“Hiện tại vùng duyên hải Đông Nam có hải tộc qua lại nhiều lần, tôi và Lục Minh không thể rời trụ sở dài hạn…”
“Thiếu tướng!”
“Dạ.”
“Vì sĩ quan giải quyết vấn đề cá nhân, cũng là phương trâm của bộ đội, Cậu và thiếu tướng Lục cứ an tâm nghỉ phép đi.”
Lệ Trạch nhìn màn huỳnh quang đã hạ xuống, thở dài một hơi.
Kết quả còn có người nào đó điếc không sợ súng treo người trên lưng y, “Cậu cũng biết rằng Nguyên soái có hôn nhân hạnh phúc, chỉ hận biến tất cả cấp dưới thành người nhà, cười một cái nào, cậu không hợp thở dài đâu.”
“Tớ thấy cậu rất hưởng thụ thì phải.” Lệ Trạch nghiêng đầu liếc nhìn cằm của Lục Minh trên vai, nhìn thế nào cũng thấy thật ngu.
“Hưởng thụ cái rắm.” Lục Minh nhếch miệng, “Ngược lại không có quy định rằng khi nghỉ phép cứ phải đi xem mắt, hay chúng ta ra ngoài chơi đi được không?”
Lệ Trạch hơi nhíu mày, quyết định thu lại lời vừa rồi, có lúc Lục Minh không phải rất ngu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT