Lâm Thần quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy sau lưng hắn không xa mấy thanh niên thiếu nữ đang đi cùng nhau, cô gái đứng trước mặt đúng là Ngao Hân.
- Ngao sư tỷ?
Lâm Thần kinh ngạc nhìn Ngao Hân.
- Ồ, Ngao sư tỷ cũng đến tham gia hội bán đấu giá hả?
Bên cạnh Lâm Thần, Viên Phi cũng ngạc nhiên không kém.
Mà những người bên cạnh Ngao Hân mặc trang phục của đệ tử nội môn Thiên Cực tông, bọn họ nhìn thấy Ngao Hân chủ động chào hỏi với một võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ tám đỉnh phong, họ cảm thấy rất hiếu kỳ nhìn kỹ Lâm Thần.
- Đúng thế, Phách Mai hội lâu như vậy mới diễn ra, đến nhân tiện mua ít đồ.
Ngao Hân cười, nhìn Viên Phi một cái.
Thấy tình cảnh này, Lâm Thần không nhịn được liền cười.
Gần nửa năm rồi không gặp, lúc này tu vi của Ngao Hân đã là trung cấp Thiên Cương cảnh, hơn nữa nhìn thấy khí tức trên người nàng, rõ ràng là đột phá đến cấp cao của Thiên Cương Cảnh rồi.
Ngao Hân nhìn Lâm Thần và nói:
- Này Lâm Thần, tốc độ tu luyện của ngươi cũng quá nhanh rồi, bây giờ đã Luyện Thể cảnh tầng thứ tám đỉnh phong. Đúng rồi, giới thiệu các vị, đây là sư đệ Lâm Thần, người đứng thứ ba của Thiên La sơn bí cảnh. Đây là Viên Phi, người đứng thứ nhất của Thiên La sơn bí cảnh, đều là đệ tử nội môn Thiên Cực tông chúng ta, quả nhiên vừa nhìn là biết nhân tài.
Nghe xong câu nói của Ngao Hân, mặt Viên Phi hơi đỏ, hắn hơi cúi xuống và nói:
- Tài năng của Lâm Thần mới thực sự là lợi hại, nếu trước đây không phải là Lâm Thần, e là cả hai chúng ta đã chết trong tay của Mã Tặc.
- Ủa, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Ngao Hân hơi tò mò hỏi.
Viên Phi gật đầu nói:
- Là thế này, ta và Lâm Thân xuất phát từ Thiên Cực tông đến thành Kim Dương tham gia hội bán đấu giá. Nhưng đang đi được nửa đường thì gặp phải Mã Tặc, đám người Mã Tặc đó rất đông, hơn nữa thủ lĩnh Mã Tặc còn là tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ, ta căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, thật may mắn là có Lâm Thần, Lâm Thần chỉ giơ một nhát chém chết thủ lĩnh Mã Tặc, còn những tên Mã Tặc khác thì chạy trốn toán loạn.
- Hả?
- Ngươi không đùa chứ, hắn mới Luyện Thể cảnh tầng thứ tám đỉnh phong thì đã chém chết võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ?
- Lợi hại rồi.
Viên Phi vừa nói dứt lời, những đệ tử nội môn của Thiên Cực tông bên cạnh Ngao Hân vẻ mặt ngạc nhiên không thể tin nổi.
Tu vi thấp nhất của những đệ tử nội môn này cũng là Thiên Cương cảnh sơ kỳ, là những thế hệ trẻ vượt trội của Thiên Cực tông, bọn họ có lòng tự trọng cao, bọn họ tự nhận thấy rằng nếu đổi lại là chính mình, căn bản không thể là đối thủ của võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ, hơn nữa tu vi Lâm Thần chỉ là Luyện Thể cảnh tầng thứ tám đỉnh phong, làm sao có thể mạnh hơn bọn họ, thành công chém chết võ giả cấp cao của Thiên Cương cảnh?
Vẻ mặt của Ngao Hân hơi kinh ngạc, thực lực của võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ không thể đùa được, ngay cả khi Ngao Hân đối diện, nàng cũng không tự tin thắng chắc đối phương một trăm phần trăm.
