Edit: Khuynh Khuynh.

_______________________________

Bộ Mạch Nhiên sau khi bắt mạch cẩn thận nói, vẻ mặt nghiêm túc: “Phu nhân, ngài đau như thế nào?”

Âu Dương ngượng ngùng cúi đầu nói: “Ai nha, Bộ cô nương, ngươi chắc chắn cảm nhận được chứ?’

Lý Bích Phù nhịn không được hé miệng cười duyên, nói: “Mạch Nhiên, bà ấy đang thẹn thùng, quả thật là ngực của Sắc Vi rất đau.”

Bộ Mạch Nhiên hiểu rõ gật gật đầu, mặt không chút thay đổi, nói: “Bộ ngực của ngài đau đớn kéo dài, là chứng bệnh thông thường của nữ nhân, phần lớn gặp ở thiếu nữ và nữ nhân trung niên, không cần quá mức knh hoảng.”

Âu Dương Sắc Vi sau khi hiểu rõ, sắc mặt liền dịu cuống, Bộ Mạch Nhiên tiếp tục nói: “Phu nhân, loại đau đớn này có phải đều xuất hiện trước khi nguyệt sự đến hay không? Cảm giác trướng đau hoặc đau đớn. Theo ta thấy, bệnh này của người đã mắc vài năm rồi, phải không?”

Âu Dương Sắc Vi vừa nghe, kinh hỉ ngẩng đầu lên, nói: “Đúng vậy, Bộ cô nương, mấy năm này ta có dùng qua một số phương thuốc, nhưng bệnh cũng không có chút thuyên giảm nào. Luôn ẩn ẩn cảm thấy trướng đau, trước kia còn đỡ một chút, cố gắng nhịn sẽ qua, nhưng năm nay càng thêm nghiêm trọng, có đôi khi đau đến không dám đụng vào. Cho nên con ta đã thỉnh cho ta một danh y, bí mật trị liệu, dáng tiếc mấy tháng vẫn không hề có hiệu quả gì.” Nói xong câu cuối cùng, nét mặt bà hiện lên vẻ mệt mỏi rõ rệt.

Bộ Mạch Nhiên khẽ lên tiếng: “Phu nhân yên tâm, ta sẽ hết sức chữa khỏi cho người.” Nói xong lại tế nhị hỏi một số tình huống khác.

Trầm ngâm một chút, Bộ Mạch Nhiên chậm rãi nói: “Phu nhân, bệnh này với cảm xúc và tinh thần của người có lên hệ mật thiết. Đơn giản mà nói, một người không vui hoặc tâm tình không như ý, hay tinh thần bị chuyện gì đó ngoài ý muốn kích thích, dễ dàng buồn bực dẫn đến thương can, khiến gan khí bị úc trệ, can kinh cản trở, do đó làm cho khí huyết khó lưu thông, khiến bộ ngực trướng đau.”

Âu Dương Sắc Vi vừa nghe, trên mặt xuất hiện biểu tình phức tạp. Ngẩng mặt lên, bà mới chậm rãi nói: “Bộ cô ương, cô hãy...Cho phương thuốc đi!”

Lý Bích Phù che miệng cười nói: “Mạch Nhiên, lần này con nói sai rồi, con không biết Sắc Vi hạnh phúc thế nào đâu. Phu quân đối với bà ấy đau sủng có thừa, con trai vô cùng hiếu thuận, năng lực lại mạnh mẽ, thống trị Sơ Ảnh thành vô cùng ngăn nắp, mọi người đều khen ngợi. Con có, đứa nhỏ kia thật sự rất tốt, từ khi ta sinh ra đến nay hưa từng thấy mỹ nam tử nào như vậy. Có gia đình như thế, Sắc Vi khiến cho mấy tỷ muội bọn ta ghen tỵ đến sắp hộc máu rồi....

Mach Nhiên chú ý thấy, lúc Lý Bích Phù nói mấy lời này, ánh mắt Âu Dương Sắc Vi hiện lên một chút ảm đạm, chỉ thấy bà miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Bích Phù, xem tỷ nói, nào có tốt như vậy chứ? Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, để Bộ cô nương mau viết phương thuốc đi.”

Xem ra, mỗi nhà đều có một bản kinh khó niệm, nữ nhân hạnh púc nhất trong mắt thế nhân cũng có chỗ khôn kể. Bộ Mạch Nhiên gât gật đầu, nói: “Phu nhân, ta giúp ngài kiểm tra một chút, không để có gì sơ sót. Như vậy ta liền đúng bệnh hốt thuốc, ngài cũng có thể đúng thuốc trừ bệnh.”

Âu Dương Sắc Vi nhất thời đỏ mặt, nhưng thấy thần sắc Bộ Mạch Nhiên nghiêm túc, liền bình tĩnh lại, không biết vì sao, nhìn thấy bộ dạng này của nàng ấy, bà cũng có chút tin tưởng, cũng không ngoan cố xấu hổ nữa, ngoan ngoãn làm theo.

Sau khi kiêm tra chỗ đau xong, Bộ Mạch Nhiên thở nhẹ nhõm một hơi, may mắn không có khối u gì, không thì phiền toái rồi.

Sài Hồ, Bạch Thược, Đương Quy, Hương Phụ, Chỉ Xác, Đan Da, Cam Thảo mỗi loại năm tiền, rễ Sô Đỏ, Huyền Hồ, Úc Kim, Sơn Chi, Hạ Khô thảo mỗi thứ mười lăm tiền, mỗi ngày hai đến ba chén, trị liệu trong vòng một đến hai tháng.

Bộ Mạch Nhiên cẩn thận kiểm tra lại một lượt, trầm ngâm, sau đó đem phương thuốc giao cho Âu Dương Sắc Vi, nói: “Phu nhân, ngài phải vì thân thể mà suy nghĩ, nhất định phải giữ tâm tình vui vẻ. Thuốc này chỉ cần uống liên tục một đến hai tháng, chắc chắn hữu hiệu. Nếu thật sự không khỏi, ngài cứ đến tìm ta.”

Âu Dương Sắc Vi tiếp nhận phương thuốc, nói lời cảm tạ, sau đó cười nói: “Bích Phù, ta thật hâm mộ tỷ có một con dâu hiền ngoan như vậy!”

Trên mặt Lý Bích Phù hiện lên một tầng ánh sáng, đối với biểu hiện vừa rồi của Bộ Mạch Nhiên vô cùng vừa lòng, tuy rằng thái độ của nàng rất lạnh lùng, nhưng người ta là đại phu y thuật cao minh. Khi xem bệnh khi chất cũng bất đồng so với bình thường.

“Ha ha, Sắc Vi, tỷ quá khen, theo ta thấy, tương lai Phượng Trản nhất định còn tìm được con dâu tốt hơn cho tỷ!”

Bộ Mạch Nhiên đang định ra ngoài, nghe vậy lặp tức dừng cước bộ, xoay người nhìn Lý Bích Phù, ánh mắt lạnh lùng, môi đỏ khẽ mở, nói: “Diêm phu nhân, ta nghĩ ngài hiểu lầm rồi, ta còn chưa từng nghĩ tới sẽ gả cho con trai bảo bối của ngài, cho nên, Bộ Mạch Nhiên ta không phải con dâu của ngài đâu!” Vừa dứt lời, nàng liền dứt khoát xoay người, bước ra ngoài.

Ánh mặt trời ngoài cửa chiếu lên người, phủ lên thân ảnh Bộ Mạch Nhiên một tầng ánh sáng, bóng lưng kia thẳng tắp, thoạt nhìn khí chất bất hàm, thậm chí có một loại khí thế khó có thể địch nổi, cùng...Tôn quý!

Lý Bích Phù ngây ngẩn cả người, Âu Dương Sắc Vi tay cầm phương thuốc cứng nhắc lại, cả hai cùng xấu hổ ngồi xuống.

.........................................................

Bộ Mạch Nhiên sau khi ra ngoài, nhằm thẳng phòng mình mà đi, bước trên con đường lát đá nhỏ mát mẻ, tâm tình nàng vẫn không mấy thoải mái.

Tuy rằng, vừa rồi những điều nàng nói đều là thật, nhưng nàng biết, về sau phải chăng vị phu nhân kia sẽ không lộ ra tươi cười ấm áp với mình nữa?

Trong lòng có chút chát chát, có chút hư không. Không phải của mình, chung quy cũng không phải!

Vừa mới vòng qua một khóm trúc, đột nhiên nàng cảm nhận được một đạo lực vô cùng lớn, va lên người đối diện.

Hương trúc thanh nhã đánh vào chóp mũi, Bộ Mạch Nhiên hơi hơi sửng sốt, rất nhanh kéo dãn khảng cách giữa hai người, không để ý cổ mình có chút đau đớn, nói: “Công tử, thật có lỗi, ta không để ý!” Nói xong liền chuẩn bị vòng qua hắn mà đi tiếp.

Tay bỗng nhiên vị nắm lại, một âm thanh réo rắt trong trẻo truyền vào tai: “Cô nương, ngươi làm sao biết ta là công tử, người cũng không ngẩng đầu nhìn ta.”

Bộ Mạch Nhiên không quay đầu, nói: “Ta không tin một nữ nhân lại có lồng ngực cứng rắn, dáng người cao taonhư vậy. Hơn nữa, ta có thể thành thật nói cho ngươi biết, ta chỉ đoán mà thôi.” Một câu cuối cùng đã có chút không kiên nhẫn.

Vị công tử kia cuối đầu nở nụ cười, nói: “Thú vị, thú vị! Ha ha, cô nương, ngươi là người nơi nào? Phương danh là gì?”

“Thật có lỗi, ta có việc gấp, thỉnh buông tay!” Bộ Mạch Nhiên dùng sức giãy dụa, người này thật lỗ mãng.

Nam tử đột nhiên buông lỏng, nói: “Cô nương, da của ngươi thật mịn màng, cho nên phải biết yêu quý, người xem, đều nổi hồng ấn rồi, thôi, là ta không đúng,  nên trên đường đường đột cô nương như vậy, thật có lỗi!”

Vừa dứt lời, liền buông tay ra.

Vì một câu này của hắn, Bộ Mạch Nhiên liền quay đầu, tập trung nhìn vào, lần đầu tiên trong đời, hô hấp của nàng hít thở không thông.

Trong phút chốc, phương hoa hiện ra.

Nam tử trước mắt dáng vẻ hào sảng, diện mạo cực phẩm tuân mỹ, ngũ quan từ bất luận nhìn từ góc độ nào đều vô cùng hoàn mỹ, làm cho người ta không khỏi tán thưởng thiên vật tạo ra. Dáng người cao ráo rắn rỏi, trên người khác trường bào thanh sam, làm cho cơ thể càng thêm có vẻ thon dài, động tác vô cùng tao nhã, vừa nhấc tay, cả người đều toát ra khí quý trời sinh.

“Phạch....” một tiếng, chiết phiến trong tay hắn mở ra, trên mặt quạt màu trắng tràn ngập chữ, chữ đẹp tuyệt đỉnh, thể chữ Nhan hành thư, phiêu phiêu tuấn dật hơn người. Môi không dấu vết nhẹ nhàng cong lên, ngũ quan như ngọc tràn ngập lưu quang.

Người này, là nhân trung long phượng, tư thái nhanh nhẹn, cao quý tao nhã, trời sinh chính là cực phẩm khiến cho nam nhân ghen tỵ, nữ nhân điên cuồng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play