên người Trịnh Dung Chi, ta hung hăng đánh hắn một bạt tai, bản thân lại nhịn không được mà run rẩy cả người, khóc đến giống như người điên xông lên phía trước đánh hắn.

Hắn không phản kháng. Ta lăn lộn nửa ngày, chẳng sợ tay phải ta làm sao mà dùng sức, cổ tay kia từ đầu đến cuối mềm như bông mà rũ xuống, thậm chí không túm được một góc quần áo của hắn. Cuối cùng ta vô lực mà ngồi bệt ở đó, ta ngửa đầu nh́n hắn bi thương hỏi: “Nhưng ta còn có thể làm thế nào chứ?”

Tay phải ta bị hủy khi cùng Đại Uyển quốc giao chiến, Tướng quân Đại Uyển quốc đã thừa dịp ta chưa chuẩn bị, hung hăng chém thương bạc vào cổ tay ta, từ đó tay phải ta liền tàn phế, ngay cả một đao cuối cùng kia cũng do Trịnh Dung Chi đánh thay. Sau khi thiên hạ thái bình, ta sửa lại một thói quen từ trước, cho dù viết chữ ăn cơm đều là tay trái. Chỉ là, ta rốt cuộc nhấc không nổi cây đại đao kia của ta.

Ta cũng từng là nữ tướng quân người người kính ngưỡng, mười ba năm trước lúc ta còn có thể chơi đùa với đại đao, trong mắt và trong lònng của ta đều là Hạ Hầu Di. Hiện nay rốt cuộc ta cũng không động tay được, qua vô số đêm gào khóc, bên tai đều là lời bán tán triều nội đại thần. Bọn họ nói An Vân chỉ là người nữ nhân, năm đó có thể làm tướng quân hiện giờ cũng chỉ có thể làm quan an nhàn quản chúng ta, vài năm sau nàng gả chồng, trên triều lại là thiên hạ của nam nhân.

Ta không cam lòng. Giấc mơ của ta làm sao có thể cứ như vậy tan nát ở trong lời nói bọn họ.

Khi Hạ Hầu Di ở trong triều hắn kiên trì với chính kiến, khi Hạ Hầu Di được văn võ bá quan ca tụng là tướng lĩnh tài năng trăm năm mới có, ngày ngày ta đều khủng hoảng không biết sau khi ta gả cho Hạ Hầu di bản thân đến tột cùng sẽ biến thành bộ dáng gì.

Tất cả mọi người cho rằng An Vân ta chỉ là nữ tử thô bỉ hiểu biết đại đao, cho nên khi nghị triều cũng không nói chuyện. Bọn họ cũng không biết, người không cùng ý kiến với Hạ Hầu Di không chỉ có Bệ hạ. Ta hiểu Bệ hạ, ta ủng hộ ý niệm về chính trị của người, nhưng lại im lặng không lên tiếng cũng chỉ vì bồi hồi do dự.

Hạ Hầu Di, ba chữ này từng khiến lòng ta tràn đầy tình yêu lại cắn nuốt dần trở thành nỗi ám ảnh trong lòng ta. Rốt cuộc, ta và Bệ hạ giống nhau trong lòng đều có một vướng mắc. Một ngày kia ta nhận được tin tai mắt hoàng cung đưa tới mật hàm Bệ hạ muốn giết Hạ Hầu Di. Khi đó Hạ Hầu Di ra Hoàng Thành mới khoảng một canh giờ, ta thấy rõ mỗi một chữ trên mật hàm, sững sờ chẳng dám thở mạnh một tiếng, ta cuống quít đóng cửa và cửa sổ lại, ở yên trong phòng tối trốn thật lâu. Mãi đến khi trời tối lúc không còn khả năng văn hồi bất kể điều gì nữa, ta mới nâng mật hàm dính đầy nước mắt của ta mở ra khe khẽ cười thành tiếng.

Ta không muốn tái giá gả cho Hạ Hầu Di, sau này cũng  không cần do dự và dày vò. Ta chỉ cần cùng Bệ hạ an bình thiên hạ, sau đó mỗi ngày đều tưởng niệm về Hạ Hầu Di ôn hòa đôn hậu kia trong ký ức.

Bệ hạ nói đúng, trên người ta đă sớm chịu trách nhiệm áy náy với Hạ Hầu Di, Bệ hạ không muốn đối mặt Hạ Hầu Di liền có thể trốn ở trong hoàng cung, mà ta lại phải ngày ngày nhìn thấy Hạ Hầu di, mỗi thời mỗi khắc đều phải nhớ tới ta từng tự tay đẩy người này đến dưới lưỡi dao. Người chịu không nổi là ta mà…

Hạ Hầu Di đã trở lại, ta và Bệ hạ đồng thời lâm vào khủng hoảng và nghi hoặc, đỉnh đầu dường như treo một cây đao lại chậm chạp không biết khi nào sẽ rơi xuống. Hắn cũng không mở miệng đề cập việc hai năm trước, giải thích với chúng ta cũng chỉ là nói mạng lớn phúc lớn, được thôn dân đi ngang qua cứu, dưỡng thương hai năm mới trở về. Từ đầu tới cuối hắn nhàn nhạt mà cười, giống như lúc trước, khi không có người gọi ta là Tiểu Vân, chỉ là lòng ta sẽ không tràn đầy vui mừng, ta luôn luôn như đứng đống lửa, như ngồi đống than mà mệt mỏi ứng phó Hạ Hầu Di về tất cả.

Sau khi Hạ Hầu Di trở về được Bệ hạ tạm thời sắp xếp cho một chức quan nhàn tản nhưng hắn vẫn giống như hai năm trước  ở trên triều đình cùng Bệ hạ căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, không chịu thoái nhượng một chút nào. Mỗi khi như thế, ta và Bệ hạ đều chỉ có thể dùng sự im lặng để đáp lại, sau đó Bệ hạ không đau không ngứa mà ứng phó qua đi. Sự tình giằng co cho tới tình trạng này bây giờ ta không có bất kể biện pháp gì để cứu vãn. Năm ấy đại điện tranh chấp đã thành nỗi đau mà chúng ta không thể chạm vào, Bệ hạ càng có ý lảng tránh, hiện giờ nếu tái khởi tranh chấp thì sẽ thế nào, chẳng lẽ còn muốn giống như năm đó sao…

Bệ hạ lảng tránh ý của Hạ Hầu Di, ta không tin Hạ Hầu Di không rõ, nhưng đường đường thiên tử tay nắm quyền sinh sát, lòng có thể mang áy náy chẳng qua bởi vì Trịnh Dung Chi hắn, thật ra vẫn kính ngưỡng Hạ Hầu Di.

Cục diện quá mức nặng nề mà quẫn bách này cũng không duy trì bao lâu, đêm mồng Năm ấy trong cung có tiểu yến, chỉ mời một đám hậu phi và ta nhưng Hạ Hầu Di lại xông vào. Hắn đứng giữa sân khấu kịch, mắt đen mỉm cười, chuyển dời tầm mắt từ chỗ ta sang chỗ Bệ hạ, hắn còn chưa nói chuyện ta và Bệ hạ liền chột dạ. Vì sao bỏ hắn lẻ loi một bên, vấn đề này ta không biết câu trả lời, nhưng đơn giản hắn cũng không hỏi như vậy.

Hắn chỉ ưỡn thẳng lưng quỳ gối trước mặt Bệ hạ, tấu thỉnh trình lên một phần tấu chương. Trên mặt bệ hạ căng đến mức không chịu nổi, chỉ thoáng mở miệng cười, nhàn nhạt nói: “Hạ Hầu đại nhân vất vả, hôm nay cung yến không nói chuyện chính sự, ngày mai lên triều rồi nói sau.”

Lời nói đã đến nước này, niềm vui cung yến đều tan hết. Hậu phi sôi nổi lui ra, Bệ hạ trở về tẩm cung, Hạ Hầu Di thấy vậy, không biết vì sao hắn lại đột nhiên tiến lên một bước hô một tiếng: “Dung Chi." 

Ba người chúng ta đồng thời sửng sốt, Bệ hạ chậm chạp không có xoay người lại, nhưng ta rõ ràng nhìn thấy toàn bộ thân thể hắn đều đang run rẩy. Sau khi Hạ Hầu Di hô lên một tiếng này rõ ràng bản thân cũng giật mình, hắn dừng một chút, hầu kết lên xuống một chút, sau đó lại làm theo phép tắc, mỉm cười nói: “Nếu hiện giờ bệ hạ không có việc gì, tấu chương này……”

Bệ hạ nổi giận, hắn bỗng nhiên quay người lại đi tới, đáy mắt đầy tơ máu lẫn nước mắt làm cho người ta rất là sợ hăi, hắn bước vài bước tới gần duỗi tay gắt gao bóp chặt cổ Hạ Hầu Di, giống như cuối cùng không tài nào đè nén được nữa, hắn hỏi: “Hạ Hầu Di, rốt cuộc ngươi vì cái gì mà trở về, chẳng lẽ đày đọa lẫn nhau mới sảng khoái sao?!" 

Ánh mắt Hạ Hầu Di bình tĩnh, ánh mắt hắn dừng ở trên người ta, hỏi: “Muội thì sao? Năm đó muội cũng hy vọng ta thật sự chết đi ư?" 

Trong lồng ngực đè nén đau khổ mà mệt mỏi mấy ngày qua giống như dời non lấp biển đủ để cho ta chống đỡ không được, mà Hạ Hầu Di hỏi chuyện lại làm ta gục ngã. Ta cúi người ngồi xổm xuống, hai tay gắt gao che lại lỗ tai, có nước mắt cùng tiếng khóc cùng nhau vỡ ̣òa, tiếng nói ta khàn khàn, cười hỏi: “Hạ Hầu Di, vì sao huynh còn muốn trở về?" 

Một chút ánh sáng le lói nơi đáy mắt Hạ Hầu Di trở lại sự tĩnh lặng, mắt đen lại không khơi dậy một gợn sóng nào, hắn chỉ chậm rãi nhếch khóe miệng, cực kỳ thảm đạm* (*bi thảm không quan tâm) mà cười. Việc đã đến nước này, dường như đã tan vỡ mọi khả năng rồi. Bệ hạ phát tiết, mấy ngày kìm nén cảm xúc lập tức bùng nổ, hắn giam Hạ Hầu Di vào thiên lao trong cung, lại chưa nghiêm minh muốn xử trí Hạ Hầu Di như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play