Ngao Hân rất nhanh chóng tỉnh lại từ trong ngạc nhiên, mỉm cười nói:
- Lâm Thần, thực lực của ngươi quả nhiên là rất mạnh! Nếu không phải trước đây đã quen ngươi, e là cũng sẽ không tin ngươi có thể chém chết võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ.
Trong tay Lâm Thần có kiếm kính! Kiếm kính là hình thái ban đầu của kiếm ý, khi đó Ngao Hân quen biết Lâm Thần, kiếm kính của Lâm Thần đã là khá mạnh, hơn nữa bây giờ đã trôi qua nửa năm, thực lực của hắn không thể không có khả năng chém chết võ giả cấp cao Thiên Cương Cảnh.
Ngao Hân vừa dứt lời thì những đệ tử nội môn của Thiên Cực Tông đứng bên cạnh nàng lộ ra vẻ ngạc nhiên không thể tin nổi.
- Trước đây Ngao Hân và Lâm Thần đã quen nhau rồi sao?
- Làm sao có thể cơ chứ!
- Một đệ tử tài năng như Ngao Hân, có thể làm bằng hữu với nàng thì ít nhất cũng là một đệ tử giỏi.
- Hơn nữa Lâm Thần… hắn chỉ mới là Luyện Thể cảnh tầng thứ tám đỉnh phong.
Lâm Thần khẽ gật đầu cười nói:
- Tu vi của Ngao sư tỷ cũng đã tăng lên rất nhanh, có lẽ sắp đột phá đến cấp cao của Thiên Cương Cảnh rồi nhỉ?
- Thời gian nửa năm mới đột phá Thiên Cương Cảnh trung kỳ, tốc độ này của ta không được tính là nhanh. Hơn nữa, Lâm Thần, ta chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao? Ngươi gọi tên ta là được rồi, gọi sư tỷ làm gì.
Ngao Hân nhớ câu mà Tiết Linh Vân nói với nàng "phải có mối quan hệ tốt với Lâm Thần". Quan trọng hơn là, hiện tại mối quan hệ giữa Lâm Thân và Tiết Linh Vân đang dần phát triển, Ngao Hân là bạn tốt của Tiết Linh Vân, tự nhiên khá là quan tâm đến Lâm Thần.
Tuy nhiên, những đệ tử của Thiên Cực tông đứng bên cạnh nàng nghe những lời đó, trong đó có một người sắc mặt đột nhiên biến sắc.
Tổng cộng có năm đệ tử nội môn của Thiên Cực tông, ngoại trừ Ngao Hân và một cô gái khác ra, tất cả những người khác đều là nam nhân.
Thần sắc của người này hơi ngượng ngùng nhìn Lâm Thần, tu vi của hắn là Thiên Cương Cảnh trung kỳ. Là tu vi đứng thứ hai trong đám người so với Ngao Hân.
Quan trọng nhất là, hắn là người đang theo đuổi Ngao Hân, họ đã thân quen với nhau, nhưng ngay cả như vậy Ngao Hân cũng không cho phép hắn gọi thẳng tên nàng trước mặt người khác.
Tuy nhiên ngay lúc này, Ngao Hân lại chủ động để một tiểu đệ tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ tám đỉnh phong được phép gọi thẳng tên nàng.
- Hừ, thân phận có khác biệt, hắn mới là Luyện Thể cảnh tầng thứ tám đỉnh phong làm sao có thể gọi thẳng tên của ngươi.
Người này vẻ mặt hơi u ám trừng mắt nhìn Lâm Thần, thấp giọng nói.
Thông thường trong tình huống này, đệ tử có tu vi thấp thì phải xưng hô là sư huynh hoặc là sư tỷ với người có tu vi cao hơn mình, tuy nhiên liên quan đến vấn đề này, tông môn cũng không có quy định rõ ràng, dù sao cũng có tình huống ngoài ý muốn, nếu là bằng hữu thì hoàn toàn có thể tránh khỏi xưng hô như vậy.
