Hai người cứ như thế ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Aisha nhìn chằm chằm cơ ngực màu đồng của Imhotep, hôm nay ăn hay lại một ngày khác?

Liền hôm nay đi, hôm nay thật thích hợp, hơn nữa dì cả cũng vừa qua vài ngày, nếu được còn có thể sinh cho hắn một đứa con, đến lúc đó dù cho hắn có yêu Anck-Su-Namun cũng phải lo lắng cho gia đình a!

Không đúng, cũng không cần phải suy nghĩ xa xôi như thế. Thường thì nam và nữ khi có quan hệ xác thịt thì rất khó lại có tiểu tam chen chân. Hơn hết, với Imhotep đây là lần đầu tiên đi!

Càng nghĩ càng xa, Aisha thật không biết chính mình là đang suy nghĩ cái gì, bất quá cô biết mình cần phải nhẫn nại.

Imhotep ngửa mặt lên, mắt thấy môi sắp chạm nhau liền đẩy cô ra nói: “Không thể như vậy, nàng mau rời đi đi, ta không thể liên lụy đến nàng, có thể sống hay chết nàng sẽ không để ý, nhưng nếu là ngàn năm vạn năm chờ đợi cùng ta tra tấn thì không ai có thể chịu đựng được.”

Aisha ngẩn ra, bởi vì trước mặt là người đàn ông có thể vì một người phụ nữ mà chịu đựng ba ngàn năm bị tù đày bị trùng cắn, hắn thế nhưng sau khi tỉnh giấc ý nghĩ đầu tiên liền là làm sao để hồi sinh nàng. Ý nghĩ của hắn thật đơn thuần, chẳng qua là muốn cùng người trong lòng cùng nhau một đời mà thôi.

Điều không ngờ là, hắn đã tính toán cẩn thận việc sẽ phát sinh, biết mình sẽ đối mặt với chuyện gì. Hắn không sợ, nhưng lại sợ người con gái hắn yêu phải trải qua hình phạt đó.

Như vậy tất cả đàn ông của thế kỷ hai mươi mốt toàn kẻ dở hơi, cô cảm thấy dù cho chính mình tìm kiếm cả đời ở hiện đại cũng sẽ không có khả năng tìm được người như vậy.

Cô chậm rãi đứng lên đi ra ngoài, không nghĩ lần này sẽ làm khó hắn.

Imhotep nhìn theo bóng dáng nàng rời đi mà lòng khổ sở, hắn biết nàng sẽ đau, bóng lưng nàng thật là cô đơn bất lực.

Imhotep hao tổn tinh thần ngồi bên cạnh ao suy tư, một cái tăng lữ tiến vào nói: “Đại tư tế, lễ tế sông Nile năm nay nhanh sẽ đến, xin hỏi ngài có gì phân phó không?”

Imhotep vươn tay nói: “Đi ra ngoài đi, hôm nay ta không nghĩ sẽ bị bất cứ sự tình gì làm phiền lòng.”

Tăng lữ kia do dự một chút mới nói: “Đại tư tế tôn kính, tình yêu đối chúng ta là một thứ xa xỉ.”

Imhotep cười khổ nói: “Ta biết, đi ra ngoài đi!”

Tăng lữ gật đầu chậm rãi đi ra ngoài, Imhotep không lo lắng hắn sẽ đem chuyện này nói với ai, bởi vì từng tăng lữ là do hắn tỉ mỉ dạy bảo, đối hắn cùng thần đều trung thành như nhau.

Mà hiện tại Aisha của chúng ta đang đứng trước mặt tượng rắn hổ mang thở dài nói: “Ngươi nói xem, ta lại đi câu dẩn một người đàn ông thâm tình như thế có hay không bị thần phạt? Ha ha…..Cho dù không bị thần phạt, nhưng trong lòng cũng không yên. Ta tuy rằng không phải đối với bất luận kẻ nào đều cảm thông, nhưng hắn lại khác, hắn khi yêu ai sẽ toàn tâm toàn ý vì người đó mà suy nghĩ, hắn như vậy rất…..” 

Không đúng, hiện tại chính mình mới là đáng thương nhất, bị ngược luôn luôn là cô đi!

Rắn hổ mang không trả lời cô, nhưng một hồi lâu lại có tiếng của a mẫu: “Nữ tư tế Aisha, tuy ngài là được Pharaoh phong làm tư tế nhưng chỉ là tư tế sơ cấp, nên ba ngày sau ‘Lắng nghe’ ngài phải cùng tham gia.”

Aisha ngẩn ra nói: “Lắng nghe?”

A mẫu nói: “Hàng tháng nữ tư tế sơ cấp cần phải lắng nghe tiếng lòng của người dân, rồi báo lại với phía trên, tất cả tư tế trong điện đều làm như vậy.”

Aisha gật gật đầu, quả nhiên không thể để cô có chút yên tĩnh, đã cả đời không thể gả còn phải làm việc.

“Đã biết.” Cô hiểu a mẫu là lãnh đạo trực tiếp ở đây, hiện không thể dựa vào ngọn núi Imhotep, miễn cho hắn thêm nhiều phiền toái.

Người ta đã vì cô suy nghĩ nhiều như vậy, thì ít nhất cũng phải làm được chuyện có ít.

Không phải chỉ là lắng nghe thôi sao, vậy nghe đi!

Chính là không nghĩ tới, vừa đi chính là một ngày, hai cái chân đều mỏi nhừ. Cô khập khiễng đi về thần điện, mệt đến mức vừa ngã ra giường liền ngủ.

Ngày thứ hai cũng như thế, cô thấy a mẫu có tâm như thế muốn từ chối cũng không được. Aisha biết mình cũng chỉ đi một chút mà thôi, người Ai Cập thấy cô mặc áo tư tế thì không ai dám đến làm phiền cô, thậm chí có người còn đến hành lễ với cô.

Cắn răng chịu đựng cơn đau dưới chân, hôm nay cô phải đi ra sông Nile. Rất xa đã có thể nhìn thấy dòng sông Nile, mà bên bờ có một đội tăng lữ đang vây quanh một người, hắn đối diện sông Nile chậm rãi lạy.

Imhotep, hắn làm sao lại xuất hiện ở đây?

Nếu là trước kia Aisha nhất định sẽ tiến lên, nhưng hiện tại cô nghĩ nghĩ vẫn là chậm rãi rời đi. Chính mình âm thầm mắng mình vài lần, vì sao còn giả bộ hảo tâm, rõ ràng là muốn về nhà mà còn quan tâm cái này quan tâm cái kia.

Mà xa xa, nhóm tăng lữ của Imhotep giãn ra thì một bóng người xuất hiện, hắn đứng lên nhìn theo bóng dáng cô.

Đang nghĩ đến nàng, không ngờ vừa liếc mắt một cái liền thấy. Nàng không có chạy về phía hắn mà ngược lại rời đi, hắng ôm ngực, cảm thấy nơi đó rất đau.

Hắn biết nàng không có khả năng là nhát gan, duy nhất có thể là không muốn khiến mình khó xử.

“Nàng ắt đang rất khổ.” Imhotep nói.

“Đúng thế, sơ cấp tư tế nhất định phải bị thượng cấp tư tế giáo huấn một đoạn thời gian, nghe người ta nói tư tế a mẫu có ý làm khó tiểu thư Aisha….”

“Cái gì?” Imhotep bỏ lại nhóm tăng lữ, hướng bóng lưng kia đuổi theo.

