“Tử Đằng, sao ngươi dậy sớm như vậy, Mạn La đâu?” Phủ thành chủ an ninh rất tốt, cho nên Bộ Mạch Nhiên không cần hai người bọn họ ngày ngày đều canh bên cạnh mình.
“Không sớm, đã quen rồi. Mạn La còn đang ngủ, tối qua náo loạn cả một đêm.” Ngữ khí của hắn mang theo một chút bất đắc dĩ. Tối hôm qua Bạch Mạn La chậm chạp không chịu đi ngủ, nhất mực lôi kéo hắn cùng nàng đoán xem Phượng Trản, Nhiếp Kinh Vận, rốt cuộc là tiểu thư tích người nào giữa hai người bọn họ.
Nói thật, nàng ấy nói mấy chuyện này không phải quá sớm rồi sao? Hơn nữa chuyện tình cảm tiểu thư nào đến phiên bọn họ đàm luận. Trước kia Bạch Mạn La cũng không nói nhiều như vậy, chỉ sau khi thoát ly tổ chức, đi theo tiểu thư, nàng mới hoạt bát hẳn lên.
Đỡ cho bọn họ mỗi khi không có nàng lại lén lút chạy đến chạy đi.
Hiếm khi biểu tình trên mặt Dạ Tử Đằng có chút sửng sốt, khuôn mặt ngăm ngăm hơi đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu: “Cái này...phải xem ý của Mạn La, ta không có ý kiến.”
Bộ Mạch Nhiên mỉm cười: “Được, để tìm một cơ hội ta sẽ nói với nàng. Cũng phải nói lại: “Hiện tại Mạn La đã tự do, bộ dạng của nàng lại xinh đẹp. Kỳ Liên quốc thiếu nữ nhân như vậy, ta thấy ngươi tốt nhất vẫn nên thủ hạ vi cường, phòng ngừa vạn nhất.”
Bộ Mạch Nhiên đây là hảo tâm nhắc nhở, phải biết rằng, nam tử Kỳ Liên quốc giỏi nhất là hành động, chỉ cần bọn họ nhìn trúng nữ tử nào, vì phòng ngừa nam khác nhanh chân trước, họ sẽ áp dụng một ít biện pháp, tốt nhất là có thể đem người về nhà, để khỏi phải tranh tranh giành giành.
Cho nên nói Diêm Liệt Dương luôn muốn cùng nàng “gạo nấu thành cơm”, đi qua nhiều địa phương rồi, cuối cùng nàng cũng có thể lý giải tâm tình của hắn.
Dạ Tử Đằng chỉ hàm hồ gật đầu mấy cái, sau đó lui qua một bên, không nói gì nữa.
Sau khi hai người ăn xong bữa sáng, rốt cuộc Bạch Mạn La cũng chịu rời giường, lúc này đang lang thôn hổ yết gặm một quả táo thay bữa sáng.
“Tiểu thư, vì sao muốn ngồi ngoài trời để xem, bên trong trướng che không phải tốt hơn sao? Người đang muốn tìm người mà?” Bạch Mạn La kỳ quái hỏi.
“Ta thích nơi đó.” Bộ Mạch Nhiên nhếch miệng, thong thả đi qua.
So với hắn không xuất hiện, Bộ Mạch Nhiên tình nguyện ngồi đây đợi hắn đến.
Đang lúc mọi người nghị luận sôi nổi, từ xa, âm thanh một nam tử truyền đến, âm thành như dòng suối tong trẻo, mang theo từ tính động lòng người, vô cùng êm tai.
“Ta, Nhiếp Kinh Vận xin các hạ chỉ giáo.”
Âm thanh từ xa tiến lại gần, chậm rãi mà đến. Mọi người chăm chú nhìn vào thân ảnh phiêu dật kia đáp xuống đài, sau khi người nọ đứng yên, hiện trường tức khắc liền yên tĩnh.
Tầm mắt bọn họ đều tụ lại trên người huyền y nam tử đứng trên đài, đây chính là người một tháng nay đã liên tục khiêu chiến các môn phái sao? Thì ra nhân tài trẻ tuổi kia có bộ dạng như vậy.....
Bộ Mạch Nhiên không để ý tới bọn họ, nàng vẫn đang nhìn chằm chằm thiếu niên, thời gian mười ba năm quá dài, nàng không thể khẳng định, Nhiếp Kinh Vận này rốt cuộc có phải là tiểu nam hài ngày trước hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT