Nói đến đây, Lâm Dương từ từ dừng lại, hắn quay đầu sang một bên khác của võ đài, nói với Lâm Thần:
- Lâm Thần, ngươi đã thắng trận này, vậy thì trận đấu tiếp theo sẽ tranh đấu vị trí thứ nhất rồi. Nếu như không nảy sinh việc ngoài ý muốn thì bên Lâm Cố và Lâm Hùng đánh thì Lâm Hùng có lẽ sẽ thắng.
Hắn suy nghĩ cẩn thận rồi mới nói:
- Thực lực của Lâm Hùng rất mạnh, nếu cứ dựa vào chiêu này thì muốn đánh bại là hoàn toàn không thể. Nhưng… Lâm Thần, ta thấy ngươi hình như vẫn có dự bị, ta rất hy vọng vào trận đấu của các người.
Nói xong, Lâm Dương tiếp tục bước xuống võ đài.
- Lâm Thần thắng!
Nhìn thấy Lâm Dương bước xuống, trọng tài đứng sát biên của võ đài nói to.
Theo quyết định của trọng tài, trên võ đài lại có một trận náo loạn. Cũng khó trách vì sao con cháu Lâm gia lại như vậy. Lúc trước danh tiếng của Lâm Thần không được chú ý đến, năm ngoái còn bị áp lực. Mà năm nay lại có thể cạnh tranh giành vị trí đầu tiên. Sự khác biệt này khiến họ cũng khó mà tin được.
Ở một bên khác của võ đài, trận thi đấu Lâm Cố và Lâm Hùng sắp kết thúc.
Sở trường của Lâm Cố là về đao, uy lực của một cây đao không thể so sánh được, làm cho Lâm Hùng có phần nhếch nhác. Nhưng mà nói đến thực lực của Lâm Hùng thì không còn nghi ngờ gì nữa. Mỗi khi hắn ra tay, đều khiến cho Lâm Cố khó mà có đương lui, sắc mặt nhợt nhạt.
Cuối cùng, vào lúc Lâm Cố ra tay thì đột nhiên Lâm Hùng ra chiêu pháp thân, cơ thể xuất hiện ngay trước mặt Lâm Cố, một tay đánh vào ngực của Lâm Cố.
Cú đấm này xem ra cũng đơn giản, không có chút gì là đặc sắc cả. Tuy nhiên Lâm Cố bị trúng một đòn này, sắc mặt thay đổi, người hướng về phía sau rớt xuống võ đài.
- Lâm Hùng thắng!
Trọng tài tuyên bố.
Dù cho nhiều đệ tử của Lâm gia đều cho rằng Lâm Hùng thắng, nhưng lúc này thật sự trông thấy Lâm Hùng đánh thắng được Lâm Cố, vẫn khiến cho bọn họ rối loạn.
Nhưng mà so với Lâm Thần, tiếng bàn tán về Lâm Hùng cũng không ít. Dù gì Lâm Thần cũng là một Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy hậu kỳ, mà Lâm Hùng vốn dĩ danh tiếng lừng lẫy, thực lực mạnh mẽ, chiến thắng Lâm Cố cũng là trong dự liệu của con cháu Lâm gia đang theo dõi.
Không có quan tâm đến thảo luận của con cháu Lâm gia, Lâm Hùng quay đầu, hướng về một bên khác của võ đài với đôi mắt kinh ngạc. Hiển nhiên Lâm Thần đã thắng Lâm Dương.
Từ từ bước xuống võ đài, cả Lâm Thần và Lâm Hùng đều về nơi nghỉ ngơi của mình.
Trận đấu giành vị tí thứ nhất sắp bắt đầu, toàn bộ sân thi đấu náo loạn hẳn lên.
- Nếu mà Lâm Thần thi đấu với Lâm Hùng, vậy thì ai sẽ thắng?
Lời nói của một đệ tử Lâm gia.
- Cái này cần phải nói sao? Đương nhiên là Lâm Hùng rồi!
- Lâm Thần thực lực mạnh nhưng chắc rằng không thể so với đại ca Lâm Hùng được, sắc mặt có chút kém sắc.
- Theo như ta thấy lại không nhất định, Đại ca Lâm Hùng kì thực mạnh, tài năng thiên bẩm. Nhưng mọi người đừng quên là, khi Lâm Thần tỉ thí với Lâm Dương đã rút thanh bảo kiếm ra. Vậy thì hỏi, nếu vậy cậu ta thì có thể thắng được không?
- Uy lực của thanh kiếm đó thật lớn, hơn nữa đại ca Lâm Dương nói rồi, Lâm Thần chắc sẽ còn có át chủ bài. Nếu mà họ ra chiêu đó, vậy thì chưa chắc đã thua đại ca Lâm Hùng.
Nghe lời phân tích xong, con cháu Lâm gia bốn phía liền nghĩ lại.
- Không biết con át chủ bài của Lâm Thần là gì nhỉ? Có thể có khả năng thắng Lâm Hùng?
Bỗng có người nói:
- Nói ra cũng kì lạ, thực lực của Lâm Thần trước kia cũng bình thường, căn bản là không có thế mạnh gì cả. Không ngờ rằng năm nay vừa gặp, võ công lại lợi hại đến mức này.
Tất cả đều là đệ tử của Lâm gia, đối với việc của Lâm gia tự nhiên sẽ biết một chút. Nghĩ lại Lâm Thần lúc trước không được coi trọng.
- Cái này có gì mà kì lạ chứ? Thiên Linh đại lục chúng ta lại không có những người như vậy? Một số người không có tài năng gì, đến lúc nào đó phát hiện được thế mạnh của bản thân trở thành nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy. Ta nghĩ, Lâm Thần chắc cũng như vậy.
Một võ giả cao tuổi nói.
Nghe lời của hắn, đa số đều nghĩ thầm, nhớ ra Lâm Thần lúc trước, ngày ngày vất vả luyện tập với một lòng hướng về võ đạo. Có khả năng là vì kiên trì luyện tập học hỏi nên mới thay đổi nhanh như vậy?
Khách của Lâm gia đã đến.
Họ tới Lâm gia làm khách, theo dõi trận đấu của đệ tử Lâm gia. Thứ nhất là vì quan hệ hai bên, thứ hai là để xem xem tài trí của bọn họ. Nếu mà thực sự giỏi, vậy thì họ sẽ tự nhiên cũng ủng hộ theo, đồng thời cũng để khẳng định tài năng.
Suy cho cùng một gia tộc muốn giữ vững nhất định phải có đệ tử xuất sắc. Nếu không gia tộc đó bây giờ có vững vàng thế nào cũng sẽ sớm đi xuống.
Mà thời khắc này, Lâm Thần cũng đã nhận được sự coi trọng của họ.
"Tương lai người này sẽ trở thành một nhân tài!"
Một võ giả tu vi Chân Đạo sơ kỳ nhìn Lâm Thần hướng về khu nghỉ ngơi ngồi, hai mắt lóe lên một tia sáng, trong lòng suy nghĩ.
Tuy trong mắt của rất nhiều người, Lâm Thần nhất định sẽ thắng Lâm Hùng, giành được vị trí đầu tiên. Mọi biểu hiện hành động của hắn khiến tất cả mọi người để ý kĩ càng.
Phải biết rằng, vào thời khắc này Lâm Thần chỉ là Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy hậu kỳ!
Nếu như hắn ta cũng là Thiên Cương cảnh sơ kỳ, vậy thì Lâm Hùng liệu có thể thành công giành vị trí thứ nhất hay không.
Nhưng mà cùng lúc này cũng không ít người đứng đầu có hai lòng.
Võ thành của Lâm gia có lich sử trăm năm, kết giao với không ít bằng hữu. nhưng cũng có địch thủ đối đầu. Nếu như biết sức mạnh của Lâm gia, sợ là sẽ bị truy sát.
- Đại hội gia tộc cuối năm cho đến hiện tại chỉ còn lại Lâm Thần Và Hùng Nhi thi đấu. Lâm Thần cũng chẳng qua chỉ là võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy hậu kỳ, làm sao có thể là địch thủ của Hùng Nhi được?
Ở một nơi khác, đại trưởng lão Lâm gia Lâm Thành Thiên vẻ mặt rạng rỡ. Lâm Hùng có thể giành đươc vị trí quán quân thì người làm cha này cũng cảm thấy tự hào. Hơn nữa, nếu mà Lâm Hùng có thể đứng thứ nhất thì quả Thanh Nguyên quả trong tộc sẽ về tay Lâm Hùng rồi.
Không giống với vẻ mặt rạng rỡ của Lâm Thành Thiên, không xa là nét mặt sửng sốt của Lâm Khiếu Thiên.
Hắn vừa nghĩ vừa lưỡng lự nhìn Lâm Thần.
…
Thời gian dần dần trôi qua, trận thi đấu tiếp theo cũng sắp bắt đầu. Lâm Thần từ từ đứng dậy, điều chỉnh hơi thở, tập trung chân khí.
Lâm gia thi đấu là dựa vào bốc thăm, đợi đến sau trận đấu của Lâm Thần và Lâm Hùng, nếu thua sẽ thì sẽ gia nhập vào mười sáu người đứng đầu, tranh đoạt với mười người loại còn bảy người để trở thành hạng hai, hạng ba.
- Cuộc thi sắp bắt đầu. Xin mời Lâm Thần và Lâm Hùng lên võ đài.
Âm thanh huyên náo của sân thi đấu, bỗng từ vị trí quan sát mọi người bắt đầu suy đoán.
Nghe thấy âm thanh này, Lâm Thần từ từ bước về phía võ đài. Theo tự nhiên, nhiều đệ tử Lâm gia tự động nhường đường để Lâm Thần đi.
Xèo...
Không giống với Lâm Thần, đột nhiên từ một vị trí khác xuất hiện xé gió, ngay sau đó liền nhìn thấy bóng hình lấp lánh từ của Lâm Hùng từ trong đám người bước lên võ đài. Lâm Hùng quay đầu lại, mắt nhìn về phía Lâm Thần, khóe miệng hình như cười mỉm.
Đột nhiên trên môi hắn hơi giật nhưng không nói lời nào cả.
Nhưng cho dù như vậy, Lâm Thần vẫn có thể hiểu được Lâm Hùng đang nói một câu: “Lâm Thần nhận thua đi!”
Nhận thua sao?
Lâm Thần lắc đầu, bước từng bước chắc chắn lên võ đài. Phần thưởng của vị trí đầu là một trăm linh thạch trung phẩm, nếu mà có được thứ đó thì tốc độ luyện công sẽ được nâng cao. Hơn nữa, Lâm Thần tự tin rằng, chưa chắc hắn đã không thể đánh bại Lâm Hùng, vậy thì sao ta phải nhận thua?
Thấy Lâm Thần để ý tới chính mình, Lâm Hùng cũng không nóng giận mà chỉ điềm tĩnh nhìn Lâm Thần.
Trọng tài nhìn hai võ giả, vẻ mặt nghiêm nghị hô:
- Thời gian thi đấu sắp bắt đầu, mời hai võ giả chuẩn bị tư thế.
Hai võ giả gật đầu cùng lúc.
Lúc này, trọng tài cũng không nói nhiều, nhẹ nhàng gật đầu và nói:
- Cuộc thi bắt đầu.
- Bạo Phong chưởng.
Trọng tài vừa tuyên bố xong, Lâm Hùng liền quát một tiếng, một tay đánh ra chưởng công kích, ra chiêu đã đối phó với Lâm Tuyết. Chiêu này vừa tấn công, Lâm Tuyết đã bị đánh cho tơi tả cũng đủ thấy uy lực của nó.
Lúc này, cuộc thi vừa mới bắt đầu mà Lâm Hùng đã ra chiêu này chắc đã muốn đẩy nhanh tốc độ thi đấu.
Trong chớp mắt, trên võ đài thành xuất hiện một tiểu Long Quyển Phong nhanh chóng hướng về phía Lâm Thần.
Nhìn thấy tình thế trước mắt, trên mặt Lâm Thần không chút sợ hãi, vung Tinh Cương kiếm trong tay đánh ra, giữa khoảng không còn lưu lại mấy tàn ảnh, với tốc độ nhanh không gì so sánh được đâm vào Long Quyển Phong của Lâm Hùng.
Kiếp trước Lâm Thần chính là Võ học tông sư, trải qua nhiều trận đấu, có con mắt tinh anh, thấy Lâm Hùng ra chiêu đã đối phó Lâm Tuyết, Lâm Thần liền nhìn thấy được điểm yếu của chiêu này.
Bạo Phong chưởng chính là Huyền Mịch cấp thấp. mà chiêu này lại thi triển ra Long Quyển Phong, kỳ thực chính là chân khí trong người Lâm Hùng từ lòng bàn tay xuyên qua mà tạo thành. Vì vậy chỉ cần đánh vào lòng lòng bàn tay của Lâm Hùng thì chiêu này sẽ tự nhiên phá được.
Nhưng mà muốn đánh vào trung tâm của Long Quyển Phong ở bàn tay thì võ giả bình thường không thể nào làm được. Đơn giản là vì tốc độ nhanh như gió của Long Quyển Phong chính là phòng ngự của Thiên cương cảnh sơ kì.
Lúc đó Lâm Tuyết dùng kiếm tấn công nhưng mà vẫn khó mà hóa giải được.
- Phá cho ta.
Lâm Thần khẽ quát một tiếng, thanh bảo kiếm trong tay tiến vào trong Long Quyển Phong.
Xì xì xì...
Một lúc sau, trên võ đài vang lên một âm thanh chói tai, mà Tinh Cương kiếm Lâm Thần nắm chắc trong tay cũng run lên.
Phù phù…
Lúc này đây, Long Quyển Phong trên võ đài đã biến mất, để lộ ra Lâm Hùng.
Mà cũng cùng vào lúc này, lòng bàn tay của Lâm Hùng hiện ra một thứ ánh sáng nhạt, lấp lánh chưa từng thấy. Bị Lâm Thần đâm một kiếm, hắn không còn đường lui, đứng ngay tại chỗ, nét mặt kinh ngạc nhìn Lâm Thần.
Xem trận thi đấu, tất cả mọi người đều ngơ người.
Lâm Thần lại có thể phá được đòn tấn công của Lâm Hùng!
Lúc Lâm Tuyết thi đấu với Lâm Hùng, tuy cũng có thể phá giải được nhưng lại hao tổn hết sức lực. Còn Lâm Thần chỉ cần một chiêu kiếm cũng có thể dễ dàng phá giải được đòn tấn công của Lâm Hùng.
Khác biệt này đúng là quá lớn rồi!
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc hơn chính là tia sáng ở lòng bàn tay của Lâm Hùng.
Đây chính là công pháp Cổ Đồng Luyện Thể.
Một võ sư đứng đầu sửng sốt nhìn Lâm Hùng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT