Mười mấy Hắc Giáp Vệ điên cuồng ra sức tìm kiếm bên trong đường hầm. Không gian bên trong đen như mực, xòe tay không thể nhìn thấy được năm ngón, đồng thời tìm thấy thi thể Mạc Phong, thống lĩnh Hắc Giáp Vệ cùng với thi thể của Hắc Giáp Vệ cường tráng kia.

Nhưng chứng kiến ba xác chết này ở đây thì toàn bộ Hắc Giáp Vệ liền gục ngã.

Hoa Vô Phong chết rồi. 

Mạc Phong, thống lĩnh Hắc Giáp Vệ cũng chết rồi.

Mà căn cứ theo hiện trường, thì ở đây vẫn còn một người. Nhưng người đó là ai?

Mười mấy Hắc Giáp Vệ không dám suy diễn lung tung bèn mang tin tức này truyền ra bên ngoài. 

Trong lúc mười mấy Hắc Giáp Vệ đang truyền tin tức ra bên ngoài, Lâm Thần đột nhiên đi ra từ di tích Chân Bảo Môn, xuất hiện bên trong thạch trận Thái Dương.

Giờ khắc này bên trong thạch trận kia vẫn còn mấy trăm Hắc Giáp Vệ đang bao vây mà bên ngoài thạch trận Thái Dương thì lại có đến mấy trăm võ giả đang có ý muốn đi vào di tích Chân Bảo Môn. Thời gian thoi đưa, tới nay võ giả phía trước ngày một nhiều.

Võ giả tập trung bên ngoài tuy đông nhưng khi đối mặt với Hắc Giáp Vệ của Tội Ác Chi Thành thì lại không có một ai dám ứng chiến. Dù sao thì đây cũng là những Hắc Giáp Vệ thuộc vào Tội Ác Chi Thành, chém giết một người trong đó sẽ thành công bị hàng vạn Hắc Giáp Vệ điên cùng truy sát. 

Không ai dám làm ra chuyện này.

Bóng hình của Lâm Thần hiện lên trước mặt Hắc Giáp Vệ.

Thấy Lâm Thần xuất hiện, hàng trăm con mắt của Hắc Giáp Vệ liền khẽ quay qua nhìn Lâm Thần. Tại lối vào của di tích Chân Bảo Môn chính là quảng trường mà lúc trước Lâm Thần đã đi qua, cũng có Hắc Giáp Vệ thủ hộ. Vì thế các võ giả đi vào di tích Chân Bảo Môn thông thường nhất định sẽ đi qua khu quảng trường nơi có những Hắc Giáp Vệ đang trấn thủ kia. 

Vì thế vào giờ khắc này các võ giả bên trong thạch trận Thái Dương nhìn thấy Lâm Thần nhưng cũng không có một chút hoài nghi.

Một vị Hắc Giáp Vệ lãnh đạm từ tốn đi ra, lạnh lùng nhìn Lâm Thần, khẽ nói:

- Ngươi, lập tức rời khỏi đây. Nếu không giết không tha! 

Lâm Thần tơi tả, sau khi nghe Hắc Giáp Vệ nói xong, không nói một lời liền từ trong đám đông tiến ra. Trong đám võ giả nhìn thấy Lâm Thần tu vi chỉ là Thiên Cương cảnh sơ kỳ mà cả người hắn tơi tả, không ít người đều lộ ra vẻ chế nhạo.

- Tiểu tử, tu vi chỉ vừa mới đến Thiên Cương cảnh sơ kỳ lại dám đến đây tìm bảo vật, phải nói ngươi ngông cuồng tự kiêu hay nói ngươi ngốc đến độ không biết trời cao đất dày.

- Ha ha, tiểu tử này không có gì gọi là cao cường cả. Chỉ vì não đã bị lấy đi mất rồi. 

- Nhưng hắn có thể từ bên trong di tích Chân Bảo Môn còn mạng để đi ra, thật sự là nhờ may mắn. Lần trước ta cùng một vài người bằng hữu đi vào nhưng rốt cuộc chỉ còn mình ta đi ra.

- Vậy xem ra khí vận của ngươi không tồi.

Rất nhiều võ giả bàn luận sôi nổi, cũng có người nghĩ đến những chuyện đã qua. Ai nấy đều tỏ vẻ hoài niệm chuyện xưa. 

Lâm Thần không nhìn xung quanh mà đi tới phía sau đoàn người, chân khí trong người Lâm Thần bỗng tuôn trào. Trong nháy mắt đã bao phủ đến tận mặt, Lâm Thần nhanh chóng hồi phục lại như cũ, lộ ra dung mạo khôi ngô tuấn tú.

Hoàn thành xong, Lâm Thần không ngừng nghỉ một mạch hướng về núi Thiên Lĩnh trấn mà đi.

Mà dường như Lâm Thần vừa mới đi không lâu đột nhiên bên tai vang lên từng tiếng cuồng phong. Lâm Thần liền theo quán tính mà ngẩng đầu nhìn lên. 

Bèn nhìn thấy, trên không trung ngưng tụ khí tức cực lớn, xem ra thì là một trưởng lão ngoài sáu mươi, sắc mặt âm trầm phẫn nội nhắm thẳng đến thạch trận Thái Dương.

Trên người mặc một bộ trường bào màu tím, tu vi rõ ràng đã đạt đến Chân Đạo cảnh đỉnh phong mạnh mẽ cực kỳ, công lực phi thường. Chỉ là trong lúc này, gương mặt đầy vẻ phẫn nộ, chân nguyên trong cơ thể điên cuồng tuôn ra ngoài, tốc độ nhanh vô cùng, trong nháy mắt vị tiền bối mặc Tử Kim trường bào liền đáp xuống bên trong thạch trận Thái Dương.

Trong thạch trận Thái Dương này tập hợp rất nhiều Hắc Giáp Vệ, sau khi Hắc Giáp Vệ nhìn thấy vị tiền bối này trong lòng liền thấy sợ hãi, cùng nhau quỳ rạp xuống đất nói: 

- Bái kiến Thành chủ!

- Bái kiến Thành chủ?

Âm thanh vang dội tứ phía. 

Lâm Thần nghe được liền cảm thấy hồi hộp. Thành chủ ư? Đây chẳng phải là Thành chủ của Tội Ác Chi Thành sao!

Hoa Vô Phong lại là thiếu chủ của Tội Ác Chi Thành nhưng đây lại là Thành Chủ của Tội Ác Chi Thành, nói cách khác thì đây chính là phụ thân của Hoa Vô Phong.

Chỉ e rằng chuyện Hoa Vô Phong chết đã truyền ra bên ngoài rồi. 

Cũng may Lâm Thần rời đi sớm, nếu như lúc này vẫn còn ở trong di tích Chân Bảo Môn, lỡ như Thành chủ Tội Ác Chi Thành vì buồn đau tột độ mà trút giận lên Lâm Thần, thì e rằng có muốn đối phó cũng không dễ.

- Một đám phế vật!

Quả nhiên, các Hắc Giáp Vệ vừa mới cất lời lên, lão tiền bối mặc Tử Kim trường bào liền phẫn nộ gầm lên một tiếng. Sau đó bèn vung tay lên, một luồng khí dữ dội kịch liệt tỏa ra từ trong tay của lão nhanh chóng bắn ra. 

Ào ào ào..

Cuồng phong thay phiên nhau gào thét lên.

Rất nhiều Hắc Giáp Vệ cùng với những võ giả bên ngoài nhìn thấy tình hình bên trong thạch trận Thái Dương đều biến sắc, ai nấy đều tỏ vẻ hoảng sợ, không ít võ giả lại muốn bỏ chạy. 

Nhưng lại không biết tại sao Hắc Giáp Vệ lại mắt chữ a miệng chữ o nhìn tiền bối Tử Kim trường bào.

Xì xì xì...

Sóng khí tỏa ra, công kích tứ phía lên các võ giả và Hắc Giáp Vệ trong trận thạch Thái Dương. 

- A...

- Không...

- Thành chủ tha mạng. Thành chủ tha mạng... 

...

Trong nháy mắt, tứ phía vang lên những tiếng kêu thảm thiết trong thạch trận Thái Dương. Một lượng lớn Hắc Giáp Vệ và võ giả bị luồng khí hất tung, bị trọng thương. Một số võ giả vì tu vi thấp nên đã bỏ mạng tại chỗ.

Máu tươi chảy khắp nơi trong thạch trận Thái Dương, hiện trường tàn khốc. 

- Thảm sát!

Tiền bối Tử Kim trường bào chỉ xuất một chiêu mà đã có thể giết chết hàng trăm võ giả cùng với làm trọng thương Hắc Giáp Vệ.

Ở cách xa đoàn người kia, Lâm Thần há hốc miệng nhìn cảnh tượng khốc liệt của thạch trận Thái Dương liền hít một hơi lạnh, khuôn mặt toát lên vẻ sợ hãi. 

Tiền bối này quả thật lợi hại, tu vi cao cường. Một chiêu của hắn không phải là võ giả Thiên Cương cảnh có thể đỡ được.

Nếu như Lâm Thần không phải đã rời đi trước đó thì có lẽ bây giờ sẽ giống như những Hắc Giáp Vệ và võ giả kia, gục ngã xuống đất bị trọng thương đến nỗi không nhút nhích được gì.

Phù phù... 

Trong lúc Lâm Thần đang tự an ủi bản thân, lại xuất hiện một luồng khí sức mạnh giữa không trung tạo ra tiếng gió xé trời. Năm vị cao nhân Chân Đạo cảnh toàn bộ đều xuất hiện tại thạch trận Thái Dương.

Năm vị cao nhân Chân Đạo cảnh này cũng vì kinh ngạc mà nhìn lên thạch trận Thái Dương nhưng có điều năm người này biết vị tiền bối Tử Kim trường bào đang đứng bên trong ngọn lửa phẫn nộ kia nên cũng không dám làm càng. Vì thế chứng kiến lão tiền bối tàn sát Hắc Giáp Vệ và võ giả cũng không dám lên tiếng mà chỉ dám đứng nhìn mặt nhau mà thôi.

- Là kẻ nào! Là kẻ nào dám cả gan giết chết con trai ta. Mau ra đây! 

Nhìn trên mặt đất, Hắc Giáp Vệ và võ giả nằm chết la liệt, người chết người bị thương lại càng khiến lão tức giận hơn. Lão gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm vào các Hắc Giáp Vệ và võ giả.

Răng rắc...

Dường như trong lúc phẫn nộ, toàn bộ đá truyền tin dùng để liên lạc của Hắc Giáp Vệ liền vỡ ra thành từng mãnh, khiến các Hắc Giáp Vệ không khỏi lo lắng, sắc mặt thay đổi nhanh chóng. 

Nhưng khi nghe thấy lão Tử Kim trường bào nói, ai nấy đều tỏ vẻ lo sợ và kinh hãi.

- Hoa Vô Phong chết rồi ư?

Tu vi của Hoa Vô Phong xem ra cũng đã đạt đến Thiên Cương cảnh đỉnh phong, uy lực vô song, vả lại bên cạnh hắn lại có Mạc Phong và thống lĩnh Hắc Giáp Vệ. Nhưng tại sao vẫn bỏ thây bên trong được? 

- Đã bị ai sát hại ư?

Hoa Vô Phong công lực mạnh như thế, ai lại có năng lực giết chết hắn, người đó quả thật không tầm thường.

Có khả năng nhất giết chết Hoa Vô Phong nhất đó chính là đệ tử Chân Đạo cảnh. Nếu không phải như vậy, trên người hắn lại còn rất nhiều bảo vật cứu mạng, bên cạnh lại còn có Mạc Phong, không thể nào lại bị đệ tử Thiên Cương cảnh ra tay sát hại được. Bọn họ không thể nào là đối thủ của hắn được. 

Trừ khi...

Hoa Vô Phong đã kích hoạt cơ quan bí mật trong di tích nên vô tình chết chăng...

Mặc kệ mọi chuyện đi, cuối cùng Hoa Vô Phong cũng đã chết. 

Một số đệ tử nghe Hoa Vô Phong tử trận, có người vui mừng khôn xiết, có người lại tỏ vẻ bất ngờ và sợ hãi.

Chính Hắc Giáp Vệ phong tỏa di tích Chân Bảo Môn, nếu như Hắc Giáp Vệ không phong tỏa thì Hoa Vô Phong có thể chết được sao?

- Gieo gió thì gặt bão thôi! 

- Đáng đời! Ai bảo các người ỷ mạnh phong tỏa di tích Chân Bảo Môn. Chết là tốt!

Một số võ giả trong lòng vui mừng khôn xiết, có điều chỉ dám vui mừng trong bụng không dám làm càng. Nếu không lão Tử Kim trường bào mà nghe được, chắc chắn sẽ lấy mạng bọn họ mà tuẫn táng theo Hoa Vô Phong.

- Thành chủ, sát thủ tất nhiên vẫn còn trong di tích Chân Bảo Môn. Chỉ cần chúng ta phong tỏa Chân Bảo Môn kỹ càng nhất định sẽ bắt được thôi. 

Một đám người Hắc Giáp Vệ nằm la liệt trên đất, lớn tiếng nói với lão Tử Kim trường bào.

Mặc dù nói là trước đây cũng có rất nhiều võ giả đi ra từ di tích Chân Bảo Môn, khoảng cách cũng không xa bọn họ. trong đó lại có Lâm Thần.

Thế nhưng những đệ tử võ giả này tu vi chỉ đạt đến Thiên Cương cảnh trung kỳ, làm sao có thể là đối thủ của Hoa Vô Phong được chứ? Đặc biệt là Lâm Thần, chỉ là một đệ tử Thiên Cương cảnh sơ kỳ, hắn vào được di tích Chân Bảo Môn, không bị chết bởi cơ quan bí mật kia thì cũng xem như là mệnh lớn rồi. Nếu như sát hại Hoa Vô Phong, thì đó là chuyện không thể. 

- Phế vật!

Môi lão Tử Kim trường bào run run, gầm một tiếng, hai mắt như xuyên thủng các Hắc Giáp Vệ, ai nấy nhìn lão đều không tránh khỏi bị kinh hồn bạt vía.

Hít một hơi thật sâu, hai mắt lão trắng bệch nhìn vào Hắc Giáp Vệ quát lớn: 

- Truyền lệnh ta, giết toàn bộ những ai còn ở trong di tích Chân Bảo Môn này không chừa một ai!

- Chuyện này...

Hắc Giáp Vệ khiếp sợ nhìn lão tiền bối khẽ nói: 

- Thành chủ, bên trong Hắc Giáp Vệ...

- Giết hết cho ta!

Lão gầm rít lên một tiếng trong miệng phát ra một luồng khí tức dữ dội, hất tung tên Hắc Giáp Vệ xuống đất lăn mấy vòng tơi tả. 

- Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Lão ngừng lại rồi tiếp tục nói:

- Hiện tại lập tức phong tỏa chu vi trăm dặm, tất cả võ giả toàn bộ đều bắt về thiên lao của Tội Ác Chi Thành chờ xét xử! 

- Vâng, Thành chủ!

Hắc Giáp Vệ chật vật ngồi dậy, không dám kháng lệnh, cung kính vâng lời.

Theo sự căn dặn, Hắc Giáp Vệ bao vây thạch trận Thái Dương đến mức cả một giọt nước cũng không thể lọt vào. 

Trong lúc đó, một đám Hắc Giáp Vệ tiến vào di tích Chân Bảo Môn, tiến hành thảm sát bên trong Chân Bảo Môn.

Chỉ là khi tất cả những việc này xảy ra, Lâm Thần đã cao chạy xa bay đến Thiên Lĩnh trấn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play