Đệ tử này dứt lời, mặt của Ngao Hân lập tức biến sắc, có chút tức giận trừng mắt nhìn người đứng trước.
Lâm Thần là người của hai kiếp thoáng nghĩ một cái càng hiểu rõ tâm tư của người này, có điều Lâm Thần cũng không có để ý đến người này, hắn khẽ gật đầu một cái và nói:
- Đã như vậy, vậy thì ta mạo muôi gọi nàng một câu Ngao Hân rồi.
Bạch!
Trước những lời nói đó, sắc mặt của người đệ tử đó bỗng chốc đỏ lên, hơi căm tức nhìn Lâm Thần, hận là không thể tát chết hắn.
Hắn đã nói rồi không được gọi thẳng tên, nhưng mà Lâm Thần phớt lờ hắn, coi hắn như là không khí.
- Được! Ngươi giỏi lắm, ngươi tên là Lâm Thần đúng không, ta nhớ kỹ ngươi.
Mặt hắn sầm lại, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tạ Vĩ, ngươi làm gì thế!
Người này vừa mới dứt lời, Ngao Hân không kìm được hét lên.
- Ha ha, không làm gì cả, chỉ là muốn làm bằng hữu với hắn mà thôi.
Đệ tử được gọi là Tạ Vĩ vẻ mặt có chút hung hãn thản nhiên nói, chỉ là trong lòng đã có chủ định, đợi sau khi trở về tông môn dạy dỗ Lâm Thần một trận.
- Ngươi tốt nhất đừng có đến làm loạn.
Ngao Hân hơi cau mày, dường như không làm thế nào nghĩ tốt về Tạ Vĩ, lẩm nhẩm trong miệng.
- Ha ha, yên tâm đi, ta sẽ trở thành bạn tốt của Lâm Thần, Lâm thần, ngươi nói có đúng không?
Tạ Vĩ cười nhạt một cái và nhìn Lâm Thần nói.
Nhưng mà Lâm Thần không hề liếc nhìn Tạ Vĩ mà nói với Viên Phi và Ngao Hân nói:
- Bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.
Nhìn thấy tình cảnh này, mặt Tạ Vĩ hơi tái nhợt, tức muốn nổ phổi.
Cảm thấy rất lâu, đối phương căn bản cũng không thèm để ý đến hắn.
- Ừ, chúng ta đi.
Viên Phi cũng hơi khó chịu với Tạ Vĩ, gật đầu quay người liền đi ra phía ngoài.
Ngao Hân nhìn thấy sắc mặt Lâm Thần không có thay đổi, trong lòng thở phào, đồng thời trừng mắt nhìn Tạ Vĩ, sau đó nhìn về phía mấy đệ tử Thiên Cực tông khác và nói:
- Chúng ta đi thôi.
Nói xong, một đoàn người bên ngoài đi về phía sàn đấu giá, chỉ để lại Tạ Vĩ sắc mặt khó coi đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi.
Đám người đi đến trung tâm thành Kim Dương, ăn cơm trưa trong một tửu lầu. Tửu lầu này là của Viên gia, liền coi như là Viên Phi mời khách.
Đồng thời, Viên Phi cũng chuyển giao cho gia tộc một triệu linh thạch hạ phẩm mà gia tộc giao cho hắn, chuẩn bị cùng với đám người Lâm Thần và Ngao Hân trở về Thiên Cực tông.
Sau khi ăn cơm trưa xong, đám người Lâm Thần liền đi về hướng cửa thành.
Thành Kim Dương cực kỳ phồn hoa, dòng người ra ra vào vào nhiều không kể xiết, cửa thành có rất nhiều võ giả đeo bao hàng sau lưng.
Lẫn vào dòng người, đám người Lâm Thần cuối cùng cũng ra khỏi thành Kim Dương. Chỉ là, vừa mới ra khỏi cửa thành, Lâm Thần liền nhận ra được một bóng người vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ.
Bóng người đó cách đám người Lâm Thần khoảng mấy trăm mét, thậm chí khi đến gần chỉ có mấy chục mét, chỉ có điều xung quanh võ giả quá nhiều và người này dường như đang cố tình ẩn dấu, bởi vậy đám người Ngao Hân không phát hiện ra.
Linh hồn lực của Lâm Thần nhận biết mạnh mẽ và cực kỳ nhạy cảm, ánh mắt bóng người tập trung một lúc trên người hắn, Lâm Thần liền cảm nhận được.
- Hả?
Lâm Thần khẽ nhíu mày, trong lòng có chút biến động, linh hồn lực được thả ra ngoài.
Vẫn đi theo phía sau bọn họ, chính là người trung niên Thiên Cương Cảnh hậu kỳ trước đây cùng với Lâm Thần đấu giá Cổ Đồng Tinh Hoa!
- Khà khà, đệ tử của Thiên Cực tông phải không? Không quản các ngươi có phải là đệ tử tông môn hay không, ta cũng giết không tha! Người trung niên thấp giọng cười một tiếng, đi không xa phía sau đám người của Lâm Thần.
Mặc dù đám người Lâm Thần đông, nhưng dù sao tu vi cũng không cao, người trung niên là tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ tự tin, đối mặt với mấy võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ cũng có thể ứng phó như thường.
Thấy cảnh tượng này, Lâm Thần lạnh lùng cười một tiếng, người trung niên là tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ nhưng thực lực của hắn cũng không yếu, hoàn toàn không hề sợ hãi. Mặc dù bề ngoài Lâm Thần biểu hiện vô cảm, giống như là không phát hiện người trung niên đó.
Đoàn người càng đi càng xa, sau nửa canh giờ, đám người Lâm Thần đã đi tới một khu rừng rậm, mà nơi đây võ giả đi qua cũng càng ngày càng ít đi, chỉ là tình cờ mới có một hoặc hai võ giả từ dãy núi Mặc Liên đi qua nơi này.
Mà theo dòng người ít ỏi, đám người Ngao Hân cũng phát hiện ra cái gì đó không đúng.
Từ thời điểm họ rời thành cho đến bây giờ, người trung niên vẫn đi theo phía sau bọn họ, trước có thể giải thích là tiện đường nhưng bây giờ vẫn còn đi theo phía sau bọn họ, nói là tiện đường để giải thích thì cũng không đúng.
Ngao Hân hơi nhíu mày và nói:
- Người này là ai? Lại dám theo dõi đệ tử tông môn chúng ta, hắn muốn chết sao!
Một đệ tử Thiên Cương cảnh sơ kỳ sắc mắt có chút khó coi nói.
Những người còn lại sắc mặt cũng khó coi dừng lại xoay người đối diện với người trung niên đó.
Thấy cảnh tượng như vậy, Lâm Thần khẽ lắc đầu và nói:
- Hắn cũng tham gia hội bán đấu giá, lúc đó đấu giá Cổ Đồng Tinh Hoa, hắn là một trong những đối thủ cạnh tranh của ta.
Nghe thấy như vậy, sắc mặt đám người Ngao Hân bừng tỉnh trở lại.
Người trung niên này, rõ ràng là không muốn hao tốn một lượng lớn linh thạch vào việc đấu giá Cổ Đồng Tinh Hoa, nhưng lại muốn có được Cổ Đồng Tinh Hoa, bởi vậy liền muốn giết người cướp hàng.
Lúc bán đấu giá Cổ Đồng Tinh Hoa, Ngao Hân vốn dĩ cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội, chỉ là sau đó Lâm Thần đấu giá mới buông tha.
Cách đó không xa, người trung niên nhìn thấy đám người Lâm Thần dừng lại, cũng đột nhiên dừng lại, sắc mặt hắn hung hăng nhìn đám người Lâm Thần, miệng cười hắc hắc và nói:
- Khà khà, tiểu tử, nếu biết rồi thì hãy mau giao Cổ Đồng Tinh Hoa ra, ta có thể cân nhắc tha cái mạng cho ngươi.
- Còn những người khác, tự động nộp hết vàng trên người các ngươi ra đây, nếu không… ta đảm bảo, các ngươi sẽ biến mất khỏi thế giới này, ngay cả hài cốt cũng không còn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT