Năm mới trong một trận tuyết nhỏ không tiếng động tưới mát muôn vật lặng lẽ đến.

Hạ Nghiêu từ lúc biết nhận thức đến nay, năm mới chỉ có cậu và mẹ hai người cùng nhau trải qua. Không cần phải đi thăm họ hàng hay bạn bè, Hạ Nghiêu ăn cơm giao thừa xong liền cùng mẹ xem chương trình đêm giao thừa.

Mẹ Hạ ngủ sớm, cũng không có thói quen đón giao thừa, vẫn chưa đến chín giờ, bà đã bắt đầu ngáp mấy cái liền.

“Mẹ, mẹ đi ngủ trước đi.” Hạ Nghiêu nghiêng đầu nhìn gò má mẹ mình nói.

Mẹ Hạ đứng lên, vỗ vỗ vai Hạ Nghiêu nói với cậu: “Con cũng đừng thức quá khuya, nghỉ ngơi sớm đi.”

“Dạ.”

Mẹ Hạ vào phòng chưa được bao lâu, Chu Độ đã gọi điện thoại đến. Hạ Nghiêu bước vào phòng mình, đóng cửa lại, nghe điện thoại.

“Chúc mừng năm mới.” Giọng nói của Chu Độ từ đâu bên kia truyền qua.

“Chúc mừng năm mới.” Hạ Nghiêu nhỏ giọng trả lời lại một câu.

“Ăn cơm tất niên chưa?”

“Ăn rồi.”

Hạ Nghiêu có thể nghe thấy âm thanh cười nói từ đầu điện thoại bên kia của Chu Độ.

“Em đợi một chút.” Chu Độ nói với Hạ Nghiêu một câu, sau đó che điện thoại chạy lên phòng ở lầu trên.

“Hôm nay ông bà nội đều đến mừng năm mới, người trong nhà hơi đông.” Sau khi lên lầu, Chu Độ vội vàng giải thích với Hạ Nghiêu.

Trong lòng Hạ Nghiêu cực kỳ hâm mộ, cậu không có ông bà nội, cũng không có ông bà ngoại, hình như ngoài mẹ ra, cậu chẳng còn người thân nào nữa.

“Vậy anh đi nói chuyện với ông bà đi.” Hạ Nghiêu nói với Chu Độ.

“Không sao,” Chu Độ cười cười nói: “Anh nói chuyện với em.”

Trong lòng Hạ Nghiêu lập tức cảm thấy ấm áp, viền mắt có chút cay, nhịn không được nhỏ giọng nói Chu Độ ở đâu bên kia điện thoại: “Cảm ơn anh Chu Độ.”

Cảm ơn anh thích em, cảm ơn anh nguyện ý tiếp nhận em.

———–

Cấp 3 luôn luôn thuộc nhóm khai giảng sớm nhất, mùng tám năm mới trong trường đã bắt đầu chính thức lên lớp rồi.

Bà chủ tiệm đứng trên bục giảng, từ trên cao nhìn xuống nói với mọi người: “Các em lấy lại tinh thần ngay cho tôi, đã qua năm mới rồi, đã đến lúc bước vào kỳ thi đại học rồi, bắt đầu từ học kỳ này, trường học sẽ bắt buộc tất cả học sinh lớp 12 ở lại tự học vào buổi tối.”

Trong lớp học lập tức truyền ra những tiếng kêu bi thương.

“Im lặng!” Bà chủ tiệm vỗ bàn, “Có hoàn cảnh đặc biệt có thể xin nghỉ với tôi, nếu không, mặc kệ các cô cậu ở ngoại trú hay nội trú, đều phải thành thật tự học vào buổi tối.”

Trường học nói được làm được, ngay tối hôm đó liền giữ lại tất cả các học sinh lớp 12 ở lại tự học buổi tối.

Lúc 9 giờ tan học, bên ngoài trường học đã đứng đầy các vị phụ huynh đến đón con mình. Hạ Nghiêu biết đây là thông lệ của trường, cho nên trước đó đã nói qua với mẹ Hạ.

