Giống như lúc đến, lúc đi Bộ Mạch Nhiên cũng không khiến người ta chú ý. Nàng cúi đầu bước đi, nghiêng ngả lảo đảo, bất tri bất giác, nàng đã đi tới trước cánh cửa nhỏ, người trông coi đang ngủ gật, Bộ Mạch Nhiên bước đi ra ngoài.
Nhìn ngã tư đường dần dần ít người, nguyên lai màn đêm đã buông xuống, Bộ Mạch Nhiên thở dài, mặc kệ mình muốn như thế nào, mình hiện tại chỉ là một hài tử năm tuổi, còn ở một quốc gia xa lạ, cho nên năng lực mưu sinh hầu như bằng không.
"Không phải đi làm gã sai vặt cho người khác chính là đi kỹ viện."
Một nam hài khoảng chừng mười tuổi bên cạnh tiếp lời, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
"Ngươi làm sao mà biết được?"
Bộ Mạch Nhiên kinh ngạc, quần áo tiểu nam hài rất là đơn giản, thậm chí có thể nói là cũ nát.
"Ta đương nhiên là biết, ta bị người trong nhà bán, trong nhà rất nghèo, cũng nuôi ta không nổi, hơn nữa tiểu nam hài vốn không đáng tiền."
Nam hài một bộ dạng tập mãi thành thói quen.
Trong lòng Bộ Mạch Nhiên cả kinh, kỹ viện? Chính là làm nam kỹ? Chẳng lẽ nơi này nam phong thực thịnh hành sao? Nếu bọn họ biết nàng là nữ....
Bộ Mạch Nhiên nhẹ nhàng nhìn tiểu nam hài, lại nhẹ giọng hỏi: "Nơi này cũng có nam nhân chịu làm loại chuyện này sao? Vậy nữ nhân đâu?"
"Hừ, đương nhiên là có nam nhân đi làm nam kỹ, hiện tại nữ nhân thật sự rất quý giá, giá so với chúng ta đương nhiên cao hơn, bởi vì nữ nhi bình thường sẽ không ai bán."
Nam hài có chút hèn mọn nhìn Bộ Mạch Nhiên.
Bộ Mạch Nhiên giúp tiểu nam hài lau khô nước mắt, không nói gì.
Tiểu nam hài rất nhanh liền ngừng khóc, cười cười nhìn Bộ Mạch Nhiên, trên khuôn mặt trắng nõn phiếm tia đỏ ửng, tươi cười kia giống như nụ hoa vừa hé nở, những cánh hoa sáng sớm dính đầy sương mai, làm cho người ta yêu thương không thôi.
Nam hài như vậy nếu tiến vào kỹ viện, rất đáng tiếc! Bộ Mạch Nhiên thở dài trong lòng. Nàng quan sát một chút, phát hiện nàng so với những đứa trẻ ở đây là ăn mặt tốt nhất. Mà xiêm y trên người tiểu nam hài cũng không tệ, tuy có chút cũ, nhưng khí chất sạch sẽ, làn da trắng nõn, lòng bàn tay thực non mềm, không giống như phải làm việc nặng nhọc.
Không cho nàng nhiều thời gian có cơ hội nghiên cứu, xe ngựa rốt cuộc dừng lại, màn xe nặng nề bị vén lên, một nam nhân trung niên xuất hiện ở cửa, quát lớn: "Ăn cơm."
Vừa nói như vậy, tinh thần mọi người đều chấn động, nam tử trung niên ném một bao giấy dầu gì đó, tiếp tục quát: "Một người một cái, ai cũng không được ăn nhiều. Ta nói cho các ngươi biết, người nhà các ngươi đã bán các ngươi cho bọn ta, cho nên các ngươi đừng nghĩ đến việc chạy trốn, khế ước bán mình đều ở đây đó."