Lâm Thần nghe cuộc nói chuyện của ba người này liền chau mày. Thiệu sư đệ trong lời nói của họ chỉ sợ là Thiệu Tử An người mà lúc trước bị hắn chém đầu.

Suy cho cùng thì ba người này và Thiệu Tử An đều là đệ tử nội môn của Thuần Dương môn. Mà Thiệu Tử An trước lúc chết cũng từng nói, hắn cùng với các sư huynh đồng môn khác đã đến dãy núi Mặc Liên. Lúc Thiệu Tử An chết đã nói các sư huynh đệ đồng môn sẽ đi tìm hung thủ.

Nhưng Lâm Thần lại không ngờ rằng ba người này lại đến nhanh như vậy. Phải biết rằng, dãy núi Mặc Liên có diện tích rộng lớn. Khoảng cách từ chỗ Thiệu Tử An chết đến đây cũng cách một khoảng rất xa, vậy mà ba người này mất chưa đầy một ngày đã đến được đây. Họ chắc chắn là muốn điều tra đến cùng. 

Vào lúc Lâm Thần đang suy nghĩ thì đột nhiên một người trẻ tuổi thân hình khôi ngô quát lớn:

- Tiểu tử, thời gian qua ngươi có thấy một võ giả có thế lực mạnh đi ngang qua đây không?

Nhìn sâu trong ánh mắt của người trẻ tuổi ấy, người có thể giết Thiệu Tử An nhất định cũng phải có võ công cao cường. 

Nghe lời nói của hắn, Lâm Thần nhẹ lắc đầu. Gần đây ngoài bản thân Lâm Thần ra căn bản không có một người võ giả nào cả. Dù cho vào sâu trong dãy núi Mặc Liên một chút cũng không có người nào dám đến.

Thấy bộ dạng đó của Lâm Thần, hắn tỏ vẻ thất vọng, lắc đầu nói:

- Dương sư đệ, Vương sư đệ, chúng ta đi thôi! Xem ra hung thủ giết Thiệu Tử An vốn đã chạy trốn rồi. 

Vương sư đệ ngay bên cạnh cũng gật đầu, quay người nhìn Lâm Thần, trong lòng có chút thất vọng.

Ở dãy núi Mặc Liên, bình thường sẽ có sự chém giết lẫn nhau giữa người có võ công cao cường với người có võ công thấp. Dù gì có thể phiêu bạt đến chỗ này chắc chắn ít nhiều sẽ có thu hoạch.

Hình như quá sốt ruột với việc tìm ra hung thủ giết Thiệu Tử An, Vương sư đệ lo lắng bất an, quay người lại, chuẩn bị rời khỏi. 

- Đợi một chút!

Chính ngay lúc này, Dương sư đệ vẫn âm thầm bảo vệ lên tiếng.

- Này, Dương sư huynh, huynh làm sao vậy? 

- Lẽ nào Dương sư huynh lại phát hiện ra manh mối gì rồi?

Nhìn không ra, Dương sư huynh này ở trong lòng hai huynh đệ cũng có chút uy danh, là người có võ công cao nhất. Hai người còn lại cũng là người của Thiên Cương cảnh trung kỳ. Nhưng từ hơi thở có thể thấy họ mới đột phá Thiên Cương cảnh trung kỳ không có lâu.

Dương sư huynh vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lâm Thần, cười lạnh: 

- Tiểu tử, ngươi chỉ là Luyện Thể cảnh tầng thứ tám lại có được giết được yêu thú Đại Hắc Báo cấp bốn.

Nghe Dương sư huynh nói xong, trong lòng hai người còn lại vô cùng kinh ngạc phát hiện xác của con yêu thú Đại Hắc báo cấp bốn ngay bên cạnh.

Lúc trước bọn họ nóng lòng muốn tìm ra hung thủ giết Thiệu Tử An lại không chú ý đến tình tiết này. Lúc này nghe Dương sư huynh nhắc đến họ mới tỏ vẻ nghi ngờ. 

Lâm Thần mới là Luyện Thể cảnh tầng thứ tám mà đã giết được yêu thú cấp bốn hay sao?

Hơn nữa, Đại Hắc Báo bị một đòn chém chế không có chút lực phản kháng nào.

Có thể nói, yêu thú cấp bốn là sánh ngang với võ giả Thiên Cương cảnh, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Tuy là ba người bọn họ cũng có thể làm được việc này, nhưng tu vi của bọn họ dù sao cũng là Thiên Cương cảnh trung kỳ, thực lực mạnh hơn rất nhiều. Nhưng Lâm Thần thì khác, tu vi của hắn mới chỉ là Luyện Thể cảnh tầng thứ tám trung kỳ. 

Tu vi thấp như vậy thì làm sao giết được yêu thú cấp bốn cấp cao!

Nghe Dương sư huynh nói vậy, mặt Lâm Thần không có cảm xúc, thờ ơ nói:

- Đạ tạ đã quá khen! 

Dương sư huynh hậm hực một tiếng nói:

- Tiểu tử, dựa vào ngươi vẫn chưa đủ để ta khen đâu. Nhưng võ công của ngươi như vậy, lại ở trong khu vực tìm kiếm hung thủ của ta. Vậy thì tiểu tử ngươi chết chắc rồi.

Dương sư huynh động thủ, rút thanh đao ra. 

Hai người kia nghe xong lời của Dương sư huynh kinh ngạc nói:

- Dương sư huynh, ý của huynh là chính hắn đã giết Thiệu Tử An?

Tuy Lâm Thần đã giết yêu thú Đại Hắc Báo cấp bốn nhưng cũng chỉ là Luyện Thể cảnh tầng thứ tám, nhìn thế nào cũng không phải là người có thể đánh bại được đệ tử nội môn Thuần Dương môn. 

Hơn nữa, trong lòng họ hiểu rõ, Thiệu Tử An là nhân tài của tông môn, năng lực bảo vệ bản thân cũng đủ, thậm chí còn nắm vững bí kỹ võ công mạnh mẽ! Cho dù có đối địch với võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ thì vẫn có thể ứng phó.

Dương sư huynh cười lạnh nói:

- Ta không có nói hắn là hung thủ giết chết Thiệu sư đệ nhưng tên tiểu tử này có võ công cao như vậy, lại cách không xa nơi mà Thiệu sư đệ bị sát hại, ắt sẽ có nghi ngờ. 

Dừng một lát lại tiếp tục nói:

- Hơn nữa, Thiệu sư đệ lần này gặp nạn, chúng ta nhất định phải tìm bằng được hung thủ để dễ ăn nói. E rằng nếu không tìm ra hung thủ thì một khi quay về tông môn sẽ bị trách phạt. Tên tiểu tử này có chút võ công mà có thể giết được yêu thú cấp bốn bậc cao, đưa hắn về tông môn cũng dễ ăn nói.

Nghe lời giảng giải của Dương sư huynh, hai người kia nhìn nhau rồi quay sang Lâm Thần mặt đầy sát khí. 

- Tiểu tử, dám giết Thiệu sư đệ ta sẽ lấy mạng ngươi để đổi.

- Hôm nay ngươi nhất định sẽ phải chết!

Hai người này cũng không nói nhiều. Tuy không thể khẳng định Lâm Thần là hung thủ nhưng vẫn ra tay, giết hắn chúng ta có thể quay về tông môn. 

Nghe xong, vẻ mặt Lâm Thần nhất thời lạnh lẽo.

Cho dù không chắc chắn nhưng bọn người này dự đinh giết xong sẽ mang thi thể hắn về tông môn. Hiển nhiên, ba người này không phải là người tốt!

Lâm Thần nhìn ba người này không chút biểu cảm, nói: 

- Các ngươi bây giờ đi chắc chưa muộn đâu!

Ba người ngẩn người không nghĩ là Lâm Thần lại ngông cuồng đến vậy, lại nói bọn họ rời đi, phải biết rằng ba người bọn họ là tu vi Thiên Cương cảnh trung kỳ, mà Lâm Thần chỉ là Luyện Thể cảnh tầng thứ tám trung kỳ.

Bị một tên Luyện Thể cảnh tầng thứ tám coi thường, ba người này có chút phẫn nộ. Một tên khôi ngô nhỏ giọng nói: 

- Tiểu tử ngươi thế lực yếu mà cũng dám nói những lời nói đó à, muốn chết hay sao?

Nói xong hắn giơ chân đá Lâm Thần.

Phía khác, Dương sư huynh và người còn lại cũng xông lên, công kích Lâm Thần từ nhiều phía. 

- Tịch Lịch Trảm!

- Lăng Tuyết kiếm pháp!

Lâm Thần có thể giết chết yêu thú cấp bốn bậc cao nên ba người này cũng không dám khinh thường. 

Thấy tình hình này, cây trường côn trong tay Lâm Thần lập tức đánh về phía trước, nổi lên trận cuồng phong uy lực vô biên.

Phịch! Phịch! Phịch!

Giây tiếp theo, ba đạo âm thanh nặng nề vang lên, tên khôi ngô tuấn tú đầu tiên bị cây trường côn của Lâm Thần đánh trúng hét lên một tiếng lui về sau. 

Công kích mà hắn thi triển là chân pháp, cũng không phải là công pháp bình thường, bị một côn của Lâm Thần đánh trúng, nhất thời thân thể của hắn chợt lùi lại, hai chân không ngừng run lên, chỉ cảm thấy một trận đau đớn, đứng thẳng cũng thấy khó khăn.

Hướng còn lại, Lâm Thần cũng dùng côn tiếp tục quét tới, tấn công hai người kia cùng lúc.

Sau đó, hai người kia cũng bị đánh lui về sau nhưng không giống với người thanh niên kia. Họ tạm thời mất đi năng lực chiến đấu. 

Ngay cả Lâm Thần cũng bị lui về phía sau hơn mười bước mới dừng lại.

- Thật kì lạ! Một công kích vừa nãy, nếu như không thi triển võ kỹ, chỉ sợ ta cũng bị trọng thương. 

Vương sư huynh vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Thần nói. 

Dương sư huynh cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hắn liếc nhìn chàng trai khôi ngô. Lúc này hắn nghỉ ngơi một lúc, chân tê liệt cũng dần dần hết, đã khôi phục hoàn toàn khả năng chiến đấu.

Dương sư huynh hừ nhẹ một tiếng nói:

- Bất kể năng lực của hắn ra sao thì gặp phải chúng ta nhất định sẽ chết. 

Nói xong, Dương sư huynh dẫn đầu công kích Lâm Thần.

Lần này, bọn họ không định dây dưa với Lâm Thần mà muốn đánh nhanh thắng nhanh liền dùng hết sức lực. Khu rừng rậm lay động, hiện ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Uống... 

Chứng kiến cảnh tượng này, Lâm Thần khẽ quát một tiếng, nhất thời trên da hắn hiện lên ánh sáng màu đồng cổ, phảng phất kim quang như Phật tổ.

Lâm Thần giơ cây trường côn về phía Dương sư huynh ném tới.

Phải biết rằng, Cổ Đồng Luyện Thể quyết tầng thứ ba của đánh ra một quyền nặng hơn mười tám ngàn cân. Mà phần lớn sức nặng đều tập trung ở trên trường côn. Trường côn rắn chắc không gì so nổi, nếu bị một đòn này ngay cả yêu thú cấp bốn bậc cao cũng chết trong uất hận. 

Tất nhiên là Lâm Thần đã dùng hết sức lực để ra tay.

Cây côn đánh vào mặt của Dương sư huynh, ngay sau đó chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ từ trên đánh xuống. Mặt hắn biến sắc, trong miệng hộc ra máu tươi, cơ thể chao đảo lui về phía sau.

Răng rắc! 

Đồng thời, trường kiếm trong tay hình như cũng không chịu được uy lực mạnh như vậy, tường giao cùng với cây trường côn xong phảng phất vang lên âm thanh của cành khô bị bẽ gãy, vỡ thành mấy đoạn...

- Dương sư huynh.

- Dương sư huynh, huynh không sao chứ? 

Thấy cảnh này, sắc mặt tên khôi ngô cùng với Vương sư huynh thay đổi, trong lời nói có chút lo lắng.

Nhưng trên mặt bọn hắn là sợ hãi cùng khó tin.

Thực lực của Dương sư huynh hai người họ rõ nhất. Cho dù là cùng võ giả Thiên Cương cảnh cũng rất ít người là đối thủ của hắn. Vậy mà bây giờ hắn đối kích với võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ tám trung kỳ lại bị đánh cho hộc máu. 

Ngay cả Dương sư huynh cũng không phải là đối thủ của Lâm Thần, vậy thì hai người họ làm sao có thể đối phó với Lâm Thần được?

Dương sư huynh lau máu ở khóe miệng nói:

- Võ công cao! Nếu ta đoán không nhầm thì ngươi đã luyện tập thành công Cổ Đồng Luyện Thể quyết. Theo như ta biết, Thiệu sư đệ cũng từng luyện qua công pháp này, một võ giả Thiên Cương cảnh cũng khó mà đánh lại đệ ấy, ngươi chính là người đã ra tay với đệ ấy! 

Nghe lời Dương sư huynh nói xong, mặt Lâm Thần không chút biểu cảm gật đầu. Còn về vì sao lại giết Thiệu Tử An, Lâm Thần cũng không muốn nói. Nếu mà không giết hắn như vậy thì chính mình bỏ mạng.

Nghe lời khẳng định của Lâm Thần, sắc mặt ba người bọn họ nhất thời thật khó coi.

Bọn họ không ngờ rằng Lâm Thần lại giết Thiệu sư đệ. Ba người nhìn nhau, Dương sư huynh lạnh lùng nói: 

- Tiểu tử, tuy thực lực của ngươi mạnh nhưng hôm nay ngươi nhất định sẽ phải chết.

- Hai vị sư đệ, hãy cùng ta triển khai Thiên Vân hợp kích!

Nghe những lời này, hai người bên cạnh có chút thay đổi. Trong tay lấy ra một thanh trường thương, nét mặt âm u lạnh lẽo, chĩa mũi thương thẳng tắp về phía Lâm Thần

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play