Chu Độ đang chuẩn bị đưa Hạ Nghiêu về nhà, lại bị Hạ Nghiêu cự tuyệt.

“Đã trễ như vậy, anh về nhà đi, sau này tự học buổi tối, anh không cần ngày nào cũng phải đưa em về đâu.” Cậu sợ Chu Độ không vui, lại bổ sung thêm câu nữa: “Không phải chúng ta đã ước hẹn cùng đi đến B thành học đại học sao? Chỉ có mấy tháng này thôi, cùng nhau cố gắng nha.”

“Nhưng mà việc này thì liên quan gì đến việc anh muốn đưa em về nhà?” Chu Độ không vui hỏi.

Hạ Nghiêu đỏ mặt nói: “Sau khi anh đưa em về nhà, trong đầu em chỉ toàn là anh thôi, như vậy về nhà sao em có thể yên tâm học tập được chứ, cho nên sau này vẫn là để em tự về thôi.”

Chu Độ nghe thấy cậu nói như vậy, trong lòng lập tức đắc ý dào dạt.

“Vậy còn được.” Hắn lẩm bẩm một câu, sau đó nói với Hạ Nghiêu: “Vậy được, nhưng mà về đến nhà phải gửi tin nhắn cho anh.”

Hạ Nghiêu gật đầu đồng ý.

Hạ Nghiêu biết khoảng cách của mình đến W đại còn một khoảng khá xa nữa, thành tích của Chu Độ vẫn luôn xuất sắc, đậu vào S đại là việc mười phần chắc chín.

Thế nhưng Hạ Nghiêu đối với W đại thì lại là việc chưa thể nói rõ được, cho nên, cậu chỉ có thể nỗ lực gấp đôi, mới có thể làm cho khoảng đến W đại gần thêm một chút.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, Hạ Nghiêu và Chu Độ đã ước hẹn rõ trong khoảng thời gian này, hai người đều miệt mài học tập, thành tích của lần thi thử đầu tiên vừa được phát xuống, Hạ Nghiêu cư nhiên thi được hạng 5 của lớp.

Mẹ Hạ vô cùng vui vẻ, chiều thứ 7 dọn hàng sớm, nói muốn dẫn Hạ Nghiêu đi ăn tiệm.

Hạ Nghiệu lại bày tỏ: “Mẹ, ăn tiệm làm gì, ở nhà mình nấu đồ ăn không phải tốt hơn sao?”

“Con nói gì vậy hả, con thi tốt, lòng mẹ vui vẻ.”

Hạ Nghiêu suy nghĩ nói: “Mấy quán ăn ngoài không chắc chắn sạch sẽ, con sắp thi đại học rồi, nếu ăn vào đau bụng ảnh hưởng đến học tập thì không tốt đâu.”

Mẹ Hạ cảm thấy con trai mình nói rất có đạo lý, vì vậy bà suy nghĩ một chút nói: “Đúng rồi, vẫn là ở nhà tự nấu yên tâm hơn, buổi tối con muốn ăn gì? Mẹ đi mua cho con.”

Hạ Nghiêu nói ta mấy món mà mình thích ăn, mẹ Hạ vô cùng vui vẻ liền chuẩn bị đi ra chợ mua thức ăn.

Mẹ Hạ vừa đi, điện thoại đặt trong túi quần Hạ Nghiêu liềm ông ông kêu lên.

Cậu móc ra nhìn, là tin nhắn Chu Độ gửi đến ———-

“Em đang làm gì đó?”

Hạ Nghiêu nghĩ nghĩ rồi trả lời hắn: “Viết bài.”

Qua một lúc Chu Độ lại gửi đến một tin nhắn nói: “Anh nhớ em, em có nhớ anh không?”

Hạ Nghiêu nhìn chằm chằm mẩu tin nhắn một hồi, mới trả lời lại một chữ: “Nhớ.”

Chu Độ lập tức gửi thêm một tin nhắn nữa qua: “Nhớ bao nhiêu?”

Hạ Nghiêu nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, vì vậy nhét điện thoại vào lại trong túi, lấy một cuốn tập ra, muốn để bản thân yên tĩnh một chút.

Thế nhưng điện thoại đặt trong túi cứ ông ông rung lên không ngừng.

“Nhanh trả lời.”

“Người đâu rồi.”

“Hạ Nghiêu!”

Hạ Nghiệu bị chiếc điện thoại cứ rung lên mãi làm mệt tim, cậu vừa định lấy ra trả lời Chu độ, Chu Độ đã gọi một cú qua đây.

Tay Hạ Nghiêu run lên, lỗ tai lại nghe thấy cửa nhà bị người mở ra.

“Nghiêu Nghiêu.” Mẹ Hạ đứng ở cửa gọi một tiếng.

Hạ Nghiêu vội vàng tắt điện thoại, thế nhưng vẫn chưa được một giây, điện thoại lại ông ông kêu lên. Hạ Nghiêu sợ bị mẹ phát hiện, hoảng loảng tắt luôn nguồn điện thoại.

“Sao vậy? Mẹ.” Hạ Nghiêu đứng ở cửa phòng hỏi.

Mẹ Hạ cười lắc đầu nói: “Tuổi lớn rồi, đi nửa đường mới phát hiện không có mang theo ví tiền. Có phải làm phiền con học bài rồi không?”

“Không có.” Ánh mắt Hạ Nghiêu tiễn mẹ Hạ ra đến cửa, lúc này mới quay trở lại trong phòng.

Hạ Nghiêu lấy điện ra bật nguồn, mở điện thoại ra nhìn, Chu Độ đã không còn gọi đến nữa.

Cậu nhìn cuốn tập số học để trên bàn, nghĩ nghĩ, nhét điện thoại vào trong ngăn kéo.

Chu Độ cả đường như bay, chạy thẳng đến nhà Hạ Nghiêu vẫn còn thở hồng hộc.

Hạ Nghiêu đang phấn đấu với mấy bài toán, cửa lại truyền đến tiếng gõ. Trong lòng hiếu kỳ, cho là chắc mẹ mình lại quên thứ gì đó, vì vật mở lửa phòng đi ra.

Đến khi cậu mở ra nhìn, phát hiện cái người đang đứng bên ngoài cư nhiên là Chu Độ.

“Sao, sao anh đến đây?” Hạ Nghiêu kinh ngạc nhìn Chu Độ.

Chu Độ thở hổn hển nói: “Sao em không nghe điện thoại của anh.”

Hạ Nghiêu vội vàng kéo Chu Độ vào trong.

“Em đang làm bài tập.” Như để làm cho Chu Độ tin mình, cậu đi vào phòng mình, chỉ cuốn tập trên bàn nói với Chu Độ: “Anh nhìn nè.”

Chu Độ hai ba bước nhảy vào trong phòng Hạ Nghiêu, sau đó đóng cửa lại, áp Hạ Nghiêu lên cửa nói với cậu: “Mau nói nhớ anh.”

Hạ Nghiêu bị hắn làm cho dở khóc dở cười.

“Anh vì cái này mà chạy đến nhà em hả?”

Chu Độ nhìn thấy Hạ Nghiêu không nói câu đó, lập tức hung hăng chặn môi cậu, vừa mãnh liệt hôn vừa nói: “Nói em thích anh.”

“Chu Độ.” Hạ Nghiêu ậm ừ gọi một tiếng, cậu đẩy ra Chu Độ ra nói: “Đừng như vậy.”

Chu Độ làm mặt ủy khuất, cứ như vậy mà nhìn Hạ Nghiêu.

Trong lòng Hạ Nghiêu lập tức mềm nhũn, cậu đưa tay xoa xoa gương mặt Chu độ, si mê nhìn hắn nói: “Em thích anh.”

Khóe môi Chu Độ nhịn không được cong cong, hắn một bên cúi đầu hôn lên môi Hạ Nghiêu, một bên khàn giọng hỏi: “Thích bao nhiêu?”

Trên mặt Hạ Nghiêu nhuộm đỏ, cậu mặc cho Chu Độ hôn mình, sau đó thấp giọng nói với hắn: “Rất thích, vô cùng thích.”

“Anh cũng vậy.” Chu Độ nói xong câu liền kéo đầu lưỡi Hạ Nghiêu ngậm vào trong miệng mình.

Sắc mặt mẹ Hạ trắng bệch đứng ở ngoài cửa phòng Hạ Nghiêu, túi ni lông cầm trong tay đã làm cho mấy ngón tay đỏ bừng.

Những lời Chu Độ nói với Hạ Nghiêu ở trong phòng bà đã nghe rõ ràng hết thảy, lúc đầu bà nghe thấy Hạ Nghiêu cùng Chu Độ nói chuyện trong phòng, còn muốn gõ cửa hỏi thử xem Chu Độ có muốn ở lại ăn cơm tối không.

Thế nhưng lúc đi đến cửa bà lại nghe thấy Chu Độ nói một câu: “Nói em thích anh.”

Lúc mẹ Hạ nghe thấy câu này không nghĩ nhiều lắm, thế nhưng câu trả lời sau đó của con trai mình lại làm cho bà như bị sét đánh cứng ngắc ngay tại chỗ.

Hai đứa chúng nó…

Mẹ Hạ hốt hoảng lùi về sau một bước, Chu Độ cách một cánh cửa đang hôn Hạ Nghiêu đến quên mình.

Mẹ Hạ cầm lấy thức ăn mới mua, lần nữa đi ra bước ra khỏi cửa nhà mình.

Bà đứng ở cửa, trong đầu trống rỗng.

Trong ấn tượng của mẹ Hạ, chuyện con trai thích con trai là không đúng, đó là một loại bệnh, con trai bà bị bệnh rồi.

Bà sợ hãi suy nghĩ, phải làm sao đây. Nghiêu Nghiêu của bà rõ ràng từ nhỏ đến lớn luôn luôn ngoan ngoãn, tại sao đột nhiên lại học xấu rồi.

Chắc chắn là do Chu Độ.

Trong mắt mẹ Hạ hiện lên một tia phẫn hận, chắc chắn nó đã làm hư con trai mình. Thế nhưng hiện giờ bà không thể nhảy vào tách hai đứa ra, Hạ Nghiêu sắp phải thi đại học rồi.

Đúng rồi, mẹ Hạ lại yên tâm, chỉ cần Hạ Nghiêu thi đậu đại học, tách khỏi Chu Độ, chắc chắn sẽ trở lại bình thường thôi.

Bà giống như tìm cho mình một tia hy vọng, trên mặt cuối cùng cũng khôi phục một tia huyết sắc.

Mẹ Hạ bình ổn lại tâm tình của bản thân đứng, đứng ở ngoài cửa gọi với vào bên trong: “Nghiêu Nghiêu.”

Hạ Nghiêu trong phòng hoảng loạn đẩy Chu Độ ra, vội vàng đáp lại: “Mẹ, mẹ về rồi.”

Cậu mở cửa phòng ra, chạy đến phía cửa cầm lấy thứ ăn trên tay mẹ.

“Mẹ nuôi.” Chu Độ cũng tiến lên lên tiếng chào hỏi.

Mẹ Hạ ép bản thân phải nở một nụ cười khách khí, gật đầu với Chu Độ.

“Mẹ nuôi con giúp mẹ rửa thức ăn cho.” Chu Độ vội vàng nhiệt tình nói.

Ánh mắt mẹ Hạ vẫn luôn không nhìn tới Chu Độ, bà nhìn Hạ Nghiêu nói: “Còn đừng làm nữa, nhanh trở về phòng làm bài đi.”

Hạ Nghiêu chỉ có thể để thức ăn xuống, dự định trở về phòng.

Chu Độ nhìn thấy mẹ Hạ không để ý đến mình, lập tức có chút xấu hổ.

“Chu Độ.” Mẹ Hạ khó khăn mở miệng gọi tên hắn.

“Sao vậy mẹ nuôi?”

“Con, về nhà trước đi, các con chuẩn bị thi đại học rồi, yên tâm chuẩn bị thi đi, đợi thi xong con lại đến tìm Nghiêu Nghiêu chơi.”

Chu Độ thấy mẹ Hạ muốn đuổi mình đi, hắn sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục cười nói: “Mẹ nuôi nói đúng, vậy con đi trước.” Hắn cố ý to giọng nói với Hạ Nghiêu trong phòng một câu: “Anh về trước đây Hạ Nghiêu.”

Hạ Nghiêu từ trong phòng bước ra, nói với Chu Độ: “Em tiễn anh.”

“Tiễn cái gì.” Trên mặt mẹ Hạ tuy rằng treo một nụ cười, thế nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào, “Con mau chóng đi làm bài tập đi, đừng vì lần này thi tốt mà có thể chủ quan đâu đấy.”

“Đúng vậy,” Chu Độ phụ họa cho mẹ Hạ nói: “Cũng không phải không biết đường, vậy con trước đây, chào mẹ nuôi.”

Đợi thân ảnh Chu Độ biến mất sau cửa, nụ cười trên mặt mẹ Hạ cuối cùng cũng tắt ngúm.

Hạ Nghiêu cảm thấy mẹ mình gần đây đối với mình có chút căng thẳng, trước đây mẹ Hạ chưa bao giờ hỏi đến tình hình học tập của cậu ở trong trường, bây giờ vậy mà quanh co lòng vòng nghe ngóng.

Hạ Nghiêu muộn màng nhận ra một chút chuyện, thì ra mẹ mình đang lo lắng vấn đề mình yêu sớm.

“Mẹ, mẹ yên tâm.” Hạ Nghiêu cam đoan với mẹ mình: “Con khẳng định sẽ không yêu sớm ảnh hưởng học tập đâu.”

Ánh mắt mẹ Hạ phức tạp nhìn con trai mình: “Mẹ thật ra cũng không phải người cổ hũ như vậy, nếu con có thích một bạn gái nào đó mẹ cũng phản đối, chỉ là bây giờ con còn nhỏ, đợi lên đại học, mẹ nhất định sẽ không can thiệp chuyện yêu đương của con.”

“Mẹ, con biết rồi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ lấy việc học tập làm đầu.”

Mẹ Hạ làm sao có thể yên tâm được, thế nhưng có chuyện bà không muốn nói ra, có thể giả hồ đồ liền giả hồ đồ đi. Bà cho rằng Hạ Nghiêu còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, đến lúc cậu lên đại học, tách khỏi Chu Độ, chắc chắc sẽ có thể thay đổi lại.

Thời gian thi đại học mỏng dính như một tờ khăn giấy, bất tri bất giấc, thời gian đếm ngược ở phía sau bảng đen đã từ 3 con số biến thành 2 con số rồi lại biến thành 1 con số.

Càng gần đến kỳ thi đại học, bà chủ tiệm lại không đặt nặng áp lực cho lũ học trò nữa.

Áp lực tinh thần của Hạ Nghiêu rất lớn, thành tích thi thử lần thứ 3 này không tốt lắm, dẫn đến khoảng thời gian này tinh thần cậu lúc nào cũng không phấn chấn được.

Chu Độ thừa dịp Mập mạp tan học không có ở đó, cố ý ngồi ở vị trí của cậu ta nói chuyện với Hạ Nghiêu.

“Sao lại không vui vậy hả?”

Hạ Nghiêu nhìn hắn, lại thở dài nói: “Theo như thành thích lần thi thử thứ 3, em chắc chắn sẽ không thể đậu vào W đại.”

Điều làm cho Hạ Nghiêu không nghĩ tới nhất là, Chu Độ cư nhiên an ủi cậu: “Không sao, thi không đậu thì không đậu.” Hắn thấp giọng nói: “Cho dù không ở cùng một thành phố cũng không sao, cùng lắm thì mỗi tuần anh đi tìm em, anh không muốn mỗi ngày em đều không vui.”

Trong lòng Hạ Nghiêu cảm động, cậu nhìn Chu Độ nói: “Thật ra, vào W đại vẫn luôn là giấc mộng của em, vẫn chưa thi mà, vẫn chưa biết chắc được.”

Chu Độ lúc này vô cùng muốn sờ mặt Hạ Nghiêu, thế nhưng trong lớp học vẫn còn người, hắn chỉ thể nhét tay vào túi quần, đứng lên nói: “Em cứ thi đi, không sao hết.”

Hạ Nghiêu gật đầu với hắn.

Tâm tình Vương Hạo gần đây có chút không vui, thành tích của cậu ta vẫn luôn không tốt, theo lý mà nói thì sẽ không thể vì một hai lần thi thử không tốt mà phiền muộn được.

Chu Độ cuối cùng cũng có lương tâm nhận ra, hắn dành ra một chút xíu xiu sự quan tâm dành Hạ Nghiêu ban phát cho thằng bạn nối khố của mình.

“Sao mày gần đây cứ dở sống sở chết vậy?” Hắn đứng sau lưng Vương Hạo đá vào ghế của cậu ta.

Vương Hạo u oán nhìn hắn, sau đó thở dài.

“Haizz ~”

Chu Độ không chịu được cái bộ dạng như này của cậu ta, thế là thu hồi lại phần quan tâm chưa bằng một cái móng tay cái, một mình đi về chỗ ngồi của mình.

“Đợi chút.” Vương Hạo kéo lại cánh tay của Chu Độ nói với hắn: “Buổi tối tụi mình cúp tiết đi.”

“Cúp tiết?” Chu Độ nhíu mày. “Mày muốn làm cái gì?”

“Mua say.” Vương Hạo giả vờ trầm lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, Chu Độ không chút lưu tình từ chối: “Không đi.”

“Mày có là anh em của tao không vậy?” Vương Hạo không chịu buông tha ôm lấy cánh tay Chu Độ không buông.

Chu Độ vốn định đá cậu ta ra, Trương Dương từ bên ngoài lớp học bước vào.

“Hai bay đang làm gì vậy?” Cậu ta nhìn Vương Hạo với Chu Độ, sau đó kéo Vương Hạo đang bám lấy Chu Độ như một con lười ra.

“Trương Dương.” Vương Hạo đem ánh mặt đến trên người Trương Dương nói: “Tối nay mày cùng tao đi mua say đi.”

Trương Dương bình tĩnh nhìn cậu ta, “Mày muốn mua say cái gì, thất tình hay là thi rớt.”

“Không phải.” Vương Hạo như một quá bóng xì hơi gục xuống bàn nói: “Bố tao muốn tống tao ra nước ngoài.”

Chu Độ cùng Trương Dương hai người lúc này mới đơ ra.

———–

Lúc này đang tiết hai giờ tự học của khối 12, trong một quán đồ nướng bên đường, Vương Hạo đang hung hăng cắn miếng thịt trên cây, sau đó nốc một ngụm bia lớn.

“Cái trình độ tiếng Anh của mày mà còn ra nước ngoài?” Chu Độ khinh thường trào phúng một câu.

Vương Hạo nuốt miếng thịt theo bia xuống, ủy khuất nhìn Chu Độ nói: “Tao cũng có muốn đi đâu, nhưng mà bố tao muốn tao đi.”

Trương Dương từ lúc nghe xong cái tin xuất ngoại của Vương Hạo, vẫn luôn trầm mặc chẳng lên tiếng.

Vương Hạo dùng cùi chỏ huých huých cánh tay Trương Dương nói với hắn: “Không phải bình thường mày là người có nhiều cách nhất sao? Giúp tao nghĩ biện pháp coi.”

Ánh mắt Trương Dương phức tạp nhìn Vương Hạo, khó khăn mở miệng nói: “Bố mày cho mày ra nước ngoài, chẳng qua là do thành tích của mày ở trong nước chỉ có thể thi vào một trường đại học phía dưới. Đã như vậy, thà cho mày ra nước ngoài còn hay hơn.”

Vương Hạo không ngờ tới Trương Dương không những không giúp mình nghĩ cách, mà còn chung một giuộc với bố mình, lập tức tức giận nói: “Tao ra nước ngoài thì có thể học một trường tốt sao? Vẫn là học mấy cái trường ôn dịch dưới đáy.”

Trương Dương nghe cậu ta nói vậy, cũng không phản bác, chỉ cầm lấy chai bia trên bàn uống một ngụm.

“Dù thế nào đi nữa tao cũng không muốn ra nước ngoài,” Vương Hạo nói tiếp: “Nước ngoài có cái mẹ gì tốt chứ, tụi bay đều ở lại nước, vậy mà lại ném mình tao ra nước ngoài, tao không đi đâu.”

Chu Độ liếc cậu ta một cái nói: “Lúc trước Trương Dương ngày nào cũng kéo mày đi học thêm sao mày không biết trân quý hả?”

Vương Hạo lúc này mới quay đầu nhìn Trương Dương, ghé vào trên vai hắn giả khóc nói: “Em sai rồi, anh Trương, vẫn là ngài anh minh, em hối hận muốn chết rồi.”

Bàn tay đặt trên bàn Trương Dương siết lại thành quả đấm, dùng sức siết chặt mới có thể khống chế ý niệm muốn ôm lấy Vương Hạo của bản thân.

“Mày đi nước nào?” Giọng nói cậu ta khàn khàn hỏi.

“Không biết nữa, nghe ý bố tao thì chắc là tống tao đi Mỹ, tiếng Anh của tao good morning còn nói không ra hơi, đến đó làm sao mà sống, không có tụi bay tao biết phải làm sao?” Lần này Vương Hạo chân thành khóc đến nghẹn ngào.

Trương Dương cuối cùng vẫn là không kìm được, đưa vỗ nhè nhẹ lên đầu Vương Hạo nói: “Không sao, mày ở đó sống tốt đi, nói không chừng sau này tụi mình vẫn còn có hội gặp nhau.”

Vương Hạo lập tức vui vẻ, cao hứng nói: “Mày cũng đi Mỹ?”

Trương Dương lắc đầu nói: “Nghe nói lên đại học mỗi trường đều có những có hội cho sinh viên ra nước ngoài làm trao đổi sinh, tao chỉ có thể nói là có khả năng, không thể đảm bảo.”

Vương Hạo lại như đống bùn nhão gục xuống trên bàn.

Chu Độ nhìn không quen bộ dạng như chó chết của cậu ta, ở dưới bàn đạp cậu ta một đạp nói: “Không phải ở mấy năm là về sao, cứ làm như sắp chết đến nới.”

“Mày nói nghe dễ dàng quá, vậy để cho Hạ Nghiêu đi Mỹ mấy năm coi xem mày có vui không!”

“Vương Hạo!” Sắc mặt Chu Độ mang theo một tia tức giận.

Vương Hạo lúc này mới nhận rỡ mình lở miệng, cậu ta chột dạ nhìn Trương Dương, không ngờ tới Trương Dương thản nhiên mở miệng nói: “Mày với Hạ Nghiêu, đã bên nhau từ sớm rồi chứ gì.”

Vương Hạo với Chu Độ hai tên giật mình nhìn Trương Dương, Chu Độ phản ứng kịp, vội vàng trừng mắt với Vương Hạo.

“Tao không có nói,” Vương Hạo cũng vội vàng thề: “Tao thật sự không có nói.”

“Tao tự mình phát hiện đó.”  Trương Dương vẫn bộ dạng vân đạm phong khinh, “Tính cách của Hạ Nghiêu vẫn luôn hướng nội, bây giờ đột nhiên lại đi gần với mày như vậy, tao nghĩ chẳng ra có thể là vì lý do gì. Hơn nữa,” Cậu ta dừng lại một chút sau đó nói tiếp: “Ánh mắt mày mỗi lần nhìn Hạ Nghiêu có thể thu liễm bớt không, đến lúc không chỉ tao có thể phát hiện, mà người khác cũng có thể nghi ngờ đấy.”

Chu Độ bị hắn nói đến đỏ hai lỗ tai, hắn khinh thường nói: “Nếu không phải Hạ Nghiêu không muốn để người khác biết, tao cũng chẳng thèm để ý đến cách nhìn của người khác, ông đây yêu ai thích ai, liên quan cái rắm gì đến bọn họ.”

“Đúng vậy, liên quan cái rắm gì đến bọn họ! Lên, cụng ly!” Vương Hạo giơ ly lên ừng ực ừng ực uống một hơi.

“A ~ Sướng!” Cậu ta khui một chai bia nói.

Trương Dương yên lặng một hơi uống hết bia trong ly, dấu hết tất cả sự hấp mộ dành cho Chu Độ xuống dưới đáy mắt.

Không chút lo lắng nào, Vương Hạo uống đến say bí tỉ không còn biết gì.

Chu Độ tuy rằng trên mặt ghét bỏ, thế nhưng vẫn khoác cậu ta lên vai mình.

“Đưa nó về nhà?” Trương Dương hỏi Chu Độ.

“Nó như này mà đưa về nhà bố nó chắc chắn sẽ lột da nó ra, vẫn là đưa về nhà tao đi.” Hắn dừng lại một chút nói: “Không được, đến nhà tao sẽ bị bố tao biết được, bố nó chắc chắn cũng sẽ biết luôn, quên đi hay là đưa về nhà mày đi.”

Chu Độ khoác tay Vương Hạo lên vai Trương Dương nói: “Mày cho nó ở một đêm đi, thời gian không sớm nữa, tao cũng phải về.”

Trương Dương ôm lấy thắt lưng Vương hạo, gật đầu với Chu Độ nói: “Ừ, được, mày đi đường cẩn thận.”

Vương Hạo tuy rằng say, nhưng trong miệng vẫn không ngừng lầm bầm: “Tao không đi Mỹ, tao không muốn đi Mỹ.”

Trương Dương giống như đang dỗ mấy đứa nhóc, tiến đến bên tai cậu ta nhỏ giọng nói: “Được rồi, chúng ta không đi đâu hết, theo tao về nhà.”

Hạ Nghiêu cả buổi trốn trong chăn nhắn tin với Chu Độ mới biết đươc việc xuất ngoại của Vương Hạo, cậu nhịn không được thổn thức nói: “Haizz, vậy Trương Dương có nói gì không?”

Chu Độ lấy làm kỳ lạ sao Hạ Nghiêu lại hỏi đến Trương Dương, thế nhưng vẫn thành thật trả lời Hạ Nghiêu: “Trương Dương nói nó ủng hộ việc Vương Hạo đi Mỹ.”

Hạ Nghiêu nghe thấy Chu Độ nói vậy, trong lòng vô cùng bội phục cậu ta. Nếu như Chu Độ đi nước ngoài ở mấy năm, cậu chắc chắn sẽ không chịu được.

“Dù thế nào đi nữa anh cũng không tách khỏi em đâu, chúng phải cùng nhau đi B thành, có biết không?” Tin nhắn của Chu Độ lại đến.

Hạ Nghiệu nhìn mẩu tin nhắn, trong lòng vô cùng ấm áp. Trả lời lại một câu ——-

“Biết rồi.”

Cậu cùng Chu Độ, có lẽ sẽ không tách ra đâu ha. Hạ Nghiêu đặt điện thoại sang một bên, ngẩng đầu đờ người nhìn trần nhà, chỉ là phía mẹ mình…

Hạ Nghiêu trở mình, cách tường nhìn về phía gian phòng của mẹ mình.

Cậu tuyệt đối sẽ không giống như kiếp trước cãi nhau với mẹ sau đó chẳng quan tâm đến mẹ nữa, nếu như mẹ không đồng ý, vậy thì sẽ đợi, cậu tin tưởng, sẽ có một ngày mẹ mình sẽ hiểu mình.

Dù sao cũng là mẹ của mình, không phải sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play