Aisha đang cẩn thận quan sát thực vật Ai Cập cổ, thế giới này cùng mình có tính bất đồng. Cô đến nơi này cũng đã được một đoạn thời gian, trước làm quen với đồ ăn, thần điện, rồi tình yêu. Cô trước kia chưa từng yêu ai, cô chưa từng nghĩ tới một người đàn ông khi yêu một người con gái lại có thể dụng tâm như thế. Trước kia thầm nghĩ chỉ cần tốt nghiệp đại học, sau lại tìm một người tâm đầu ý hợp mà gả.

Cái gì tình yêu đối cô là quá mức xa xôi, nhưng lúc này không nghĩ tới mình lại gần tình yêu như vậy……

“Aisha!” Một người đột nhiên từ phía sau tiến lại gắt gao đem cô ôm vào ngực.

Aisha tâm cạch oành cạc oành vỡ, cô biết người đang ôm mình là ai, không nghĩ tới thế mà hắn sẽ đuổi theo.

“Imhotep!” Cô cảm thấy vòng ôm chặt đến ngộp thở, tình yêu của người đàn ông này thật nguy hiểm.

Imhotep đem mặt cô chuyển đến đối diện, hôn thật sâu. Aisha bị hắn hôn liền vẻ mặt thác loạn, đầu óc cô trở nên trống rỗng tùy ý hắn, cô thừa nhận chính mình đông tâm với hắn, nếu yêu thì cứ thế đi.

Không lâu sau Imhotep thả lỏng, ôm cô hỏi: “Chân nàng?”

Aisha nói: “Không sao hết.”

Nhưng Imhotep không tin lời cô, trực tiếp đem người ôm vào ngực nâng đùi cô. Giày Ai Cập bị hắn tháo ra, nhìn thấy những bọng nước trên chân cô hắn vô cùng đau lòng.

“Ta sẽ trừng phạt a mẫu….”

“Không cần! Hơn nữa chỉ cần lên được tư tế trung cấp là được rồi.” Cô là cô gái kiên cường cỡ nào.

“Aisha, nàng là một cô gái tốt.” Imhotep ôm cô nói.

Khóe miệng Aisha run run, những lời này nói sai rồi, cô thật không phải một người tốt. Nhưng hiện tại đang nằm trong lòng người ta, không nặng sao?

Ngẫm lại thân thể này cao chừng một mét bảy, hơn nữa cũng không gầy yếu còn có điểm cơ bắp, có thể ôm như vậy một thời gian dài hắn cũng thật giỏi chịu đựng.

“Ta rất nặng đi? Trước buông ta ra lại nói được không?” Cô cúi đầu, kỳ thật dán lên cơ ngực thế này làm người ta thẹn thùng.

Imhotep mỉm cười đem cô đặt xuống đất, vẫn vòng tay ôm cô nói: “Bởi vì gần đây phải làm lễ hiến tế cho nên ta không thể gặp nàng, nhưng là qua một khoảng thời gian nữa ta sẽ tìm nàng.”

Aisha nói: “Chàng không tránh ta sao?”

Imhotep nhẹ nhàng thở dài: “Ta chỉ sợ không tránh được.” Hắn lại hôn cô, Aisha cũng không cao hứng mà lại cảm thấy khó chịu.

“Imhotep ta cũng sẽ trong đoạn thời gian này tận lực trở thành tư tế trung cấp, đến lúc đó sẽ có nhiều thời gian hơn cùng chàng.” Không cần phải đi ra ngoài, đương nhiên là có thể ở bên hắn nhiều hơn.

Đã sắm vai người yêu, lại sợ có lỗi với nam nhân vật chính, không có biện pháp khác có thể dùng.

Imhotep lại nói lúc hiến tế bên ngoài sẽ có phần loạn, nên hi vọng cô sẽ ít ra ngoài, cũng nói sẽ phái vài tăng lữ đi bảo vệ cô, sẽ không để tên Musar kia đến quấy rầy cô.

“Musar không có tới, nhưng không biết Anck-Su-Namun có phải đi tìm chàng?” Ai, mình đúng là phụ nữ, ghen cũng phải lấy cớ cùng thời điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play