Nàng đột ngột đứng lên, đưa trang giấy lại gần mắt hơn, đọc đi đọc lại nội dung bên trong, tay cũng bắt đầu run ẩy, miệng khẽ nhếch.
Dạ Tử Đằng cùng Bạch Mạn La đều bị hành động cùng biểu cảm của nàng doạ sợ, tuy rằng chỉ ở chung chưa tới một tháng, nhưng bọn họ cũng coi như hiểu được tính tình của nàng một vài phần. Cho dù lân đầu tiên gặp phải cảnh hiểm nghèo nói hoang sơn dã lĩnh, nàng cũng không mảy may thay đổi sắc mặt, nhưng lần này.
Hai người nhịn không được liền đem đầu nhìn qua.
"Có cái gì không đúng sao?" Bạch Mạn La gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi.
"Nhiếp Kinh Vận, người đem tình huống của hắn nói lại một lần, càng tỉ mỉ càng tốt." Bộ Mạch Nhiên trầm giọng, âm thanh không ức chế được kinh hỷ. Tìm lâu năm như vậy, vào thời điểm nàng sắp tuyệt vọng, hắn lại đột nhiên xuất hiện.
Bạch Mạn La tuy rằng khó hiểu, nhưng nhin biểu tình của Bộ Mạch Nhiên, nàng cũng không dám trì hoãn, vội nói: "Nhiếp Kinh Vận, năm nay mười chín tuổi, một tháng trước xuất đạo, sư môn nơi nào không người biết, nhưng võ công cực kỳ cao, trong vòng một tháng lên tục khiêu chiến các môn phái trong võ lâm, chưa từng bị thua lần nào. Là thế hệ trẻ tuổi nổi bật nhất hiện nay. Hắn còn thả ra tin tức muốn đến đại hội võ lâm, bởi vậy mọi người đều đoán năm nay người vô địch sẽ là hắn, bất quá về phần có thể làm minh chủ hay không còn chưa xác định."
Võ lâm minh chủ ngoại trừ ngoài vì các môn phải phân ưu giải nạn, đảm đương trọng trách "Liên Hợp quốc", còn phải có võ công cao cường. Đương nhiên gia thế cùng nhân phẩm cũng là điều kiện tiên quyết, nhưng mà, võ công vẫn là quan trọng nhất.
"Nhiêu đấy thôi?" Bộ Mạch Nhiên nhăn mi, nhìn trang giấy mà trầm tư, võ công Nhiếp Kinh Vận tốt như vậy, xem ra hắn không bị bán vào thanh lâu, nhưng lòng của nàng lại chùng xuống, võ công tốt, xem ra cũng ăn không ít đau khổ.
Càng nhiều đau khổ mới là người đạp trên người khác. Nhiếp Kinh Vận còn trẻ như thế đã đạt được thành tựu cao chót vót, khẳng định những đau khổ mà hắn đã chịu người thường tuyệt đối khó mà hiểu thấu. Nhưng nàng lại là người rõ ràng hơn ai hết, năm nay nàng mười tám, nhưng ba tuổi đã bắt đầu học y, có thể đạt được hai chữ "Thần y", nàng đã phải ghi nhớ bao nhiêu loại thuốc cùng phương pháp trị liệu, đôi khi ngay cả trong mơ còn nhìn thấy mình đang nghiên cứu y thuật, nàng thậm chí đã muốn phát điên. Nếu không phải bản thân nàng mang tư duy của người trưởng thành, tính tình lãnh đạm, lại chịu được kiên nhẫn, phỏng chừng nàng cũng không kiên trì nổi tới ngày hôm nay.
Cho tới tận bây giờ, vẫn còn có người dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn nàng, không tín hiệm y thuật của nàng, cho nên ở thời điểm trị liệu, theo bản năng nàng liền trưng ra khuôn mặt lạnh, nhằm gia tăng một chút cảm giác uy nghiêm.
Trong lĩnh vực y học, tuổi càng lớn càng có lợi.
"Đương nhiên không chỉ có như thế, tiểu thư, nghe nói bộ dạng hắn vô cùng xinh đẹp, là xinh đẹp đó, làm cho phần đông nữ tử giang hồ vì hắn mà mê muội, thậm chí ra tay tranh giành với nhau."
Bạch Mạn La miếng bay tứ tung, thấy Bộ Mạch Nhiên không có ý muốn hưởng ứng, đành khép miệng lại, câm nín nhìn mặt đất.